Ở trong mắt Lục lão ông, Lâm Cẩn Dung là một nữ tử khá
kỳ quái. Không giống nhóm thiên kim hắn gặp qua thường nũng nịu, tâm nhãn thâm
trầm, nàng có chút lỗ mãng, lại có chút thành thực, còn có chút mạnh mẽ, nàng
dường như không chỗ nào cố kỵ, lại giống như băn khoăn rất nhiều. Nhưng không
thể phủ nhận, nàng là người ổn trọng chính đáng, về phương diện buôn bán rất
hợp khẩu vị của hắn, tuy là có cưỡng ép, nhưng sự xuất hiện của nàng khiến hắn
cảm thấy Lục gia có tương lai, tính tình lại tốt, hắn đối với nàng mang kỳ vọng
rất lớn. Nàng chủ động hướng hắn xin giúp đỡ, nàng có nhu cầu, là tình hình mà
hắn mong muốn.
Lục lão ông ngồi thẳng thân mình, trầm giọng nói: “Căn
cơ không đủ, sao không suy nghĩ cố gắng xây dựng. Rơi vào thế khó xử, trái phải
đả thương người, vậy đừng ỷ lại nữa, đứng thẳng, đứng ổn, không để người khác
va vào. Nước tới chân mới nhảy, con muốn tìm chỗ để tránh, nhưng lại không tìm
thấy chỗ thích hợp.”
Lâm Cẩn Dung thành khẩn nói: “Thỉnh tổ phụ dạy con.”
Về phương diện này lão nhân có rất nhiều kinh nghiệm, ánh mắt cũng chuẩn.
Lục lão ông đứng dậy, ở trong phòng chậm rãi đi một
vòng, thấp giọng nói: “Ta và tổ mẫu, luôn nguyện ý con cháu đầy cả sảnh đường,
toàn gia an khang hòa thuận. Nhưng chỉ sợ ta cùng nàng một ngày kia già cả sức
yếu, chân phật này, con có ôm cũng không còn tác dụng gì.”
Nháy mắt, Lâm Cẩn Dung tâm tư ngàn hồi trăm chuyển, ý
tứ của lão thái gia đã quá rõ ràng, hắn muốn nàng đi ôm chân phật của Lục Giam,
cùng Lục Giam một lòng, dựa vào Lục Giam, sinh con, phát triển thế lực của
chính mình, tìm ra một con đường sống. Hắn hy vọng, là nàng và Lục Giam trở
thành trụ cột của Đại phòng và Tam phòng, làm cho Đại phòng cùng Tam phòng phụ
thuộc vào hai người, mà không phải giống như bây giờ, bị Đại phòng cùng Tam
phòng va chạm, sâu cạn không biết đâu mà lường. Cũng chỉ có như vậy, nàng mới có
thể có đủ căn cơ, sẽ không bị Lâm Ngọc Trân cùng Đồ thị gây ảnh hưởng.
Lục lão ông hơi hơi mị mắt, cẩn thận quan sát thần sắc
của Lâm Cẩn Dung, thêm một câu: “Nghe Nhị lang nói, con muốn dịp trăng tròn sắp
tới sẽ đến chỗ tộc huynh một chuyến, bàn về chuyện của mình đúng không?”
Lâm Cẩn Dung vội thu liễm thần sắc, nói: “Vâng. Tiếp
qua hai tháng sẽ đưa bùn vào ruộng, tôn tức cần chọn vài người quản lý, còn
muốn thuê nhân công, tóm lại là đủ việc.”
“Việc này không có vấn đề gì. Về sau nếu con muốn xuất
môn, sai người tới nói với ta một tiếng là được rồi. Sinh ý nếu có gì không
tiện, cũng có thể nói. Mặc kệ là ta, hay là Nhị thúc phụ của con, đều có thể
thay con giải quyết.” Lục lão ông đảm nhiệm nhiều việc, không chút để ý nói:
“Con cảm thấy cửa hàng kia của mình còn có thể kiếm lời thêm nhiều nữa không?”
