Bởi Vương nhiệm kỳ trước không biết bay, cho nên giống cái Trùng tộc đặc biệt yêu quý và coi trọng lưng, cánh của mình.
Vì duy trì đường cong tuyệt đẹp, trơn bóng, có vài thư trùng không tiếc nằm ngủ sấp hàng đêm. Trong lúc chiến đấu, cho dù có bị cắt cổ cũng không để lưng có vết thương. Bởi vì một khi được Vương lựa chọn thành vật cưỡi, hai cánh của bọn họ chính là hai cánh của Vương, cánh tuyệt đẹp và lưng nhẵn mịn là cách tốt nhất để tiếp đón Vương.
Vương đáng được hưởng thứ tốt nhất.
Cho nên khi Pháp Trạch lạnh lùng nói mấy lời "Không giấu gì, chỉ là bị thương", không một quân Trùng tuần tra nào ở đây tin tưởng.
Nói đùa à.
Cho dù không phải là phần tử phạm tội, tiếng xấu của Pháp Trạch trong đội quân cũng rất rõ ràng. Lấy thực lực của con chó dữ này, trừ phi là mấy vị ở tổng bộ may ra mới tổn thương được cánh của hắn. Nhưng gần đây, mấy vị ở tổng bộ kia đang bận tối mặt tối mày vì Cuộc Chiến Sinh Tử, làm gì có thời gian tìm Pháp Trạch gây sự.
Tuyệt đối có vấn đề.
Đội tuần tra lục soát đều vô cùng ăn ý, chẳng mấy chốc đã vây quanh Pháp Trạch thành một vòng tròn.
Người dẫn đầu đưa ra lệnh lục soát cấp cao nhất: "Mong anh hãy phối hợp điều tra. Chúng tôi cần phải điều tra rõ xem trên lưng của anh có thứ gì nguy hiểm không!"
Mặt Pháp Trạch quả thật đen thành than rồi.
Ban đầu giao Vương cho đội tuần tra lục soát cũng là lựa chọn tốt. Mục đích cuối cùng của Ly Đường là đến tổng bộ, tránh quấy nhiễu nhiều người. Nhưng rõ ràng đội tuần tra lục soát đã gây ra động tĩnh quá lớn.
Vương của hắn xấu hổ như vậy, nếu bây giờ giao ra, nhất định sẽ dẫn tới vô số người đứng xem.
Hơn nữa! Đùa kiểu gì vậy?
Được Vương lựa chọn làm vật cưỡi là chuyện cả đời không biết có thể hưởng thụ được mấy lần, sao Pháp Trạch có thể tùy tiện chắp tay nhường lại được.
Hơn nữa... bây giờ Vương đang được bao bọc trong hai cánh của hắn, cũng không biết có thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài hay không. Pháp Trạch rõ ràng có thể cảm được đôi chân mềm mại của Vương đang kẹp lấy phần eo của hắn. Ngón tay Vương không biết nắm lấy phần xương nào, tiếp xúc gắn bó thân mật này giống như bị điện giật vậy, quấy nhiễu làm Pháp Trạch khó nhịn lại n*ng lên.
Cho nên giao ra là không thể làm được.
Pháp Trạch chỉ có thể lùi lại, định xuống đất trước mới bàn bạc kỹ hơn.
Nhưng rất rõ ràng, đội tuần tra không muốn cho hắn đi.
Quân trùng dẫn đầu chặn ở phía trước: "Đứng lại!"
Pháp Trạch biết hắn cứ trốn tránh như vậy không phải là cách, nên quyết định không trốn nữa, trực tiếp làm ra trạng thái chuẩn bị chiến tranh, vẻ mặt vô cùng hung hãn: "Được lắm, tôi muốn đến tổng bộ mà các người lại ngăn cản. Giờ tôi muốn quay về, các người cũng ngăn cản. Vậy lại tới thử xem."
Lúc này, đội tuần tra thật ra lại rút lui.
Việc tìm kiếm khắp thành phố đang vô cùng cấp bách, thực lực của Pháp Trạch lại không thể khinh thường. Nếu tuyên chiến, một là người nhà đánh nhau, hai là Pháp Trạch dám trắng trợn tới đây, thứ trên lưng sẽ quan trọng tới mức nào?
Nếu quả thật có vật quý như vậy, thậm chí quý hiếm đến mức là vị kia, gia súc Pháp Trạch này làm sao có thể không nuốt riêng cho mình chứ?
