Sáng ngày thứ ba, tôi đến lớp như thường lệ, vừa bước vào cửa lớp thì đã nhận được ánh nhìn của mọi người.
Mang theo cảm giác kỳ lạ đi về chỗ ngồi dưới ánh nhìn của những người xung quanh.
Vẻ mặt của mọi người tuy không quan tâm lắm nhưng ánh mắt lại thể hiện rõ sự hiếu kì và cảnh báo, như muốn nói với tôi rằng có chuyện xảy ra rồi.
Tôi nhìn ánh mắt của bọn họ rồi ngồi xuống ghế, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Chẳng lẽ hôm nay tôi mặc ngược áo? Không phải rồi.
Váy của tôi mắc vào quần trong? Kiểm tra xong thì cũng không đúng.
Tôi quên cài cúc áo? Cái này cũng không đúng luôn.
Mặt của tôi dính gì đó? Tôi soi gương kỹ lắm mới ra khỏi nhà mà.
Hôm nay mọi người thật khó hiểu.
Nhưng ánh mắt đó không phải là do tò mò hay ngại ngùng, đó đôi mắt lạnh nhạt và sắc bén thể hiện sự thù địch, là đôi mắt nhìn một kẻ phản bội.
Một lúc lâu sau thì Trần Minh vừa mới tới lớp đã lao đến chỗ tôi mà không thèm để cặp sách ở bàn, cậu ấy với vẻ mặt lạnh như băng mà nắm lấy cổ tay tôi mạnh bạo kéo tôi ra bên ngoài.
Thấy hành động quá khích đó của Trần Minh, trong lòng tôi cũng dâng lên một cảm giác bất an.
Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi chắc chắn nó không đơn giản một chút nào.
Trần Minh nắm cổ tay kéo tôi đi một mạch xuống sân trường mà không có ý định dừng lại, cậu ấy trông như thể rất tức giận nhưng phải nén lại, dù như thế thì bàn tay nắm lấy cổ tay của tôi không quá chặt, tuy sức lực không khiến tôi cảm thấy đau nhưng lại đủ để tôi không thể thoát ra được.
Phiền phức nhất là đôi chân dài của cậu ta đi phía trước, đối với Trần Minh tốc độ đó là bình thường nhưng đối với tôi phải bước nhanh theo sau mới không bị cậu ấy kéo lê trên đất, tôi đã rất chật vật chỉ để không bị vấp té và cố gắng theo sát cậu ấy.
Trần Minh kéo tôi đi ra ngoài cổng trường đến một con đường nhỏ, do bức tường của trường và một nhà dân cạnh trường tạo thành, thì cậu ấy mới dừng chân, quay đầu lại nhìn tôi với ánh nhìn dữ tợn.
"Bà muốn từ bỏ hả?"
Tôi không hiểu điều cậu ấy nói là gì nên hỏi lại: "Ý ông là gì?"
Trần Minh hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt cậu ấy trông chẳng dễ chịu hơn là bao, giọng nói cũng lộ rõ sự nhẫn nhịn cố kiềm chế lại cảm xúc trong lòng, Trần Minh mệt mỏi xoa xoa mi tâm nói: "Chuyện của Lý Diễm An bên lớp báo là sao vậy?"
Tôi khó hiểu nhăn mày: "Là sao?"
Trần Minh nhìn biểu cảm của tôi rồi kiên nhẫn giải thích: "Lý Diễm An bên lớp báo đột nhiên xin phép được chuyển sang lớp mình, nói là do một bạn nữ của lớp mình yêu cầu."
Vừa nghe được nhiêu đó thôi cũng đủ để hiểu những chuyện đã xảy ra.
Xem ra Lý Diễm An xin chuyển lớp, còn lấy tôi ra làm lý do nên mọi người trong lớp mới nhìn tôi như một kẻ phản bội.
Ba năm cấp ba là những năm cuối cùng của cuộc tranh đấu cấp bậc giành hạng nhất, mục tiêu của các lớp đều là bậc rồng, vị trí cao nhất trong các cấp bậc.
Vì vậy mỗi lớp đều xem phòng học của mình là một lãnh thổ, người của lớp khác không được phép xâm phạm vào lãnh thổ của nhau cho đến khi kỳ thi cuối cùng được tổ chức vào cuối năm lớp 12.
Để chuẩn bị chu toàn cho cuộc thi cuối cùng đó, mỗi lớp đều được quyền thu phục lớp khác về phía mình theo mọi cách.
Cách của tôi chính là bí mặt liên hệ với hai lớp cấp thỏ, rắn và lôi kéo họ làm tình báo cho lớp tôi trong bí mật, còn lớp báo thì lại sử dụng bạo lực để khiến các lớp cấp thấp đầu hàng.
