"Hành khánh trên chuyến bay CZ6876 xin lưu ý, có một vị khách đột nhiên lên cơn đau tim, ai là nhân viên y tế hoặc có kinh nghiệm cấp cứu xin hãy mau chóng liên hệ với bên phi hành đoàn càng sớm càng tốt."
Chuyến bay này bay từ Mỹ đến thành phố An vào buổi sáng, hiện tại cách thành phố An cũng không quá xa, vốn tưởng rằng có thể an toàn hạ cánh, không nghĩ tới đột nhiên xảy ra tình huống khẩn cấp.
Chuyện liên quan đến mạng người, chỉ có thể gọi loa tìm kiếm bác sĩ, để mọi chuyện không quá tồi tệ trước khi đưa đến bệnh viện.
Bác gái Trương ở khoang phổ thông toàn thân đổ mồ hôi lạnh, một câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể liên tục thở gấp.
Cô ấy bị hội chứng tiền kích thích (1), giờ phút này tim đập rất nhanh, vô cùng khó chịu.
Cơ trưởng đứng sang một bên với tiếp viên trưởng, cùng người của phi hành đoàn.
Đối với loại tình huống này hiển nhiên có chút bó tay không biện pháp.
Ngay cả khi trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng chuyện liên quan đến tính mạng con người, cũng không dám tùy ý phán đoán dùng thuốc hoặc là áp dụng các cách khác theo ý muốn.
Cơ trưởng trầm tư vài giây mới nói, "Nếu không có nhân viên y tế, hãy chuẩn bị cấp cứu khẩn cấp."
Tiền kích thích nhẹ thì sẽ không có triệu chứng gì, nhưng khi trong trường hợp nghiêm trọng thì tim đập nhanh, phát sinh cơn sốc, suy tim thậm chí là bỗng nhiên tử vong, không ai có thể vỗ ngực bảo đảm chính mình có thể gánh vác hậu quả của một sinh mệnh.
Lúc này ở khoang hạng nhất, bốn phía rất an tĩnh, có người nhắm mắt nghỉ ngơi, có người ở cúi đầu xem báo.
Dường như không khí đều nhiễm một hương vị ngọt ngào, Thịnh Hoan ngồi ở trên ghế cúi đầu xem báo chí, nhìn vào nội dung trên tờ báo, khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.
Nghe được thông báo vừa rồi, vẻ mặt cô liền trở nên ngưng trọng, lập tức buông tờ báo trong tay, đứng lên đi về phía tiếp viên gần đó, thấp giọng giải thích, "Tôi là bác sĩ, hy vọng có thể giúp đỡ, mang tôi đến xem tình huống của bệnh nhân một chút được không?"
Tiếp viên không thể làm chủ được chuyện này, cô ấy không biết chi tiết gì về Thịnh Hoan, nhưng thân phận bác sĩ của cô đối bọn họ mà nói chính là đưa than nóng giữa trời tuyết lạnh giá.
Suy xét vài giây, cô ấy liền dẫn Thịnh Hoan đi đến khoang phổ thông.
Tuy nói là tình huống nguy cấp, nhưng nhìn Thịnh Hoan tuổi còn trẻ, không giống như bác sĩ có kinh nghiệm công tác, cơ trưởng hiển nhiên không dám đem tính mạng hành khánh giao phó cho cô.
Thịnh Hoan không bỏ qua những nghi ngờ cùng không tin tưởng trên mặt bọn họ, hơi hạ mi mắt, nói, "Tôi tốt nghiệp đại học y khoa Stanford, lấy thành tích cao nhất toàn khoa trực tiếp đến Mayo Clinic làm việc, đã có hai năm kinh nghiệm công tác, hôm nay vừa mới về nước."
Đại học y khoa Stanford là ngôi trường nổi danh nhất Bờ Tây nước Mỹ, đứng đầu ở Mỹ về học thuật cũng như là trường y khoa đứng đầu thế giới.
Trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học và giảng dạy cũng là một trong những vị trí hàng đầu.
Mà Mayo Clinic, chính là bệnh viện hạng nhất nước Mỹ, bên cạnh đó các chuyên khoa trong bệnh viện đều đứng ở vị trí số một số hai Hoa Kỳ.
Năng lực cùng kinh nghiệm công tác của cô là không thể nghi ngờ.
Thịnh Hoan cúi người xem kỹ tình trạng bệnh nhân, tình huống không tính là quá nghiêm trọng, cô thấp giọng dò hỏi, "Không mang theo Lidocaine hay Verapamil sao?"
Trước đó bác gái Trương vẫn còn có chút nghi ngờ, nhưng khi nghe được Thịnh Hoan nói ra tên các loại thuốc, trong lòng cô ấy liền bình tĩnh trở lại, "Bởi vì gần đây cơ thể không khó chịu, liền bỏ bê, không có mang theo thuốc khẩn cấp."