Nhỡ đâu hắn thật sự bị thương thì sao?
Cuối cùng, đám trùng bao vây xung quanh cũng rút đi. Trùng dẫn đầu chỉ có thể lạnh lùng cảnh cáo: "Cả thành phố đang cảnh giới, làm phiền anh đừng gây thêm phiền nhiễu khắp nơi nữa. Anh hãy tôn trọng công việc của chúng tôi một chút đi."
Pháp Trạch quay lại cười phách lối như không nghe thấy, bắt đầu bay về.
Kết quả bay được nửa đường, lại giống như trời định, phía xa có một trận cuồng phong cuốn qua. Cho dù Pháp Trạch giống như bản năng bảo vệ chủ mà dùng hai cánh bao kín lấy Ly Đường, không để lộ ra một chút góc áo của Ly Đường, nhưng tin tức tố của Ly Đường không trải qua dùng thuốc khống chế nên không giấu được.
Giống như cái bình nứt ra một khe hở, lan ra ngoài từng chút một.
Ánh mắt Pháp Trạch lập tức trầm xuống.
Quả nhiên một giây tiếp theo, đội lực lượng không quân tuần tra trên không trung giống như đánh tiết gà, bắt đầu vây lại. Lần này không thể chất vấn qua loa, mà thật sự là lửa giận ngút trời.
"Giao vật phẩm sau lưng anh ra. Không ngờ anh lại tự ý cất giữ vật phẩm quan trọng như vậy!"
"Nói! Chuyện này không phải là do anh giở trò quỷ chứ?"
Vật phẩm?
Pháp Trạch nhạy bén nắm bắt được cách dùng từ của đội tuần tra.
Từ sau khi đảm nhiệm đoàn trưởng quân đoàn số ba, Pháp Trạch lại dẫn dắt quân đội của mình chạy tới biên giới hành tinh, thứ nhất là để tiện bắt tội phạm, thứ hai là chán thành phố mục nát nay. Thủ đô là nơi phát triển tân tiến nhất của Trùng tộc, cũng có nghĩa là có càng nhiều chuyện khiến người ta buồn nôn. Mọi người đều biết, Vương đời trước sinh ra cũng đặc biệt gian nan.
Mỗi vị Vương đều là đứa con được ông trời lựa chọn. Bọn họ có mùi tin tức tố thuần túy nhất, thơm nồng nhất, tóc đen, mắt đen, thơm đến mức không một thư trùng nào không thần phục. Mà trước khi đứa con được ông trời lựa chọn sinh ra, vẫn xuất hiện rất nhiều kẻ phẩm chất kém. Bọn họ cũng có tin tức tố, chỉ là vô cùng ít ỏi, không đủ để làm cho thư trùng sùng bái đến quên hết cả tôn nghiêm.
Cho nên, bây giờ những kẻ đó đều là vật nuôi của các cấp trên tại thủ đô.
Mà bởi vì nồng độ tin tức tố của những kẻ phẩm chất kém đó không đủ, có cấp trên còn cố ý thu thập tất cả tin tức tố của những kẻ phẩm chất kém, hấp thu phần lớn và nén vào một vài cái bình, đại khái đó chính là vật phẩm mà quân tuần tra bây giờ đang nói tới.
Pháp Trạch nhíu mày, lại thấy người dẫn đầu không nén được cơn giận: "Chẳng trách ngài Đường Cách còn nói, lần này có thể là do tin tức tố của vật phẩm ngài ấy đánh mất gây ra! Anh có biết tin tức tố lan ra khắp cả thành phố đã gây ra bạo động lớn tới mức nào không? Không bao lâu nữa chính là thời kỳ tìm bạn đời mỗi năm một lần. Anh muốn gây ra nhiều thi thể chủng tộc hơn nữa sao?"
Pháp Trạch nghe được lại như lọt vào trong sương mù, mơ hồ hiểu được điều gì đó.
Thảo nào lần này tin tức tố của Ly Đường lộ ra trong phạm vi rộng như vậy, lại không làm cho mấy vị ở tổng bộ kia xuất hiện... Hóa ra bọn họ nhận được tin tức vật phẩm tin tức tố đúng lúc bị mất, lại kết hợp với tin tức tố đang truyền ra khắp thành phố.
Quả nhiên, mấy vị kia tự cho mình là cao quý, không muốn gây chiến vì "phẩm chất kém".