Luận về việc thuê và khai trương cửa hàng, Lâm Thế
Toàn nay có thể nói là vô cùng thuần thục, lập tức liền cùng Lâm Cẩn Dung
thương lượng: “Ta lúc trước đã ngắm được hai nơi, một nơi là tân trạch của
Lương gia ở phía nam của thành, tòa nhà này sau khi sửa lại chủ nhân chỉ ở đó
hơn một năm, bên trong kết cấu khá tốt, không cần thay đổi quá nhiều, tiền thuê
rẻ, nhưng có vẻ xa xôi, ít người qua lại hơn, khai trương xong phỏng chừng tốn
chút tinh thần cùng thời gian mới có thể dần dần có lời; Một nơi khác là cửa
hàng của Chu gia trong thành, có chút cũ kỹ chật hẹp, nếu sửa sang lại sẽ tốn
nhiều tiền, tiền thuê cũng cao, nhưng địa thế tốt, nhân khí vượng. Tứ muội xem
nơi nào thích hợp hơn?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Ta sẽ chọn ngày xem qua một chút
rồi nói sau.” Từ trước không có cách nào, nay cũng không giống như vậy, nàng có
thể xuất môn, không thể lại tránh ở sau lưng, mọi chuyện đều dựa vào Lâm Thế
Toàn. Con người dù thế nào cũng có thời điểm không đáng tin cậy, chỉ có chính
mình mới có thể dựa vào cả đời. Trà tứ này, nói đến nói đi, tác dụng chân chính
là để nàng luyện tập.
Vì thế hai người thương lượng chọn ngày, Lâm Thế Toàn
còn nói về việc đất bị nhiễm mặn sắp đưa bùn vào ruộng, thỉnh tá điền: “Nếu
tình huống tốt, năm nay có thể trồng hoa mầu, nhưng Bình châu, Thanh châu đột
nhiên gia tăng nhiều nhu cầu, nhà nhà đều phải thỉnh điền khách, quanh đây sợ
là không có nhiều người như vậy, nếu thỉnh nhân tài từ các châu huyện phụ cận,
đến lúc đó bọn họ không khỏi sẽ yêu cầu điều kiện, muốn cướp người, phải sớm
tính toán, muội đã có kế hoạch gì chưa?”
Chuyện này, tìm loại người nào đều phải thập phần chú
ý, nếu không thể tính toán kỹ, chẳng khác nào mất trắng. May mà hai nhà Lâm Lục
đều là quan hộ, bằng không phát quang đất sẽ mất rất nhiều tiền thuế má. Có tâm
nhãn mua được phiến đất nhiễm mặn với giá rẻ, nhưng phải sử dụng thích đáng để
kiếm tiền mới là có năng lực.
Lâm Thế Toàn cũng không cho rằng khuê các nữ tử như
Lâm Cẩn Dung chỉ ở thôn trang trong nửa năm đã có bản lĩnh tính toán việc này —
có lẽ nàng đối với chuyện sinh ý có mắt nhìn cùng quyết đoán, nhưng đây chính
là việc trồng hoa mầu, vì thế thiện ý nhắc nhở nàng: “Muốn lôi kéo tá điền,
chính yếu vẫn là tiền thuê nhiều hay ít mà thôi. Nay giá thị trường, tình hình
chung là đối với tá điền có đủ mọi thứ thì sẽ phải nộp cho chúng ta 5 phần địa
tô (ngày nay thông thường gọi là phí
sử dụng đất); với tá điền không có trâu kéo cày, thì phải nộp 6
phần địa tô; Nếu ngay cả nông cụ cũng không có, vậy sẽ là 7 phần. Hay là Tứ
muội muội nên quyết định địa tô phải nộp trước, sau đó ta mới tìm người.”
Lâm Cẩn Dung nhíu mày nói: “Giá cả này thật cao. Có
trâu có nông cụ cũng đành thôi, nhưng cái gì cũng không có, vốn là người nghèo,
tân tân khổ khổ một năm, lại chỉ có thể nhận được ba phần, vậy sao có thể đủ no
đây?”
