âm Cẩn Dung mới từ Vinh Cảnh cư đi ra liền bị gọi đến sân viện của Lâm Ngọc Trân.
Lâm Ngọc Trân trực tiếp nói rõ: “Con bắt đầu tham gia quản hậu viện,
nhưng người trong sân viện không đủ dùng, Quế ma ma vào cửa lâu như vậy
còn chưa đi lại nhiều, Anh Đào còn nhỏ, Đậu Nhi quá hàm hậu, Quế Viên
thì không nói tới, chỉ có Lệ Chi đắc dụng một chút, nhưng con cũng không thể mọi chuyện đều dựa vào nàng. Ta nghĩ, tính để Phương Trúc sang giúp đỡ con. Chắc con còn chưa biết Phương Trúc, nàng từ nhỏ đã đi theo ta,
hồi trước khi Nhị lang ở Giang Nam vẫn do nàng chiếu cố, làm rất tốt, có năng lực, còn nấu canh rất ngon. Nam nhân nàng thì ở ngoại viện, con
muốn truyền lời, hỏi thăm gì ra bên ngoài cũng tiện hơn. Con cảm thấy
thế nào?”
Lâm Cẩn Dung nhìn Phương Trúc đứng ở một bên bộ dạng phục tùng rũ
mắt, cười nhẹ: “Trưởng bối ban thưởng, không dám chối từ. Cô cô đây là
đau lòng ta, ta sao lại không nhận?”
Lâm Ngọc Trân phi thường vừa lòng, ngay tại đó bảo Phương Trúc dập
đầu Lâm Cẩn Dung nhận làm chủ tử, trước mặt Lâm Cẩn Dung răn dạy Phương
Trúc một hồi, để Phương Trúc lui ra sau mới nói: “Con có nói với lão
thái gia mình sẽ quản lý chuyện khố phòng không?”
Lâm Cẩn Dung mắt cũng không chớp nói: “Đang muốn cùng người nói
chuyện này, ta mới đến, lão thái gia đã khen ngợi ta.” Mắt thấy Lâm Ngọc Trân bộ dáng giật mình, trong lòng nàng có loại thích ý ngầm: “Hắn nói, ta hiểu được tiến thối, kiên định ổn trọng, hắn không nhìn lầm ta.”
Lệ Chi ở phía sau nghe, nhịn không được trừng mắt nhìn, lúc ấy Lục
lão ông bất quá chỉ nói câu, nếu đã quyết định, vậy thì làm đi. Tại sao
hiện tại liền biến thành lời ca ngợi rõ ràng như vậy? Lâm Cẩn Dung nói
ra đúng là không có nửa điểm do dự cùng chột dạ, nàng cũng không sợ lời
này rơi vào tai lão thái gia hay sao?
Lâm Ngọc Trân dù thế nào cũng sẽ không nghĩ đến Lâm Cẩn Dung dám nói
bừa, lúc ấy biến sắc mặt, suy đoán đủ đường. Hiểu được tiến thối? Nếu
Lâm Cẩn Dung nghe lời nàng, thật sự chọn một trong hai việc kia, chẳng
phải sẽ trở thành không có chừng mực sao? Lão thái gia là có ý tứ gì?
Chẳng lẽ là mượn cơ hội cảnh cáo mình? Rốt cuộc vẫn là yêu thương Nhị
phòng mà thôi.
“Cô cô, người còn gì muốn phân phó không?” Lâm Cẩn Dung cẩn thận quan sát thần sắc của Lâm Ngọc Trân, thấy nàng từ kinh ngạc đến thất vọng,
từ thất vọng đến giật mình, từ giật mình lại đến trầm tư, liền hiểu được lời mình nói có tác dụng — trong khoảng thời gian ngắn, mẫu tử Lâm Ngọc Trân sẽ không dám có hành động gì.
Lâm Ngọc Trân ngẩng đầu lên, có chút không kiên nhẫn hướng nàng khoát tay: “Đi xuống đi. Nhớ kỹ, đừng chỉ lo mỗi việc ở phòng thêu thùa, nhàn rỗi vô sự, nên thường xuyên đến chỗ của Nhị thẩm nương, đi theo nàng
học bản sự. Cho dù hiện tại không dùng được, tương lai có một ngày sẽ
dùng đến, con có thể tự mình quản gia.”