Thịnh Hoan lấy ra một loại thuốc trị bệnh tim từ trong túi, nhẹ nói, "Tuy loại thuốc này không đúng bệnh, nhưng có thể giảm bớt triệu chứng của cô."
Bác gái Trương chần chờ một chút, nhận lấy thuốc từ trong tay Thịnh Hoan
"Nghỉ ngơi một lát đi, nếu chỗ nào không thoải mái thì nói với tôi." Cô nói xong, ngẩng đầu nhìn thoáng qua môi trường trong khoang phổ thông, ghế ngồi trong khoang nhỏ, lại sắp xếp quá chặt chẽ, không thể bảo đảm luồng không khí lưu thông, cô hơi nhíu nhíu mày mở miệng, "Sự lưu thông không khí nơi này không có lợi cho sự hồi phục của cô, nếu không ngại, tôi đổi vị trí với cô."
Chờ tiếp viên đỡ Trương nữ sĩ đến khoang hạng nhất, lại thấy sắc mặc của bác gái Trương sau khi uống thuốc xong có chút hồi phục, nhân viên phi hành đoàn mới thở một hơi dài nhẹ nhõm.
"Bác sĩ, xin hỏi cô tên là gì, là người thành phố An sao? Có tiện nói địa chỉ không? Tôi muốn cảm ơn cô thật tốt." bác gái Trương nói, nhìn Thịnh Hoan tràn đầy cảm kích.
Thịnh Hoan mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp nhiễm lên một tầng dịu dàng, cô không nói ra tên của mình, chỉ trả lời, "Không cần, đây là chức trách của tôi, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì."
Đối với người xa lạ luôn là như thế, chuyện nhỏ nhặt vậy đấy cũng sẽ được phóng đại không cần lý do, do đó cảm động đến rơi nước mắt.
Cô chẳng qua chỉ là đúng lúc gặp được, cũng đúng lúc trợ giúp mà thôi, nào đáng giá được biết ơn đến vậy.
Thịnh Hoan ngồi xuống chỗ ngồi, lại cầm lấy tờ báo phía trước lên xem, ánh mắt lướt đến ảnh chụp trên báo lạnh đi vài phần.
Tờ báo này là có người nặc danh gửi từ Trung Quốc đến cho cô hai ngày trước, cô vốn tưởng rằng sẽ là một món đồ gì đó, ai biết được nó lại là một tờ báo.
Người biết mối quan hệ của bọn cô đã ít càng thêm ít, huống chi, còn biết rất rõ địa chỉ của cô ở nước Mỹ.
Chỉ có thể tự hỏi liệu có ai đó đang âm thầm nhìn chằm chằm bọn cô trong bóng tối hay không.
Mà người đó muốn làm gì khi gửi cho cô tờ báo này?
Mấy ngày hôm trước, trên tờ báo giải trí, dòng tiêu đề được ghi rõ đập thẳng vào mắt cô, "Tổng tài Lục Cận Ngôn của công ty giải trí MK cùng Thời Dao tình cảm mãnh liệt trong 24h, hư hư thực thực ở biệt thự phong lưu một đêm, tình yêu bị đưa ra ánh sáng", ảnh chụp rõ ràng là chụp lén, tên đàn ông ôm lấy người phụ nữ yêu kiều tinh tế, cùng đi vào cổng lớn biệt thự, chỉ là bóng dáng mơ hồ, nhưng lại chọc cho người ta hoang mang.
Đêm tối mông lung, trai đơn gái chiếc, củi khô bốc lửa cũng là chuyện bình thường.
Đáng tiếc, cô đã trở lại, mọi thứ đều phải được dừng lại.
------Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trê[email protected]_yinandyang----
Sau khi máy bay hạ cánh, nhìn xe cứu thương chở bệnh nhân rời đi, Thịnh Hoan mới đi ra khỏi sân bay, nhìn mặt trời nắng gắt, cô nhíu nhíu mày, lấy ra di động.
Ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ ấn ấn trên màn hình, gõ nhẹ một dãy số, hơi chần chờ vài giây, sau đó ấn nút gọi.
Sau một tràng tiếng bíp bíp, rốt cuộc một giọng nữ vang lên, "Xin chào, số điện thoại này tạm thời không nhấc máy."
Thịnh Hoan hét lên, thẳng tay cúp điện thoại, giơ tay ngăn một chiếc xe taxi, báo tài xế địa chỉ mà cô chỉ nhớ mang máng, hơi nhấp môi dựa ra sau ghế.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ nhanh chóng rút lui, tiếng gió thổi qua tai cô, đem mái tóc được chăm sóc tỉ mỉ của Thịnh Hoan làm rối tung, cô cũng không duỗi tay sửa sang lại, chỉ là nhìn chằm chằm đường phố chạy qua phát ngốc.
Là một thành phố phát triển hạng nhất cả nước, mấy năm nay thành phố An thay đổi không tính là quá lớn, vẫn như trước đây, cũng không biết là do sự rụt rè từ trong thâm tâm hay là do nguyên nhân