Trong lòng Lý Đằng Phong không khỏi buồn rầu thối ruột, bây giờ trong túi anh ta chẳng còn đồng nào, không biết phải thuê xe ngựa kiểu gì đây.
Tuy nhiên, Lý Đằng Phong vẫn quyết định phải tìm một quán nào đó để lo cho cái bụng trống rỗng này, tiền bạc tính sau cũng được.
Đi vào thành được hơn mấy chục bước, Lý Đằng Phong đã thấy một cái quán trọ nhỏ, do ở xã thành nên ở đây không có mấy người đi lại và cái quán trước mắt anh ta cũng tương đối vắng vẻ.
Lý Đằng Phong vội đánh giá sơ qua cái quán trọ này, thoạt nhìn nó trông có vẻ rất cũ kĩ, có thể đã xây dựng rất lâu, quán trọ có hai tầng được làm hoàn toàn bằng gỗ đỏ, trên mái lợp ngói đất nung màu đen, xung quanh treo rất nhiều đèn lồng màu đỏ.
Vào trong, Lý Đằng Phong chậm rãi tìm kiếm chỗ ngồi thích hợp, anh ta lập tức bị thu hút một chỗ gần cửa sổ, không chần chừ anh ta từng bước tiến đến rồi ngồi xuống.
Quan sát xung quanh trong quán một lượt, Lý Đằng Phong thấy dường như chỉ có mình là khách thực ở trong đây, mấy bàn còn lại trống trơn không một bóng người.
- Chào khách quan, khách quan muốn dùng gì?
Lý Đằng Phong vừa mới ngồi xuống, tiểu nhị từ bên trong quán đã chạy ra chào hỏi, Lý Đằng Phong không khỏi thầm khen quán này vô cùng chuyên nghiệp.
Lý Đằng Phong ngước nhìn lên liền nhận ra là một tên nam thanh niên tuổi chừng hai mươi, dáng người nhỏ nhắn, gương mặt lương thiện xen lẫn một chút ngốc nghếch.
- Cho ta một kí thịt, ba bát cơm trắng, một bình trà nóng.
Lý Đằng Phong vui vẻ nói ra yêu cầu.
Tên tiểu nhị cẩn thận ghi chép lại rồi bảo Lý Đằng Phong chờ một lát, sau đó y nhanh nhẹn trở vào phía trong, dường như là đi chuẩn bị thức ăn.
Trong thời gian chờ đợi, Lý Đằng Phong không quên ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài qua khung cửa sổ, anh ta thầm khen nơi này thật yên bình làm cho người ta cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Lâu lâu, dưới đường mới có một vài người đi ngang, bóng dáng con người lướt qua trong ánh đèn vàng rực từ đèn lồng khiến cho cảnh vật càng thêm thơ mộng.
- Khách quan dùng ngon miệng.
Chớp mắt, thức ăn đã được mang lên, Lý Đằng Phong nhìn mấy miếng thịt vàng rụm đang bốc khói nghi ngút làm anh ta không kiềm chế được nuốt một ngụm nước bọt.
Chờ tiểu nhị rời đi, Lý Đằng Phong mới bắt đầu lao vào ăn như hổ đói, đã lâu rồi anh ta mới được ăn lại mấy món hợp khẩu vị như thế này.
Nếu có ai nhìn thấy tình trạng Lý Đằng Phong lúc này chắc chắn đều cho rằng anh ta đã bị bỏ đói lâu ngày.
Thoáng chốc, Lý Đằng Phong đã thuận lợi tiến mớ thức ăn trên bàn vào trong bụng mình rồi, sau đó anh ta ợ một cái đầy thõa mãn.
- Tiểu nhị tính...!tiền.
Lý Đằng Phong lớn tiếng gọi tiểu nhị ra nhưng đến khi tới chữ tiền anh ta vội nhỏ giọng lại, bởi vì anh ta chợt nhớ mình không có tiền.
- Khách quan ăn ngon miệng chứ! Của khách quan hết nửa tiểu bạc
Tên tiểu nhị miệng mồm rối rít nói ra, y thấy bàn thức ăn đã trống trãi nên phỏng đoán vị khách trước mặt mình có lẽ rất hài lòng với thức ăn ở đây.
- À...!ta nhìn thấy tiểu huynh đây có vẻ gì đó hơi mệt mỏi, chắc lúc nào quán cũng đông khách nhỉ.
Lý Đằng Phong đứng dậy, một tay đặt vào vai tiểu nhị rồi nhìn thẳng vào y, nói ra.
- Làm gì có, quán này ế lắm, cả ngày hôm nay khách quan là người đầu tiên vào quán đó, nói thật quán chỉ có một mình ta làm công việc chạy bàn thôi mà ta vẫn cảm thấy công việc này nhẹ nhàng đến không chịu nổi.
Tên tiểu nhị mỉm cười thành thật nói ra.
- Chết dở...
Lý Đằng Phong nhăn mặt, lấy tay vỗ trán mình rồi nhẹ than thở, anh ta không ngờ ngay cả cách lấy công trả tiền cũng không thể thực hiện được, bây giờ anh ta không biết đào đâu ra tiền để trả đây.
- Khách quan cho ta xin tiền thức ăn!
Tên tiểu nhị khó hiểu nhìn biểu cảm của Lý Đằng Phong, y cũng không quen nhắc nhở Lý Đằng Phong trả tiền.
Thấy tiểu nhị hối thúc mình như vậy, Lý Đằng Phong lòng như tơ vò, anh ta thật sự