“Vâng, vậy người sớm đi nghỉ ngơi.” Lâm Cẩn Dung thấy từ lúc vào cửa
tới nay, đây là một câu chính xác nhất mà Lâm Ngọc Trân nói ra.
Lâm Cẩn Dung chân trước mới rời đi, Lục Vân đã từ sau bình phong đi
ra. Lâm Ngọc Trân nói: “A Vân, con xem tổ phụ là có ý tứ gì? Ta còn nghĩ đến, hắn cho tẩu tử con đi theo quản gia, chính là muốn từng bước lung
lạc vị thế Nhị phòng, giúp Nhị ca và Nhị tẩu của con củng cố địa vị.”
Lục Vân cũng có chút mờ mịt, suy nghĩ một lát, thấp giọng nói: “Con
thấy, tổ phụ nếu đã mở miệng, sẽ không chỉ cho quản lý một phòng thêu
thùa, cố gắng muốn nhìn thấy biểu hiện khác của nàng mới yên tâm chăng?
Nàng tuyệt đối sẽ không chỉ thỏa mãn một phòng thêu thùa nhàn rỗi, trước nhìn kỹ rồi hẵng nói sau.”
Cũng chỉ có thể tạm thời như thế. Nói thật, hiện tại Lục Giam cùng
Lâm Cẩn Dung thật đúng là không đủ vững chắc để lung lay Nhị phòng, Lâm
Ngọc Trân bất đắc dĩ suy nghĩ một hồi, hận không thể giục Lục Giam nhanh thi đỗ tiến sỹ, hận không thể khiến Lâm Cẩn Dung nhanh sinh ra nhi tử,
chính mình trong tay nắm càng nhiều lợi thế càng tốt.
Trời mới vừa canh năm, Lâm Cẩn Dung cứ theo lẽ thường dậy sớm, Lệ Chi khuyên nhủ: “Thiếu phu nhân, Nhị gia không ở nhà, người có thể ngủ thêm chốc lát. Các phu nhân cũng muốn giờ thìn mới dậy mà.” Này xem như là
chỗ tốt duy nhất khi làm nhi tức của Lâm Ngọc Trân. Lục lão phu nhân
buổi sáng không thích người đến quấy rầy, Lâm Ngọc Trân lại mặc kệ mọi
sự, vì vậy luôn dậy trễ, không cần trời còn chưa sáng đã phải tới chỗ
nàng hầu hạ.
Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt nói: “Hôm nay chuyện phải làm rất nhiều.”
Vừa mới rửa mặt chải đầu xong, chợt nghe Đậu Nhi kinh ngạc nói: “Vị này đây là?”
Một thanh âm tinh tế ôn nhu vang lên: “Muội là Đậu Nhi đúng không? Thiếu phu nhân đã dậy chưa?”
Lệ Chi kinh ngạc nói: “Nàng tới thật sớm, còn nhận mặt được từng
người.” Rồi đè thấp thanh âm nói: “Thiếu phu nhân, có muốn…?” Người này, chính là đinh trong mắt, tuy rằng không thể chối từ, nhưng muốn gây khó dễ cũng không phải không được.
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Cần gì chứ? Đừng làm việc nhàm chán. Để nàng
tiến vào, rồi gọi mọi người vào đây gặp mặt.” Nàng nhất định phải làm
cho Phương Trúc cảm nhận được ấm áp cùng tín nhiệm tuyệt đối.
“Các ngươi nhất định phải hòa thuận, đừng khiến người khác nhìn vào
mà chê cười.” Nghe Lâm Cẩn Dung giới thiệu xong lai lịch của Phương
Trúc, Đậu Nhi cùng Anh Đào cũng đành thôi, Quế ma ma trong lòng lại là
bất an vô cùng, tuổi tác, thân phận như vậy, không phải là bộ dáng của
một ma ma quản sự sao? Quế Viên cũng cắn môi, lo lắng không thôi, có tâm nhắc nhở Lâm Cẩn Dung, tiếc rằng nay thân phận địa vị của mình không
được như trước, căn bản không dám tiến lên nói, đành phải tính toán đả
động Lệ Chi.
