Cả khán phòng đều hít vào một hơi lạnh, bọn họ thật không biết Lý Đằng Phong là thần thánh phương nào lại dám trêu trọc tên thiếu gia họ Đới.
Nhìn vào diện mạo bên ngoài của Lý Đằng Phong, nhiều người trong đây đều cho rằng anh ta làm sao đủ sức đấu với tên thiếu gia họ Đới, trừ khi Lý Đằng Phong không được bình thường nên mới điếc không sợ sấm chớp.
Thấy mọi người ném ánh mắt kì lạ về phía mình, Lý Đằng Phong cũng không thèm để ý, người khác muốn nghĩ gì thì nghĩ đều không liên can đến anh ta, anh ta chỉ căm ghét những kẻ xen vào chuyện của mình, cho dù đó có là mục đích xấu hoặc là tốt.
- Ngươi...!ngươi được lắm.
Ta ra giá một ngàn vạn Thượng Vàng.
Tên thiếu gia họ Đới nổi xung thiên đến mức độ không còn lời lẽ nào có thể móc ra nói nữa, hắn chỉ có thể gào thét bằng vài chữ ngắn ngủi.
Rất nhiều người không thể tin nổi một viên Dạ Minh Châu lại có giá đến một ngàn vạn Thượng Vàng.
Mặc dù viên Dạ Minh Châu rất có giá trị nhưng với mức giá hiện tại, dường như đã vượt qua giá trị thật của nó rất xa rồi.
Bọn họ cho rằng cái này không thể gọi là chương trình đấu giá được nữa mà gọi là chương trình lấy tiền ném nhau thì đúng hơn.
Ngay cả nữ tử váy tím cũng há hốc mồm kinh ngạc trước tình cảnh hiện tại, cô ta đã quá sốc khi một viên ngọc chỉ có tác dụng làm vật trang trí mà lại có giá cao ngất tận mây xanh.
Mặc dù nữ tử áo tím có chút mong chờ cho cuộc đấu giá diễn ra càng lâu càng tốt, nhằm mục đích để cho cái giá đưa ra được cao nhất có thể nhưng với mức giá hiện tại cô ta thật sự chưa từng dám nghĩ đến.
Buổi đấu giá đêm nay có thể sẽ được lưu truyền trong nhân gian rất lâu, một viên ngọc mang trên mình cái giá cao ngất ngưỡng sẽ là sự tích khó phai trong lòng những người đã được tận mắt chứng kiến.
- Tại hạ thật sự bái phục trước khí phách của Đới thiếu gia.
Lúc này đây, cái khí phách này đã làm ta sắp ngồi không vững, sợ hãi đến mặt mài tái mét, hơi thở loạn nhịp, tim đập loạn xạ.
Tại hạ đã không còn đủ can đảm và sức lực để đấu tiếp nên ta xin cam bái hạ phong tại đây.
Chúc mừng Đới thiếu gia, viên Dạ Minh Châu đó đã thuộc về ngươi.
Lý Đằng Phong làm ra bộ dáng tủi thân trông vô cùng đáng thương, nói ra những lời đầy bi ai nhưng lại khiến người ta căm phẫn nhiều hơn là thương hại, đặc biệt là tên thiếu gia họ Đới.
Đây chính là kết quả mà Lý Đằng Phong mong muốn, không tốn bao nhiêu sức lực nhưng anh ta đã khiến cho đối thủ sập hố một cách đau đớn, chiêu này có thể được xem gần giống với lấy nhu chế cương, lấy tĩnh chế động, có thể đặt cho nó cái tên là lấy ngông cuồng trị háo thắng.
Tên thiếu gia họ Đới lúc này mới nhận ra âm mưu của Lý Đằng Phong nhưng đã quá muộn, hắn đường đường là một thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy lại bị một tên không danh không tiếng, đầu đường xó chợ chơi một vố đau tận xương tủy.
Mặc dù gia thế của tên thiếu gia họ Đới không tầm thường nhưng với số tiền ngàn vạn Thượng Vàng bị mất đi đã đủ để gia tộc của hắn rỉ máu không ngừng, vì một ngàn Thượng Vàng đã vượt quá phân nửa gia sản của Đới gia tích lũy trong nhiều đời.
Mặc dù việc làm mất tiền tài là do tên thiếu gia họ Đới gây ra nhưng Lý Đằng Phong cũng sẽ không tránh khỏi trở thành kẻ thù của Đới gia, từ nay Lý Đằng Phong không chỉ kết thù với tên thiếu gia họ Đới mà còn với cả một Đới gia.
Tuy nhiên Lý Đằng Phong không quá bận tâm tới chuyện này, một đám người thường thì làm gì được anh ta chứ, chỉ cần một cái búng tay là bọn chúng đã xương cốt tan rã, hồn lìa khỏi xác.
Nói đi cũng phải nói lại, không phải tự nhiên Lý Đằng Phong rảnh rỗi tay chân mà đi chọc vào một cái gia tộc không quen không biết này, không phải Lý Đằng