Lâm Cẩn Dung khoác áo choàng sắc hồng nhạt thêu kim
tuyến, búi tóc cao dẫn nha hoàn cầm thực hộp, ôm quần áo vội vàng đi về phía
Thính Tuyết các, khiến các nha hoàn ma ma trên đường chú ý.
Vị tân thiếu phu nhân này thật là lắm chuyện để tranh
luận. Không nói đến trước khi chưa vào cửa gây ra đủ loại thị phi, mà còn cả
sau khi vào cửa. Mới gả về vài ngày, đã dẫn đến bao nhiêu sự việc, đầu tiên là
câu nói động đến bảo bối của Tam phòng Lục thiếu gia, chọc người ôn nhu hiền
lành như Tam phu nhân vừa khóc vừa mắng, còn chạy đến sân viện nàng đập cửa,
tiếp theo lại cùng Đại phu nhân từ trước đến nay tính tình khắc nghiệt, nói một
không hai tức giận hờn dỗi, sau đó sinh bệnh, thỉnh đại phu, kinh động lão thái
thái phái người tới thăm. Ngay tại thời điểm mọi người đều nghĩ nàng sẽ còn
bệnh thêm vài ngày mới khỏe lại, nàng lại đội gió tuyết mà ra ngoài.
Bị đủ loại kiểu dáng ánh mắt đánh giá, Lệ Chi hơi có
chút không được tự nhiên, Lâm Cẩn Dung lại nhìn không chớp mắt, vững vàng bước
đi, cũng không thèm liếc mắt nhìn ai một cái, có người tiến lên hành lễ vấn an,
cũng bất quá chỉ cười nhẹ, không kiêu căng, nhưng tuyệt đối không dễ thân cận.
Thính Tuyết các, vì để tiện ngắm cảnh, bốn phương tám
hướng đều là cửa sổ bằng tấm bình phong, từ phương hướng nào đẩy cửa sổ nhìn
lại, đều là cảnh đẹp. Lầu một bình thường chỉ dùng để đãi khách, lầu hai mới là
chỗ Lục Giam đọc sách.
Đoàn người Lâm Cẩn Dung vào Thính Tuyết các, Trường
Thọ liền tiếp nhận mấy thứ từ tay Lệ Chi cùng Anh Đào, nói: “Nhị vị tỷ tỷ cứ
ngồi chờ bên lò sưởi dưới lầu, khi Nhị gia đọc sách không thích trong phòng có
nhiều người.”
Lệ Chi thấy Lâm Cẩn Dung không tỏ vẻ phản đối, liền
theo lời dẫn Anh Đào ở dưới lầu ngồi chờ.
Trường Thọ đưa Lâm Cẩn Dung bước lên lầu, chỉ đem mấy
thứ nhẹ nhàng đặt ở một bên, liền cúi đầu, nhẹ nhàng lui xuống.
Lục Giam ngồi ở phía trước cửa sổ cúi đầu viết chữ,
nghe thấy thanh âm cũng không quay đầu lại nói: “Quần áo lấy đến đây rồi sao?”
Lâm Cẩn Dung bế quần áo đi qua: “Lấy đến rồi, nhưng
không thấy quần áo chàng muốn, chỉ có mấy bộ này, chàng xem có thể miễn cưỡng
dùng tạm không?”
Lục Giam ngừng bút, quay đầu nhìn nàng: “Sao lại là
nàng đến?”
Lâm Cẩn Dung vô cùng thành thực nói: “Không tìm thấy
quần áo chàng muốn, Trường Thọ không dám tới gặp chàng.”
Lục Giam trầm mặc một lát, hỏi: “Nàng đã khỏe chưa?”
“Khỏe rồi.” Có chừng có mực, cho dù hắn không để
Trường Thọ đến gọi, đến giữa trưa nàng cũng muốn xuất môn một chuyến. Lâm Cẩn
Dung cầm quần áo mở ra, đặt ở trên tháp làm bằng gỗ hồng: “Nhị gia là muốn mặc
vào, hay là thay hẳn ngoại bào?”
