Thật là giỏi tính toán!
Tất Hạo mưu đồ mấy chục năm chỉ là vì một ngày này, từ lúc hắn phát hiện ra Yêu khí đến cuối cùng phát hiện ra Tô Linh mang Yêu Tộc huyết mạch, tâm tình của hắn chỉ có thể nói là “mừng rỡ như điên” để hình dung.
Nếu như hết thảy đều thận lợi thì không bao lâu nữa hắn có thể vượt qua Kim Đan Cảnh thất trọng Địa Kiếp Cảnh, phá đan sinh anh mở ra một cánh cửa.
Chẳng qua là hắn không dự liệu được “nhất kiếm Tây lai” lại có thể cường hãn đến độ này, Hỏa Vân Thánh Giả tu vi rõ ràng đã đạt đến Kim Đan Cảnh thất trọng, cái này đã hoàn toàn vượt quá dự liệu của hắn, đã trở thành một biến số.
Trên không trung của Thiên Thần Phong cuộc chiến đang giằng co, Kim Đan Cảnh cao thủ chỉ còn lại có Tất Hạo cùng Hỏa Vân Thánh Giả đứng nhìn nhau cũng không tiếp tục ra tay.
“Ngươi tu luyện đến Kim Đan Cảnh lục trọng quả thật không dễ, ta có thể nhường ngươi ba chiêu. Nếu như trong vòng ba chiêu ngươi có thể đả thương ta dù chỉ một cọng tóc thì hôm nay ta sẽ thành toàn cho ngươi. Bằng không mà nói, ngày này sang năm sẽ là giỗ đầu của ngươi.” Hỏa Vân Thánh Giả nhàn nhạt nói ra, trong tiếng nói toát lên một cỗ ý chí không cho phép chống lại.
Tất Hạo cười lạnh liên tục, Hỏa Vân Thánh Giả tu vi có thể nói là mạnh mẽ đến khủng bố, bất quá cũng không cường hãn đến độ có thể làm cho Tất Hạo trong vòng ba chiêu không thể làm tổn thương hắn.
“Hai người chúng ta nếu thật sự động thủ chỉ sợ cả ngọn núi đều sụp đổ, chi bằng trước mắt xem bọn hắn có thể phân ra thắng bại hay không.” Hỏa Vân Thánh Giả nhìn xem trên không trung mười thân ảnh đang bay múa, trầm giọng nói ra.
Trong mắt Tất Hạo thoạt nhìn giống như có hiện lên một chút do dự, nhưng ngay lập tức trả lời:” Như vậy cũng tốt.”
Hắn ước gì như thế, chỉ cần kéo dài thời gian càng lâu như vậy cao thủ các tông môn kéo đến đây càng nhiều, đến lúc đó dù cho Hỏa Vân Thánh Giả có tu vi trác tuyệt cũng không chịu nổi nhiều người vây công, cái đó chính là đạo lý kiến nhiều cắn chết voi.
Kim Đan Cảnh cường giả chiến đấu có thể đem cả ngọn núi đánh thành mảnh vỡ, bất quá Thiên Kiếm Tông đã có một tòa đại trận phòng ngự đã lưu truyền ngàn năm qua đem Thiên Thần Phong bảo vệ trong đó, tuy rằng trên không trung chiến đấu kịch liệt nhưng cũng không đem lại tổn thương gì cho Thiên Thần Phong.
Không bao lâu, Cung trưởng lão một chưởng đánh bay đối thủ, máu tươi rơi vãi từ không trung nhìn thấy mà giật mình.
Một lát sau, Yến Trường Xuân cũng đắc thủ, trường kiếm trong tay hóa thành một đạo cầu vồng thần diệu xuyên thấu vai phải của địch thủ cùng lúc đó “khuyến mãi” thêm một chưởng làm cho đối phương hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Hai người toàn thắng.
Thất trưởng lão tuy rằng miễn cưỡng chế trụ đối thủ nhưng trong lúc nhất thời không cách nào chiến thắng, hai người vẫn giằng co như cũ.