Riêng hai lớp sư tử và rồng thì lại không có động thái gì, hoặc là họ đang ngấm ngầm đấu đá nhau hoặc là đang âm thầm quan sát chúng tôi rồi ngư ông đắc lợi.
Nói chung, ba năm cấp ba này chính là ba năm căng thẳng nhất, chỉ cần sai sót thì sẽ nhận được kết quả cuối cùng là thua cuộc.
Và sự kiện khi có người chuyển sang lớp khác thì điều đó chứng tỏ lớp đó đã bị thôn tính và nằm dưới sự kiểm soát của một lớp cao hơn.
Nhưng nếu người chuyển lớp kia không có sự đồng thuận của lớp khác, ví dụ như người lớp A chuyển sang lớp B mà không có sự đồng ý của tất cả học sinh bên lớp B thì có nghĩa nội bộ bên trong lớp B đang lục đục, có một thành viên bên trong lớp B đã phản bội và đưa thành viên lớp A vào.
Như trường hợp của tôi bây giờ, lớp chồn đang xem tôi là kẻ phản bội khi Lý Diễm An chuyển lớp và nêu tên tôi ra.
Báo đúng báo, nguyên một đàn báo.
Tôi mệt mỏi ôm mặt, giọng khàn khàn nói với Trần Minh: "Tôi không hề biết về vụ này, tại sao Lý Diễm An lại chuyển lớp và tại sao lại nói tên của tôi ra, nhưng có một điều chắc chắn là tôi không có đồng ý vụ nhỏ đó chuyển lớp."
Trần Minh quen tôi đã lâu nên có thể nói là bạn thân, sau khi nghe tôi nói vậy thì thở dài một hơi.
"Rồi, tôi tin bà, không có lí do gì bà lại đi phản bội lớp hết, nhưng mà điều này lại có thêm phiền toái", dừng một lúc, cậu ấy nói tiếp: "Trong lớp mình có đứa chấp nhận cho Lý Diễm An chuyển vào và đẩy tội lên người bà."
Ý của Trần Minh chính là một kẻ phản bội ở trong lớp đang muốn chơi trò li gián và đổ hết tội lên người tôi, kẻ đó đang muốn khiến lớp chồn quy phục dưới trướng của đám báo kia.
Tôi vuốt tóc mái ra sau đầu, nghĩ rồi lại nghĩ, bỗng nhiên một cái tên cực kỳ nổi bật lóe lên trong đầu như một điều hiển nhiên, dù có nghĩ thế nào thì cái người đó vẫn là kẻ đáng nghi nhất.
Ngày hôm qua qua trong mê cung, có khi cô hướng dẫn mệt mỏi như vậy không phải vì chỉ đường cho một người mà là hai, và con đường ra khỏi mê cung hoa hồng chỉ có một nên hai người đó đã gặp nhau, vì gặp nạn giống nhau nên sinh ra cảm tình rồi chào hỏi, sau khi nói chuyện thì lòi ra việc gặp cùng một đứa đáng ghét rồi bị chính cái đứa đó bỏ lại nên mới lạc đường trong mê cung.
Một kẻ thì biết phải có người bên lớp khác đồng ý mới chuyển lớp được, một đứa thì không biết ý nghĩa khi có người chuyển sang lớp mình, rồi hai người tự ý quyết định và bùm! Rắc rối tới tay con này.
Tôi muốn chửi thề.
Trần Minh vẫn chưa biết ai là người gây ra hiện trạng này nên vẫn nghiêm túc xét hết từng người trong lớp và hạ giọng bàn bạc với tôi: "Nghĩ tới những người trong lớp, tôi không nghĩ ra được ai là người đâm sau lưng mình, nhưng nếu chọn đối tượng nghi ngờ thì có lẽ là Phan Hồng Nhung, bà nghĩ sao?"
Tôi chỉnh lại tóc mái, không vui vẻ gì nói: "Tha cho con nhà người ta, nghi ngờ tội nhỏ ông ơi, tôi biết ai làm rồi, đi bắt hung thủ thôi."
Trần Minh bất ngờ nhìn tôi: "Bà biết á? Là ai vậy?"
Tôi phẫn uất trong lòng, nở nụ cười lạnh lẽo: "Cao Chí Phèo, cái thằng thiếu đánh đó đấy."
Nghĩ sao thì mọi chứng chứ đều hướng về cậu ta mà thôi, cái tên đó chắc chắn không biết ý nghĩa của việc có chuyển lớp, cũng không biết ý nghĩa của việc phải bàn bạc với thành viên trong lớp, kẻ vừa chuyển tới nơi này và không biết một tí gì về hệ thống hay luật lệ ở nơi đây nên thản nhiên chấp nhận một cách dễ dàng vì nghĩ trường này cũng giống như mấy ngôi trường bình thường khác.