Lâm Cẩn Dung trầm mặc. Vấn đề này không tiện trả lời,
nàng không biết Lục lão ông có tâm tư gì, nhưng vấn đề này cũng không thể không
trả lời, mọi chuyện đều chưa nắm chắc, nếu nàng không tỏ rõ thành ý, sao có thể
nhờ Lục lão ông bảo hộ? Đắn đo mãi, nàng cẩn thận nói: “Sinh ý vẫn đều tốt, chờ
thêm vài ngày nữa, tôn tức muốn mở trà tứ (quán trà), giữ
độc quyền về trà Giang Nam bên kia.”
“Lại là cầm lương thực đi đổi trà dẫn sao?” Lục lão
ông hơi hơi nhíu mày, không phải thực vừa lòng với câu trả lời của nàng.
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Không phải, nghe nói Giang Nam
có bốn lưu ý về trà, thứ nhất chính là sự u nhã. Tôn tức may mắn có được tài
nghệ pha trà, tất nhiên muốn dựa vào điều này để kiếm ít tiền.” Bình châu,
Thanh châu cũng có để tâm về trà, nhưng nghe Lâm Thế Toàn lại nói tiếp, tóm lại
vẫn thiếu một ít, nàng thấy sinh ý này nhất định có thể thành công.
Suy tính cũng khá. Lục lão ông vuốt râu, nói: “Đồ cưới
dùng để kinh doanh, nhưng sự tình trong nhà cũng không thể mặc kệ, chờ con xuất
môn ra ngoài tháng này, ta sẽ nói với Nhị thẩm nương của con, để con giúp đỡ
quản gia. Những năm gần đây, vẫn đều là Nhị thẩm nương con lo toan, cũng nên để
nàng nghỉ ngơi một chút.”
Một khi nàng quản lý gia sự, nàng ra vào làm việc đều
sẽ tiện hơn rất nhiều, không cần suốt ngày cùng Lâm Ngọc Trân đụng chạm. Nhưng
đồng thời, việc này cũng khiến nàng sống không thoải mái, nàng sau này sẽ phải
trực tiếp đối chọi với Tống thị. Tình hình là, không tranh đoạt, cũng không còn
đường sống. Vì vậy, Lâm Cẩn Dung vốn nên khéo léo từ chối, nhưng lời trong
miệng vòng vo hai lần, sau khi thốt ra liền biến thành: “Tôn tức chỉ sợ sẽ cô
phụ tín nhiệm của tổ phụ.”
Lục lão ông vui vẻ nở nụ cười: “Tôn tức con sẽ không
làm cho ta thất vọng đúng không?”
Lời này hàm chứa nhiều tầng ý tứ, Lâm Cẩn Dung không
kịp phân biệt rõ đã phải trả lời: “Sẽ không, tôn tức nhất định sẽ gắng hết
sức.”
Lục lão ông thở dài: “Vậy là tốt rồi. Hết tháng này
Nhị lang sẽ quay lại chỗ Chư tiên sinh học bài, con……”
Lâm Cẩn Dung vội vàng tỏ thái độ: “Đọc sách mới là đại
sự.”
Lục lão ông mỉm cười: “Cho nên, con nên khiến hắn yên
tâm mà ra đi. Nam nhân không nên bị mấy việc vặt ở hậu viện liên lụy. Lời đề
nghị vài ngày trước đó của con với Lục Thiện là rất tốt. Làm người, ánh mắt
không thể chỉ nhìn chằm chằm vào một điểm, cũng nên biết cách tha thứ, mới có
thể nhìn xa, được càng nhiều, mới có thể giữ được càng nhiều.”
Nếu nàng không để Lục Giam yên tâm mà đi, nếu nàng
chống đối đến cùng, không cần phải nói nhiều, tất cả những thứ nàng muốn đều
không thể đạt tới, tỷ như xuất môn, tỷ như bàn về chuyện sinh ý. Kỳ thật đây là
điểm mấu chốt mà Lục lão ông muốn biểu đạt. Lâm Cẩn Dung rõ ràng lanh lẹ trả
lời: “Người yên tâm, tôn tức nhất định sẽ chiếu cố Nhị gia thật tốt.”