Lâm Thế Toàn không khỏi cười nói: “Chắc chắn năm qua
thế nhân đều theo lệ này. Đây là do chúng ta ở đây, nếu là ở phụ cận kinh
thành, đó là chia đều 4, 6, hoặc 3, 7, nếu lại mượn trâu cày cùng nông cụ, vậy
sẽ là 2 và 8.” Ngẫm lại, Lâm Cẩn Dung không thể không biết lệ thường này, không
khỏi nhíu mày: “Tứ muội, muội nói suy nghĩ của muội đi?”
Từ khi mua đất bị nhiễm mặn đến bây giờ cũng đã nhiều
năm, Lâm Cẩn Dung không thể không bỏ công sức lên kế hoạch, liền cười nói: “Kỳ
thật ý nghĩ của ta rất đơn giản. Nếu chắc chắn năm qua mọi người đều như vậy,
ta cũng không thể đi tiên phong phá hủy quy củ. Vẫn là năm phần địa tô, mượn
trâu cày cùng nông cụ thì trả thêm nửa phần địa tô. Hạt giống có thể mượn, thu
hoạch xong phải trả lại. Tam ca thấy như thế nào?”
Chỉ cần trả thêm nửa phần địa tô cùng miễn phí mượn
hạt giống, đối với người nghèo mà nói, quả thực là việc tốt hiếm có. Hắn gặp
qua rất nhiều người, càng có tiền lại càng keo kiệt, Lâm Cẩn Dung suốt ngày
muốn kiếm tiền là sự thật, nhưng nàng cho tới bây giờ đều có chừng mực. Lâm Thế
Toàn trong mắt hiện lên một chút ôn nhu, thanh âm bất tri bất giác càng trở nên
nhu hòa: “Như thế rất tốt. Ta đã biết năm nay nên trồng loại gì trước, để ta
chuẩn bị mua hạt giống.”
Hắn tất nhiên đã sớm hỏi thăm, nhưng Lâm Cẩn Dung cũng
không muốn khiến hắn quá coi thường nàng, liền cười nói: “Tam ca đừng vội xem
thường ta. Nếu không tin, chúng ta dùng nước trà viết ở trên bàn, xem có giống
nhau hay không?”
Lâm Thế Toàn bị nàng nói khiến hứng thú, liền kêu Lệ
Chi làm chứng, hai người xoay lưng lại với nhau dùng nước trà viết lên trà kỷ,
lại quay đầu nhìn, không khỏi đều nở nụ cười, hai người đều viết trước tiên là
cao lương, sau đó là lúa nước.
Vốn đất bị nhiễm mặn sau khi được phát quang, cũng
không phải nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả suốt đời an nhàn), nếu
gieo trồng không chu toàn còn có thể đọng lại muối, do đó ảnh hưởng đến việc
thu hoạch. Vốn lúa nước là sự chọn lựa tốt nhất, có thể lợi dụng đặc tính của
lúa nước để thay đổi cấu tạo và tính chất của đất đai, nhưng mà năm thứ nhất,
đất chưa được phát quang hoàn toàn, nhân thủ chưa đủ, việc ươm mạ khó khăn
không nhỏ, cho nên chỉ có thể trước trồng loại dành cho ruộng cạn. Trong trường
hợp đó, đưa bùn vào ruộng là việc sau tháng tư, đợi cho nước rút đi, lại tu chỉnh
một phen, thì cao lương là loại thích hợp nhất.
Lâm Thế Toàn thật cao hứng: “Sao muội lại biết được?
Ta biết được chuyện này cũng là bởi vì cùng Mai Đại lão gia vào Nam ra Bắc, lại
cố ý hỏi các nhân tài ở địa phương khác, vậy muội làm cách nào vậy?”