Lâm Cẩn Dung đem vẻ không được tự nhiên cùng lo lắng của mẫu tử hai
nàng xem ở trong mắt, cũng không trấn an, chỉ ra lệnh Phương Trúc cùng
Lệ Chi bồi nàng đến tìm Tống thị. Tống thị lần này so với hôm qua nhiệt
tình rất nhiều, không cố ý khó dễ nàng, sảng khoái cùng nàng đến phòng
thêu thùa, gọi thủ hạ của Từ ma ma tới để gặp mặt giới thiệu.
Sau khi giáo huấn xong, Tống thị lại cực lực mời Lâm Cẩn Dung đi dự
thính gia vụ, Lâm Cẩn Dung cũng không chối từ, chỉ nghe mà không nói,
nhìn xem Tống thị quản gia cao siêu thế nào, tới giữa trưa, thấy Tống
thị không ngừng ngáp vặt, hiểu được buổi chiều là thời gian riêng tư của mỗi người, liền nhanh nhẹn cáo lui, đến phòng Lâm Ngọc Trân hầu hạ Lâm
Ngọc Trân ăn cơm trưa.
Lâm Ngọc Trân thấy nàng ra vào đều đem Phương Trúc theo, chỉ thuận
miệng hỏi vài câu rồi thôi.
Lâm Cẩn Dung xem xét cơ hội nói mình muốn
gặp Lâm Thế Toàn để bàn chuyện quản lý đồ cưới.
Lâm Ngọc Trân đối với việc nàng quản lý đồ cưới của bản thân không có ý kiến gì, huống hồ người gặp mặt là tộc huynh, cũng không phải là nam
nhân bên ngoài, liền rộng rãi đáp ứng.
Lâm Cẩn Dung không khách khí sai sử Phương Trúc làm việc: “Mặc kệ
dùng phương pháp gì, ngươi đi truyền tin cho ta, càng nhanh càng tốt.”
Sau đó bình yên đi nghỉ trưa, khi vừa tỉnh lại, Lâm Thế Toàn đã vào cửa, ngồi ở phòng khách bên trong chờ nàng.
Lệ Chi cười nói: “Thật đúng là nhanh. Nếu để người khác đi truyền tin, dù thế nào cũng phải mất một hai canh giờ?”
Lâm Cẩn Dung nhíu mày: “Bằng không ta biết sai nàng việc gì bây giờ?” Mỗi người đều có tác dụng riêng, cũng không phải chỉ có khuyết điểm. Sở trường của Phương Trúc không phải là ở trong ngoài viện truyền tin tức
các thứ sao? Tất nhiên nên lợi dụng đầy đủ.
Lâm Thế Toàn hôm nay ăn mặc quần áo mới tinh, áo sam viên lĩnh màu
xám ngắn tay tuy mộc mạc tự nhiên, nhưng đường kim mũi chỉ đều khéo léo
thực chú ý, bên hông có dắt ngọc bội chất lượng tốt, thân hình cao ngất, cử chỉ thong dong, không thua kém nửa điểm so với đệ tử hai nhà Lâm,
Lục. Lâm Cẩn Dung mới thấy liền nhịn không được nở nụ cười: “Tam ca thật sự là tuấn tú lịch sự.”
“Lần đầu tiên đến cửa nhà người khác ta cũng không thể khiến muội mất mặt.” Lâm Thế Toàn cao thấp đánh giá Lâm Cẩn Dung một phen, thấy gương
mặt nàng mất đi vẻ ngây ngô, thần sắc nhìn cũng không tệ lắm, nhưng vẫn
thủy chung lo lắng: “Muội sống tốt không? Hắn đối đãi với muội thế nào?” Lâm Cẩn Dung lúc trước không chịu gả cho Lục Giam, là điều mọi người
đều biết.
Lâm Cẩn Dung cúi đầu cười: “Có khỏe hay không không quan trọng. Dù
sao vẫn sống.” Không muốn nhiều lời, nhanh chóng chuyển vào chính đề:
“Lần trước chúng ta nói đến trà tứ, không biết mấy ngày này Tam ca chuẩn bị như thế nào?”
Lâm Thế Toàn vội đem việc đã chuẩn bị làm mấy ngày qua cho nàng nghe: “Hiện nay chủ yếu là vấn đề về mặt tiền cửa hiệu. Là thuê hay là mua?