Lục Giam trầm mặc không lên tiếng cởi bỏ đai lưng áo
khoác, Lâm Cẩn Dung tiến lên tiếp nhận ngoại bào, đai lưng của hắn, lại cầm lên
cẩm bào sắc xanh nhạt. Hắn lại đứng bất động, cũng không đón lấy.
Trường Thọ nói đúng, Lục Giam hôm nay thật là có chút
khó chịu. Lâm Cẩn Dung liền thay hắn mặc vào, cúi đầu thắt đai lưng, lại đeo
ngọc bội cùng túi gấm: “Trong phòng này hơi lạnh, có cần sai người đem thêm một
chậu than tới không?”
“Ta không lạnh. Trong phòng quá ấm sẽ khó tập trung
tinh thần.” Lục Giam cúi mắt nhìn Lâm Cẩn Dung, thần sắc của nàng thực chuyên
chú, ngón tay trắng xanh linh hoạt ở bên hông hắn như múa, đem ngọc bội cùng
túi gấm đeo vững vàng ổn thỏa. Tay hắn giật giật, muốn sờ sờ hai má nàng, do dự
mãi, cuối cùng lại không dám đưa lên.
Không lạnh, vậy vì sao muốn đổi quần áo và thay hài?
Lâm Cẩn Dung khuyên nhủ: “Quá ấm áp là không được, nhưng quá lạnh cũng sẽ sinh
bệnh. Ta có mang canh nóng tới, trước uống một chút, đỡ bị nhiễm lạnh.” Nói
xong lấy canh đưa qua: “Vẫn còn nóng.”
Lục Giam tiếp bát ôm trong tay, lơ đãng nói: “Nàng
muốn đọc sách không? Trên giá sách bên kia có mấy bản du ký.”
Lâm Cẩn Dung cúi đầu thu thập bàn học: “Hôm nay không
đọc vội. Ta tính đi đến chỗ mẫu thân, lại thăm lão thái thái, cũng đỡ khiến các
nàng quan tâm. Tam thẩm nương đỡ hơn nhiều chưa?”
Lục Giam đem canh uống một hơi cạn sạch: “Tốt hơn
nhiều rồi.”
Lâm Cẩn Dung tiếp nhận bát để vào trong thực hộp:
“Muốn xin chàng vài cành hồng mai để tặng người, có hái xuống được không?”
Một chén nóng canh trôi xuống bụng, Lục Giam thấy trên
người trở nên ấm áp hơn rất nhiều: “Nàng muốn tặng ai?”
Lâm Cẩn Dung cúi đầu cười: “Lần lượt đi một vòng, xem
như tạ lễ bọn họ tới thăm ta.” Nàng chuẩn bị đến thăm từ già đến trẻ của Lục
gia. Kiếp trước, nàng chưa bao giờ chủ động tiếp xúc với Lục lão ông cùng Lục
lão phu nhân. Ngàn vạn yêu ma, luôn luôn phải có một pho tượng phật trấn áp.
Lục Giam nhìn bàn học được Lâm Cẩn Dung nhanh chóng
thu thập sạch sẽ, đứng dậy nói: “Đi thôi, ta mang nàng đi chọn.”
Lâm Cẩn Dung vội hỏi: “Chàng không đọc sách sao?”
“Vừa vặn mệt mỏi.” Lục Giam không nhìn nàng, cúi mắt
đi xuống dưới.
Lâm Cẩn Dung xuống lầu, phân phó Trường Thọ: “Thêm một
chậu than đặt ở góc sáng sủa, trên lầu rất lạnh.”
Trường Thọ trộm dò xét nhìn Lục Giam, thấy Lục Giam
không tỏ vẻ phản đối, sắc mặt rõ ràng so với lúc trước bảo hắn đi lấy thứ này
thứ nọ tốt hơn rất nhiều, liền cười nhanh như chớp đi bài trí.
Hai người dạo qua một vòng trong rừng mai, cành hồng
mai nào đẹp liền ra lệnh ma ma chặt để vào bên trong làn. Lâm Cẩn Dung chỉ một
cành hồng mai lớn rất đẹp hỏi: “Này thế nào?”