Ngày hôm qua chắc chắn bị Lý Diễm An lừa và đồng ý cho việc chuyển lớp, còn thầy chủ nhiệm chắc chắn là thấy lớp chưa đủ drama nên mới vui vẻ đồng ý để Lý Diễm An chuyển sang lớp mình đây mà, chưa đủ rắc rối hay sao ấy hả hai cái con người này? Tức chết tôi rồi!
Giờ tự nhiên trong lớp lòi ra một con gián, thà rằng nó lẩn trốn thì không nói gì, đằng này lại sờ sờ trước mặt luôn nhưng không thể động tay đến nó được, đám lớp báo sẽ vịn vào lí do Lý Diễm An là thành viên cũ nhưng khi chuyển lớp thì bị bắt nạt, bị tẩy chay và không để yên cho lớp chồn, tụi nó sẽ tìm cách đẩy thêm vài đứa nữa qua cho mà xem.
Với cái tính bạo lực nắm quyền của tụi nó, chắc chắn sẽ ăn hiếp thành viên lớp công khai, cho dù có bị tố cáo thì chỉ có lớp chồn chịu thiệt mà thôi.
Phiền, thật sự quá phiền!
Tôi cùng Trần Minh đứng trước cổng trường như hai con chó đá đứng canh cổng, cho đến khi thấy được cái bản mặt của Cao Chí Kiệt đang từ xa đi đến, dáng đi thong dong của cậu ta làm cơn tức giận của tôi đẩy lên đỉnh điểm, nhưng cuối cùng tôi vẫn nhịn xuống vì cậu ta có biết cái gì đâu.
Ừ, trẻ con mà, có biết cái gì đâu!
Nở nụ cười cay cú, tôi hướng đôi mắt chứa đầy sự "thân thiện" về phía cậu ta, nếu Trần Minh không cản lại thì tôi ném cái cặp của cậu ấy về phía Cao Chí Kiệt rồi.
Trần Minh túm cổ áo của tôi lại: "Thanh, bình tĩnh đi."
Cao Chí Kiệt đi đến trước mặt chúng tôi, cậu ta xem tôi như không khí lờ đi mà chỉ nhìn sang Trần Minh, sau khi hai người họ chào nhau qua lại thì hỏi: "Sao đứng trước cổng vậy?"
Trần Minh nở nụ cười hòa nhã, một tay xách cặp sách, tay kia thì cản tôi lại, vẫn ung dung đáp: "Chờ cậu, chúng ta nói chuyện một chút đi."
Ba đứa bọn tôi chọn chỗ ngồi ở hàng ghế đá đối diện cổng hoa hồng, bên dưới gốc cây bàng lớn tuổi.
Trần Minh ngồi ở giữa như một bức tường ngăn cách tôi với Cao Chí Kiệt, cậu ấy không để tâm lắm vị trí của mình mà vẫn tươi cười như thường lệ, không ngại để lộ sự hòa đồng dễ gần của mình.
Trần Minh nhìn xung quanh một lúc, đợi người của lớp khác đi ngang rồi mới cất tiếng hỏi Cao Chí Kiệt: "Cậu là người đồng ý vụ chuyển lớp của bạn nữ bên lớp báo à?"
Cao Chí Kiệt nhướng mày nhìn Trần Minh khó hiểu, cậu ta im lặng một lúc như đang nhớ tới gì đó rồi mới gật đầu đáp: "Ừm, đúng là tôi có đồng ý vụ đó thật, có chuyện gì sao?"
Trần Minh nhìn tôi, người đang có vẻ mặt của hung thần ác sát, mỉm cười nói: "Có chuyện thật đó."
Sau đó là một đợt phổ cập kiến thức và luật ngầm trong trường cho Cao Chí Phèo hiểu, cậu ta khá thông minh nên vừa nghe xong đã cảm thấy hối hận vì những gì mình đã làm, nhưng song song với đó là cái nhếch mép cười mỉa mai khi biết rằng đã đem tới rắc rối cho tôi cho dù chỉ là vô tình.
Con mẹ nó thằng này muốn đánh nhau thật này, đừng ai cản tôi, để tôi đấm vào mồm nó!
Trần Minh lách người chắn mất tầm nhìn của tôi, thành công trong vai trò làm bức tường ngăn chặn tôi lao vào Cao Chí Kiệt.
Để mặc tôi đang cào cấu sau lưng, Trần Minh vẫn tươi cười