Ta thấy, mua so với thuê sẽ có lời, dù sao việc cần phải làm quá nhiều,
ban đầu sẽ mất rất nhiều tiền, nếu về sau ông chủ nhà không cho thuê
nữa, vậy thật sự quá tổn thất.”
Trà tứ ở Giang Nam bên kia và Bình châu bên này có sự khác biệt lớn,
chủ yếu là sự lịch sự tao nhã. Một gian thượng đẳng trà tứ, cũng có bàn
trà bên dưới, nhưng đi vào chính là u nhã đình viện, dọc theo hành lang
dài, có vô số gian nhã thất rộng mở sáng ngời, danh hoa danh thảo, sơn
thủy tranh chữ, mùi thơm âm nhạc, thiếu một thứ cũng không được. Khách
nhân sẽ thỉnh trà sư pha trà biểu diễn, cũng có thể tự động thủ, có thể
hưởng thụ, cũng có thể cùng một đám người tỷ thí. Trà tứ như vậy, cùng
các cửa hàng khác hoàn toàn khác biệt, thuê cửa hàng phải sửa sang lại
rất nhiều thứ, tính theo lâu dài, tất nhiên mua so với thuê có lời hơn.
Cho nên Lâm Thế Toàn lo lắng không phải không có lý.
Lâm Cẩn Dung cũng đã sớm tính toán: “Vậy nếu ta không định làm sinh ý này lâu dài thì sao, chỉ tính làm năm năm, vậy thì thuê hay mua có lời
hơn?”
Lâm Thế Toàn giật mình: “Tất nhiên thuê có lời hơn. Nhưng vì sao chỉ
làm năm năm? Ta có tin tưởng sinh ý cửa hàng này sẽ rất tốt.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Không phải ta không tin Tam ca. Mấy năm nay
huynh đã thay đổi khác trước, cho huynh một văn tiền, huynh cũng có biện pháp rất nhanh biến nó thành hai, đúng vậy không?”
Lâm Thế Toàn có chút ngượng ngùng cười: “Đều là Tứ muội……”
“Chúng ta không nói điều này nữa, không có ý nghĩa, Tam ca thấy ta
tốt, ta kỳ thật cũng không thể không dựa vào Tam ca.” Lâm Cẩn Dung chưa
bao giờ cho rằng tất cả sự thành công của Lâm Thế Toàn đều do nàng hỗ
trợ, nàng cho Lâm Thế Toàn cơ hội là sự thật, nhưng Lâm Thế Toàn tự thân cố gắng cùng khắc khổ thông minh là chuyện của hắn, bọn họ trong lúc đó là quan hệ cân bằng, hai bên cùng có lợi. Có điều tính toán của nàng
nhiều lúc chưa thể cùng Lâm Thế Toàn nói rõ, không khỏi mượn chuyện Lục
Giam nói: “Ta chỉ là thấy, có lẽ tương lai chúng ta không nhất định sẽ
sống cả đời ở thành Bình châu này. Mẫn Hành đọc sách cũng không tệ lắm.”
Lâm Thế Toàn ánh mắt tỏa sáng: “Đúng vậy, tương lai Mẫn Hành tất
nhiên sẽ thi đỗ. Bình châu này vừa nhỏ bé vừa xa xôi, cho dù là làm sinh ý, cũng không thể tốt lắm. Nếu là địa phương phồn hoa khác, vậy thì sẽ
khác hẳn.” Ở Bình châu này, một đồng tiền bỏ ra, phải vắt hết óc mới có
thể biến thành ba đồng, nếu là ở Giang Nam giàu có và đông đúc, chỉ cần
thoải mái đã có thể biến thành ba đồng.
Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Chính là ý tứ này. Cho nên chúng ta nên tích
trữ tiền, không thể lãng phí dù chỉ chút ít. Thời điểm viết khế thư, Tam ca trăm ngàn lần phải nhớ kỹ nên viết là năm năm, đừng cho hắn cơ hội
đổi ý nâng giá.” Năm năm sau, bất luận cửa hàng này có bị thiêu hủy
trong tay loạn phỉ hay không, nàng cũng không thể vô duyên vô cớ lưu lại cho người của Lục gia.