Lục Giam nói: “Chỉ có tổ phụ mới có lọ hoa lớn như
vậy.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Vốn cũng chuẩn bị đưa đến Tụ
Hiền các.” Nói xong còn có chút hối hận chính mình lỡ miếng, vội hỏi: “Chàng có
thể cùng ta đến đó hay không?”
Lục Giam khóe môi hướng lên trên một cái: “Có thể.” Có
hắn cùng đi Tụ Hiền các, nghĩ đến sẽ không ai làm khó Lục gia nhi tức. Nếu nàng
có thể được Lục lão ông bảo hộ, hắn đến chỗ Chư tiên sinh cũng yên tâm hơn.
Lục lão ông đang kiểm tra việc ôn luyện của Lục Luân,
mất hứng liền gọi Lục Luân vươn tay ra đánh một thước, phẫn nộ: “Ngươi sao
không có chút tiến bộ vậy?”
Lục Luân mặt đỏ lên nói: “Con đã hết sức rồi.”
Lục Thiện hàm chứa quan tâm, trông mong nhìn hai
người, mỗi khi nhìn thấy thước đánh vào tay Lục Luân, luôn kìm lòng không được
co rúm lại một chút, muốn thay Lục Luân cầu tình, lại không dám mở miệng.
Lục lão ông đánh đến khi mệt mỏi, Lục Luân vẫn là bộ
dáng bướng bỉnh như vậy, cũng không nhận lỗi, cũng không kêu đau, lại càng
không tỏ vẻ nói về sau sẽ càng cố gắng, chỉ một mực chắc chắn nói hắn đã cố hết
sức. Bất
đắc dĩ đến cực điểm, đành phải nói: “Da dày thịt béo, ngươi nghĩ rằng
ta không còn cách nào khác sao?”
Lục Luân thật cẩn thận nói: “Làm sao được, tổ phụ anh
minh thần võ, biện pháp đương nhiên là rất nhiều.” Mắt thấy thước của lão thái
gia lại giơ cao, sợ tới mức nhắm chặt mắt, cũng vẫn giơ tay ra với Lục lão ông
trước mặt đệ đệ: “Tổ phụ nếu đánh thấy cao hứng, liền đánh đi.”
Lục lão ông đánh không nổi nữa, hung hăng đem thước
nện ở trên bàn, ném ra một quyển sách, hừ lạnh nói: “Trong vòng 3 ngày, đem
sách này sao chép mười lần.”
Lục Luân mặt đen thêm vài phần, đang muốn phản bác ăn
vạ, chợt nghe bên ngoài có người nói: “Lão thái gia, Nhị gia cùng Nhị thiếu phu
nhân tới thỉnh an người.”
Lục Luân lập tức tinh thần tỉnh táo, vuốt vuốt tay áo,
há mồm muốn cười, bị Lục lão ông phóng mắt qua nhìn, nhất thời ủ rũ, lười biếng
cầm sách ngồi trở lại, nhận mệnh nói: “Ta chép sách, chép sách, chép sách a.”
Lục lão ông thấy Lục Luân thành thật, lại nhìn về phía
Lục Thiện, Lục Thiện vội vàng cầm bút lên, cũng không nhìn sách, đã đem đầu bút
vẽ lung tung trên giấy vài nét. Một đôi dở hơi, Lục lão ông nhịn không được khe
khẽ thở dài, tay chắp sau lưng đi ra ngoài. Đến gian ngoài, cũng không lập tức
đi vào, mà đứng ở cửa nhìn vào trong.
Chỉ thấy Lâm Cẩn Dung tay cầm một cành hông mai tiên
diễm, trên mặt mang theo mỉm cười nhợt nhạt thản nhiên, yên lặng đứng đó, Lục
Giam ở một bên cúi đầu tìm sách trên giá. Hai người đứng cách nhau không xa,
nhưng cũng không nói chuyện với nhau, càng chưa nói tới ánh mắt, động tác của
đôi tân phu thê này nhìn thế nào cũng có chút không thích hợp. Một người quá
yên ắng, một người quá đạm mạc, cứ như vậy không phải là chuyện tốt.