Ngược lại đối thủ của Kim trưởng lão chân khí hùng hậu rõ ràng mơ hồ chiếm được thượng phong, sau hơn mười chiêu liền điểm một chỉ vào trước ngực Kim trưởng lão, chỉ nhìn thấy một bông hóa máu tóe lên, kình lực trực tiếp xuyên thấu bộ ngực của hắn, Kim trưởng lão bại trận.
Mộ Dung Vô Tình cùng đối thủ của hắn đã đến giờ phút mấu chốt, hai người lúc trước chiến đấu như hồ điệp xuyên hoa đã nhìn không rõ thân ảnh, mỗi một chiêu đều cực kỳ trầm trọng, toàn thân quang ảnh lập lòe, mỗi một chiêu đều hao phí đại lượng tinh lực, nếu ai chậm hơn nửa nhịp hoặc là lực lượng kém một chút liền có thể bị đối thủ hạ gục.
Một nén nhang sau đó, Mộ Dung Vô Tình rốt cuộc bắt được cơ hội, thân hình đột nhiên biến mất trên không trung, sau một khắc xuất hiện bên trái đối thủ, trong tay không biết từ lúc nào xuất hiện một thanh chiến thương, vừa vặn công kích đối phương, chân khí ào ạt xuất ra một thương đánh nát xương bả vai đối thủ, chiến thắng đầy ngạo nghễ.
Thất trưởng lão rốt cuộc cũng ngăn chặn được đối thủ, băng linh khí ngưng tụ một điểm phá vỡ phòng ngự của đối phương trực tiếp đâm thủng yết hầu của địch thủ, rõ ràng đem một gã Kim Đan Cảnh cường giả chém giết tại chỗ.
Năm người xuất chiến, bốn người chiến thắng. Kết quả như vậy hiển nhiên có chút ra ngoài ý định, những người đang xem cuộc chiến lập tức hoan hô mãnh liệt.
Tất Hạo nhìn Hỏa Vân Thánh Giả, cười nói:” Thật ngại quá, chúng ta đã thắng trận này.”
Hỏa Vân Thánh Giả ánh mắt đảo qua đám thuộc hạ Kim Đan Cảnh bị thương, cười lạnh một tiếng nói:” Nếu như đã thua làm mất mặt của ta thì các ngươi không cần sống trên đời này nữa, tự kết liễu đi.”
Hắn rõ ràng kêu bốn gã Kim Đan Cảnh thuộc hạ tự kết liễu, so với giết bốn con kiến còn đơn giản hơn, trong giọng nói căn bản không nghe ra được nửa điểm phẫn nộ.
Đám người Tất Hạo khẽ giật mình, Hỏa Vân Thánh Giả có phải là đầu óc có vấn đề? Đây chính là bốn gã Kim Đan Cảnh cường giả, để bồi dưỡng ra hao tốn không biết bao nhiêu tài nguyên, mặc dù là thuộc hạ của hắn, cũng có thể là nô bộc, nhưng mà nói giết là giết?
Không chờ vẻ kinh ngạc trên mặt bọn hắn tan biến, bốn đạo huyết quang đột nhiên lóe lên, ngay sau đó bốn gã thuộc hạ Kim Đan Cảnh trực tiếp ngã trên mặt đất, thân tử linh tiêu.
Mọi người đều kinh sợ, tất cả đều trầm mặc hầu như không thể tin được hết thảy những gì xảy ra trước mắt. Bốn gả Kim Đan Cảnh cường giả rõ ràng thật sự tự sát không chút nào do dự, dường như cái này căn bản không phải là tính mạng của bọn hắn mà là giết chết một con kiến ven đường.
“Đã chết? Bốn gã Kim Đan Cảnh?” Đỗ Thuần Thiên hầu như không thể tin vào hai mắt của mình, bất khả tư nghị hô lên.
“Giống như thật sự tự sát.” Đoàn Hồng Trình đưa tay dụi mắt, phát hiện không có nhìn lầm, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Tô Hạo cùng Diệp Vân đồng dạng cũng thấy tất cả những gì xảy ra, trên mặt hai người tràn đầy khiếp sợ, bọn hắn cũng không thể nào tin nổi bốn gã Kim Đan Cảnh cường giả lại có thể tự sát, cái này nếu nói ra quả thật không ai tin.
“Người này đến cùng có lai lịch