Lý Diễm An vẻ mặt lạnh lùng nhìn Phan Hồng Nhung của lớp tôi nói: "Mình sẽ không đổi ý đâu, mong bạn hãy cố gắng mà chịu đựng đi."
Phan Hồng Nhung bật cười trước cách xưng hô đó, mỉa mai đáp: "Không thích, mày cút xa xa dãy ba ra, đừng có ngồi ở đây."
Lý Diễm An mím môi, đôi tay xinh đẹp túm chặt góc váy, đầu cúi thấp thiếu đi sự tự tin.
Tôi nhìn hai người họ tranh chấp với nhau chỉ vì chuyện chỗ ngồi mà không dám lên tiếng ý kiến.
Ừ thì ai ở trong tình huống của tôi cũng sẽ giữ im lặng mà thôi.
Giữa một người bạn cùng lớp, là đồng minh suốt bốn năm trời và một người lạ xâm phạm vào lãnh thổ, bị cho là kẻ địch gây hại.
Tất nhiên ai cũng sẽ đứng về phe của bạn cùng lớp rồi.
Nhưng với một người lãnh đạo khác, phải chọn giữa cô lập và lôi kéo, phải suy tính đến cái lợi và cái hại, tính đến kế hoạch từng bước tiếp theo cũng như thuyết phục khiến cả lớp bằng lòng đi theo con đường đã được mình quyết định, đó mới là sự lựa chọn của lãnh đạo.
Trần Minh, Mỹ An và Gia Huy vẫn đang giữ im lặng và quan sát tình hình, nhìn vẻ mặt của ba người họ, tôi đoán họ đang có những quyết định khác nhau khi vừa nhìn thấy Lý Diễm An.
Tôi cũng nhìn Lý Diễm An, nếu chọn thì tôi sẽ chọn lôi kéo, vì một người hai mang đặt ở bên cạnh mình sẽ dễ kiểm soát thông tin hơn, nếu được thì còn có thể bí mật moi móc thông tin từ người đó.
Lúc này, Phan Hồng Nhung cất tiếng với giọng mỉa mai: "Gì chứ, cứ tưởng hoa khôi của trường ra sao, dè đâu cũng như tụi vô học nào đó, toàn đâm sau lưng! Cũng phải thôi, ngưu tầm ngưu, mã thì tầm mã mà."
Lý Diễm An mím môi kiềm chế lại cảm xúc, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía Phan Hồng Nhung, giọng nói có chút run rẩy nhưng vẫn tràn đầy sự mạnh mẽ: "Hoa khôi là gì thì mình không biết, đây là do các bạn trong trường tự ý gọi mình, mình không ngăn hết được.
Còn về những việc mà các học sinh của lớp 10C báo làm thì mình không có gì để nói, vì bọn họ thật sự sai, nhưng bạn cũng quá sai khi vội vàng kết luận việc mình có phải cùng một loại người với các bạn ấy rồi."
Còn chưa nói hết, Phan Hồng Nhung đã nhíu chặt lông mày cắt ngang lời, giọng như một con hổ đang gầm gừ trong cổ họng, đe dọa nói: "Vậy nói thử xem tại sao lại chuyển sang đây vậy? Đinh Phương Thanh sẽ chẳng bao giờ chấp nhận việc thành viên lớp khác chuyển vào nơi này đâu, chưa chuyển vào đã chơi trò li gián như vậy mà còn nói bản thân mình không giống à? Giả nai với ai đấy?"
Cao Chí Kiệt ngồi kế bên tôi hơi nghiêng đầu sang trái, từ trong cổ họng phát ra một tiếng "hửm" kéo dài, sau đó lầm bầm chỉ đủ mỗi tôi nghe: "Có nhiều người tin tưởng cô hơn tôi nghĩ, khó rồi đây."
Tôi nghiến răng, trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thằng này chắc chắn đang có ý định cô lập tôi khỏi lớp đây này, chắc chắn luôn đây này! Mày tới số rồi, về đốt nhang kêu ông bà phù hộ trước đi thằng quỷ nhỏ.
Không biết được suy nghĩ của tôi, Cao Chí Kiệt vẫn tiếp tục khiêu khích, giọng điệu chua chát với điệu cười nhếch mép đầy mỉa mai nói: "Tôi cứ tưởng cô chỉ là thứ gì đó trong lớp thôi, ai ngờ lại quan trọng hơn tôi nghĩ."
Tôi nghĩ hình như mình đã học được cách để đối đãi một con thú như một con người rồi, quào, tôi cảm thấy bản thân tôi thật là cao thượng.
Lý Diễm An đứng trên bục giảng hơi hướng về phía này cúi đầu, chân thành lớn tiếng nói: "Nếu là việc đó thì mình xin lỗi vì đã kéo rắc rối đến cho bạn ấy, nhưng để chuyển lớp thì cần nhiều điều kiện hơn mình nghĩ nên mình mới tự ý sử dụng tên của bạn ấy, nhưng mình thật sự không có ý gì khác, mình đã định.."