Lục lão ông suy nghĩ một lát, khoan thai đi vào, cười
tủm tỉm hỏi: “A Dung hết bệnh rồi sao?”
Lâm Cẩn Dung bước lên phía trước hành lễ, đem hoa mai
dâng lên bằng hai tay, cười nói: “Chỉ là một chút bệnh vặt, đã khiến các trưởng
bối lo lắng, cho nên cầm theo cành mai tới thỉnh an, để các trưởng bối yên
tâm.”
“Khỏe lại là tốt rồi.” Lục lão ông hào sảng cười, tiếp
nhận cành mai đưa cho Lục Giam: “Nhị lang, một chuyện này muốn phiền con, thê
tử con tặng ta, vậy để con cắm cho ta đi.”
Đợi Lục Giam rời đi, Lục lão ông ngồi xuống ghế làm
bằng gỗ tử đàn to rộng chỉ vào đôn tròn khắc hoa văn như ý trên mặt, hòa ái
nói: “A Dung ngồi xuống bên cạnh chậu than đi. Làm khó con sáng tinh mơ phải
chiết hoa mai đưa tới đây, thực sự hiếu tâm. Nhị lang là một ngốc tử, mỗi ngày
ngồi cạnh một rừng hoa mai, cũng không hiểu được chiết để đền đáp, chính là
không có thông linh a. Một cành hoa mai, không đáng bao tiền, cái khó là tâm ý,
có thể nói là quý giá hơn bất kỳ thứ gì.”
Lâm Cẩn Dung vội nói: “Khiến tổ phụ chê cười, chính là
nhờ Nhị gia giúp đỡ chọn lựa.”
Lục lão ông nâng đôi lông mày dày, ra vẻ kinh ngạc:
“Nga? Thật sự? Hay là con thật sự che chở cho hắn chăng? Tính tình của hắn ta
còn không biết sao, miệng như hũ nút, không phải bức bách thì cũng không nói
gì. Nhiều ngày qua hắn có đắc tội gì với con không?”
Lâm Cẩn Dung cười: “Không có. Nhị gia đối đãi rất tốt.”
Lục lão ông cười nói: “Vậy là được rồi. Ta a, lo lắng
nhất là hắn đắc tội với con mà cũng không biết, sợ nhất chính là phu thê bất
hòa. Có câu tục ngữ, phu thê đồng tâm, cũng là lợi ích đồng tâm. Nữ tử, dù thế
nào cũng nên có nam nhân chống đỡ, nếu không chỉ như lục bình, không có căn cơ,
tùy tiện một trận gió cũng có thể thổi bay trôi giạt đi đâu đó.” Ha ha nở nụ
cười vài tiếng, rồi vuốt râu nói: “Đương nhiên, A Dung là tài nữ, mấy thứ này
đương nhiên cũng rõ ràng hơn lão nhân gia ta, không cần ta nhiều lời.”
Lâm Cẩn Dung đã sớm cung kính đứng dậy nghe giáo huấn,
đợi hắn nói xong mới phục tùng rũ mắt nói: “Tổ phụ tán thưởng, tôn tức chẳng
qua là biết một chút kỹ xảo mà thôi, còn phải dựa vào lão nhân gia chỉ điểm mới
phải.”
Lục lão ông trầm mặc một lát, trực tiếp nói: “Con muốn
cái gì?” Đối phó với người như Lâm Cẩn Dung, đi vòng vèo không ổn, không bằng
trực tiếp chọc thủng, mới có thể khiến trong lòng nàng sinh cố kỵ.
Lâm Cẩn Dung nặng nề thở dài, nâng mắt nhìn hắn, cất
cao giọng nói: “Căn cơ không đủ, rơi vào thế khó xử, trái phải đả thương người,
muốn ôm chân phật.”
Lá gan ghê gớm thật. Lục lão ông không khỏi ngồi
thẳng, nghiêm túc nhìn Lâm Cẩn Dung.