Cửa được nhẹ nhàng đẩy ra, Lục Giam tiến vào, trên mặt
mang theo vài phần ý cười: “Tổ phụ, cành hồng mai đã được cắm xong, người có
cần qua ngắm xem có vừa lòng hay không?”
Lục lão ông tùy ý khoát tay áo, cười nói: “Không cần.
Không phải còn muốn đến chỗ khác tặng hoa sao? Nhị lang hôm nay không cần đọc
sách, cùng thê tử đi một vòng trong nhà đi. Không có việc gì thì nướng chút
thịt nai a, ủ chút rượu a, pha trà, thổi tiêu thổi sáo gì đó, đừng cả ngày kín
mít như hồ lô, lão nhân nhìn thấy cũng không thích.”
Lục Giam cong lên khóe môi: “Vâng, tôn nhi tuân mệnh.”
Mắt nhìn Lâm Cẩn Dung: “Chúng ta đi đến chỗ tổ mẫu trước được không?”
Lâm Cẩn Dung vừa đáp ứng, chợt nghe Lục Luân ở ngoài
cửa nói: “Nướng thịt nai a, uống rượu a, cũng tiện đường mang ta theo a……”
Lục lão ông thản nhiên
nói: “Sao chép mười hai lần.
Nói lần nữa thì sao chép thành mười lăm lần.”
Lục Luân kêu rên một tiếng, đầu cũng không dám ló ra,
liền rụt trở về.
Lâm Cẩn Dung nhịn không được cười rộ lên, ra khỏi cửa
Tụ Hiền các vẫn còn cười. Một bàn tay lành lạnh khẽ cầm tay nàng: “Nàng thật sự
vui vẻ?”
Hôm nay thu hoạch rất nhiều, Lâm Cẩn Dung không che
giấu vui sướng, cười nói: “Đúng, ta thích cùng tổ phụ nói chuyện.” Lục lão ông
rất sảng khoái.
Lục Giam giật mình, mặt mày bay lên: “Nàng không hận
người sao?” Nói xong lại hoảng hốt vì lỡ miệng, mang theo vài phần không được
tự nhiên trở nên trầm mặc.
Lâm Cẩn Dung quay đầu nhìn Lục Giam.
Lúc này tuyết còn rơi, trong rừng, thúy trúc bị tuyết
phủ xen kẽ, tuyết trắng, trúc xanh, hắn thản nhiên đứng ở nơi đó, tóc, lông mi,
ánh mắt, đều đen như mực, hắn rõ ràng vui vẻ, nhưng vẻ mặt kia chỉ hơi tươi lên
một chút, sau đó lại trở lại như cũ. Bàn tay hắn nắm tay nàng lúc trước vốn
lạnh lẽo, giờ khắc này trở nên vừa nóng vừa đổ mồ hôi, tâm tư của hắn, tất cả
đều bại lộ ở bàn tay này.
Lâm Cẩn Dung nhanh chóng thu hồi ánh mắt, thấp giọng
nói: “Nói cái gì vậy, ta sao lại hận lão nhân gia người? Tổ phụ nói, hết tháng
này ta sẽ cùng Nhị thẩm nương phân công quản lý gia sự, còn nói, về sau hứa cho
ta ra ngoài quản cửa hàng. Chàng cho phép hay không?”
“Tổ phụ đã cho phép, ta sao lại không cho?” Lục Giam
nắm tay nàng thật chặt: “Ta không ở nhà, nàng có thể đến chơi với tổ mẫu, nàng
tính tình im lặng, không gây chuyện, bà hẳn sẽ thích nàng.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.” Trầm
mặc một lát, thấp giọng nói: “Ta nghĩ qua, không thể lại tùy ý như vậy nữa, ta
cũng không thể luôn sinh bệnh, nếu không đến cuối cùng chỉ sợ sẽ dẫn tới đàm
tiếu. Chuyện của Lục Thiện phải giải quyết, đệ tử đồng môn của chàng đến từ
nhiều nơi, chàng có thể hỏi thăm bọn họ, xem có danh y thiên phương ở đâu rồi
mời đến.”