Phan Hồng Nhung tức giận, giẫm mạnh chân lên bàn hét lên: "Định cái gì? Mày nghĩ xin lỗi thì là xong à? Ai tin? Mày nghĩ nơi này là nơi nào mà nói xin lỗi là xong hả?"
Lý Diễm An đứng thẳng người dậy, nhìn về Phan Hồng Nhung, đôi mắt kiên định và chân thành, giọng nói chắc nịch không do dự như đã có quyết định cuối cùng mà hùng hồn tuyên bố: "Nơi này ra sao mình hiểu, nhưng mình không có ý định khiến mọi người ở lớp 10B này gặp rắc rối, mình xin hứa sẽ dốc hết sức để giúp đỡ mọi người và không liên lạc với lớp 10C nữa, cho dù mọi người có tin hay không tin, mình vẫn sẽ cố hết sức để giúp đỡ lớp và không gây rắc rối cho mọi người, xin hãy để mình trở thành một thành viên của lớp, mình hứa được sẽ làm được, xin mọi người hãy chấp nhận mình."
Cả lớp chìm vào khoảng không im lặng, Phan Hồng Nhung ngứa ngáy tay chân nhưng trước đôi mắt thể hiện sự cầu xin của Lý Diễm An, cô nàng vẫn không thể làm quá đáng hơn được mà chỉ tức giận gồng mình chịu đựng.
Dù gì cô nàng cũng không phải lãnh đạo lớp, chấp nhận hay không cũng không phải quyền của cô nàng nên Phan Hồng Nhung mới nhẫn nhịn, chờ đợi ý kiến của ba cán bộ lớp.
Cả lớp xì xào với nhau về việc của Lý Diễm An, họ bàn tán với nhau về việc có nên chấp nhận hay là không, có nên tin tưởng hay là không.
Cao Chí Kiệt nhìn xung quanh, có lẽ là lần đầu tiên thấy sự việc này diễn ra trong một trường học nên không kiềm được sự hiếu kỳ.
Cậu ta vẫn chưa hiểu tại sao chỉ là chuyển lớp mà phải làm tới mức này, đến mức trông nơi này như một buổi xét xử công khai vậy.
Trần Minh im lặng từ nãy đến giờ bây giờ đã đứng dậy nói: "Vậy, ý của cậu là cậu sẽ phản bội lớp 10C báo à?"
Lý Diễm An hơi bất ngờ trước sự lên tiếng của Trần Minh, nhưng cũng nhanh chóng quay sang, chắc chắn nói: "Ngay từ đầu mình không phải là thành viên của lớp nào hết, ở lớp 10C mình chỉ là một cái bình hoa biết đi mà thôi, một bình hoa được đặt ở nơi này đột nhiên lại bị chuyển sang nơi khác thì không tính là phản bội đúng chứ?"
Trần Minh im lặng, quay đầu sang bên trái từ từ nhìn ra phía sau, hướng mà cậu vừa có thể nhìn thấy Bùi Gia Huy và Bùi Thị Mỹ An.
Ba người nhìn nhau trao đổi ánh mắt, như thống nhất ý kiến, Trần Minh gật đầu một cái rồi quay đầu nhìn về hướng Lý Diễm An.
"Cho cậu một cơ hội, nhớ thông minh một chút."
Lý Diễm An vui mừng, khuôn mặt tựa như búp bê nay thể hiện vẻ hạnh phúc, cô ấy nở nụ cười nhẹ nhõm vì mọi chuyện xem như đã qua đi.
Tôi một tay chống cằm nhìn Lý Diễm An mỉm cười, đôi mắt đặc biệt xinh đẹp hơi híp lại, trong một khoảnh khắc đôi mắt ấy lấp lánh tựa như viên đá quý.
Cao Chí Kiệt ngồi ở bên cạnh cũng ngậm cái mồm lại, ngồi dựa ra sau bàn sau, hai tay khoanh lại trước ngực ra vẻ trầm tĩnh.
Thế nhưng Phan Hồng Nhung vẫn chưa chịu chấp nhận việc có một đứa lớp báo chuyển vào, giận dữ thu dọn cặp sách chuẩn bị đổi chỗ, thái độ tỏ rõ sự không hài lòng trước quyết định của Trần Minh nhưng vẫn không nói điều gì.
Thầy Tuấn nhìn thấy dáng vẻ muốn đánh người của Hồng Nhung, để tránh mọi chuyện trở nên phức tạp hơn nên cũng mỉm cười chỉ tay về phía bàn trống cuối dãy một, nơi cách xa chỗ của Lý Diễm An.
Phan Hồng Nhung nổi giận đùng đùng, thu gom cặp sách rời đi, còn cố ý đi băng qua hàng ghế cuối lớp chứ không đi vòng lên trên để vào chỗ ngồi mới, cô nàng còn ra sức dậm mạnh chân lên ghế tỏ rõ thái độ thù ghét với Lý Diễm An và sự bất mãn trước quyết định của lớp trưởng.
Lý Diễm An hiểu chuyện cũng giữ im lặng từ từ đi về chỗ, nơi đã từng là chỗ ngồi của Phan Hồng Nhung.
Tôi ngồi nhìn những lọn tóc xoăn dài xinh đẹp rơi trên mặt bàn của mình, mùi hương