Lục Giam tay lại chặt thêm vài phần, thốt ra một câu:
“Ủy khuất cho nàng.”
Lâm Cẩn Dung cười nhẹ, mắt nhìn phía trước: “Không
phải chàng mới là người chịu ủy khuất sao?”
Lục Giam nhất thời không nói gì, sau một lúc mới tiếp
lời: “Ta không sao. Ta chung quy thường xuyên không ở nhà. Về sau nàng nên
tránh đụng chạm với mẫu thân, người ngoài không biết, chỉ cho rằng nàng ngỗ
nghịch bất hiếu. Như vậy không tốt. Nhịn một chút, để việc trôi qua.”
Lâm Cẩn Dung gật đầu: “Đã biết.” Nếu là việc nhỏ bình
thường, nàng đương nhiên sẽ không cùng Lâm Ngọc Trân so đo, cứ coi như nghe tai
này ra tai kia. Nhưng nếu hơi quá đáng, nàng vẫn sẽ không thuận theo.
Lục Giam lại nói: “Tam thẩm nương, nàng kỳ thật không
xấu, chính là không biết nặng nhẹ, tính tình có chút mềm mại dựa dẫm, nàng……”
Cũng không thể nói không tốt, thủy chung vẫn là thân mẫu của hắn, hắn có chút
nói không nên lời, Lâm Cẩn Dung ngắn gọn cắt đứt lời của hắn: “Ta biết.”
Lục Giam thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngược lại nói:
“Nàng có thể giúp đỡ quản gia là chuyện tốt, nhưng phải cẩn thận. Nhị thẩm
nương người này…… Ta không thích lắm.”
Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt nói: “Ta cũng không thích. Lần
trước nghe nàng khuyên nhủ, càng khuyên càng khiến người ta tức giận.”
Lời còn chưa dứt, Lục Giam liền đứng lại, thập phần
nghiêm túc thay nàng để ý tóc mai cùng áo choàng: “Nàng chờ ta, ta nhất định sẽ
thi đỗ.”
Lâm Cẩn Dung mím môi nhẹ nhàng cười: “Chàng kỳ thật
nửa điểm cũng không thích nhà này đúng không?”
Lục Giam giật mình, nâng mắt lên nhìn nàng, thần sắc
vô cùng phức tạp, cũng không nói không đúng.
Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “Chàng phải nhận mệnh
thôi.”
Lục Giam lập tức trả lời: “Ta không sợ!” Nói xong hơi
hơi nghiêng đầu, dường như tức giận, cũng không nhìn Lâm Cẩn Dung, trầm mặc
tiếp tục đi phía trước. Lâm Cẩn Dung không nhanh không chậm theo sau hắn, mãi
cho đến khi hắn bước chậm lại, mới lại tiến lên cùng hắn sóng vai.
Vinh Cảnh cư, Lục lão phu nhân bị hương thơm ấm áp
trong phòng khiến cho buồn ngủ, đang dựa trên tháp ngủ gật, trên chiếc kỷ trà
bên cạnh có đặt một lồng sắt, bên trong có một con sóc đuôi to ánh mắt gian tà
đang nghịch ngợm nhảy nhót. Nhìn thấy Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam tiến vào, liền
dừng lại, dựng thẳng cái đuôi, toàn bộ lông xù ra, gắt gao nhìn chằm chằm Lục
Giam.
Lục Giam nhìn lại, nhịn không được hỏi: “Con chuột này
sao lại ở đây?”
Tố Tâm che miệng mà cười: “Xem Nhị gia nói kìa, sao
lại gọi nó là con chuột? Đây là con sóc Ngũ gia đưa tới để lão thái thái vui
đùa, nhìn xem, vật nhỏ này thật linh động a.”
“Vui đùa cái gì, là muốn ta ở trước mặt tổ phụ thay
hắn giải vây mà thôi.” Lục lão phu nhân mở mắt ra, vỗ vỗ tháp: “Đến đây, Nhị
lang, A Dung, đến ngồi bên cạnh ta.”