Lâm Cẩn Dung chỉ cười: “Huynh hỏi thăm được, chẳng lẽ
ta không thể sao?” Việc này cũng không liên quan đến chuyện trọng sinh, hiện
tại nàng đã hoàn toàn khác hẳn lúc trước, nàng luôn lên kế hoạch các việc mà
mình cần làm, nếu mua đất bị nhiễm mặn, tất nhiên sẽ làm cho nó phát huy tác
dụng lớn nhất.
Hai người nở nụ cười một hồi, Lâm Thế Toàn muốn đứng
dậy cáo từ, đột nhiên nhớ tới một sự kiện: “Thiếu chút nữa đã quên chuyện này.
Hơn nửa tháng trước Ngô Nhị thiếu gia đến cửa hàng hương liệu, bảo ta chuyển
lời cho muội, người đến Giang Nam đưa thư và lễ vật, hắn đã nhờ vả, cam đoan sẽ
bình an đưa đến tận nơi. Muốn ta hỏi muội, chờ hồi âm về, là trực tiếp đưa tới
cho muội, hay là đưa qua chỗ Tam thẩm nương?”
Từ trước nàng cũng từng nhờ Ngô gia đưa thư và mấy thứ
cho Dương Mạt, nhưng cho tới bây giờ không lần nào giống như lần này, Ngô Tương
còn tự mình chạy tới thông
báo một tiếng, nói đã gửi đi, vừa không sai người
tới Lâm gia truyền tin, cũng không sai người trực tiếp đến nói với Lục gia.
Liên tưởng đến nội dung của lá thư, Lâm Cẩn Dung trong lòng có chút bất an,
không khỏi hỏi Lâm Thế Toàn: “Hắn cố ý đến nói như vậy?”
Lâm Thế Toàn nghĩ nghĩ, nói: “Hình như là thế.”
Lâm Cẩn Dung lại hỏi: “Hắn đã nói gì với huynh?”
Lâm Thế Toàn lắc đầu: “Chưa nói cái gì. Chỉ hỏi ta,
nhà của ta còn có thân nhân ở lại Giang Nam, tương lai ta còn muốn trở về nữa
hay không.”
Lâm Cẩn Dung chỉ cảm thấy não đau nhức như bị ai kéo:
“Vậy huynh trả lời hắn thế nào?”
Lâm Thế Toàn cười nói: “Ta nói với hắn, tạm thời còn
nói chưa rõ ràng lắm. Hắn cũng không hỏi lại, chỉ ngồi một lát, cơm cũng không
ăn, liền rời đi.”
Lâm Cẩn Dung cúi mắt, đưa tay dạo qua một vòng rồi lại
một vòng trên miệng chén trà, thấp giọng nói: “Tam ca nay tích trữ tiền không
phải là ít đúng không?”
Lâm Thế Toàn không biết nàng vì sao lại hỏi như thế,
chỉ thản nhiên nói: “Đúng là không ít.”
“Lần sau nếu Ngô Tương hỏi lại, huynh cứ nói với hắn,
đợi cho Lưu Nhi lớn lên sẽ trở về.” Lâm Cẩn Dung nói: “Ta thấy, huynh hẳn nên
lập nghiệp trí sản ở phía nam. Không thể trí sản ở chỗ này, nhưng nếu ở xa xa,
chỉ cần huynh không nói, sẽ không có ai biết được. Ta không thể dựa vào huynh
cả đời, huynh cũng không thể cả đời cứ như vậy thay ta làm việc, huynh nên tính
toán thay bản thân một chút.”
Từ lần đầu tiên nàng chia hoa hồng cho Lâm Thế Toàn
đến bây giờ, đã qua nhiều năm, trong đó kiếm lời khá nhiều, chia hoa hồng cũng
rất nhiều lần, tuy rằng Lâm Thế Toàn trong tay rốt cuộc có bao nhiêu tiền nàng
không biết, nhưng đại khái cũng có thể tính toán ước lượng. Nay Lâm Thế Toàn đã
có chút tài lực, nếu hắn nguyện ý, đã sớm có thể tự lập môn hộ. Nhưng hắn chưa
từng đề cập qua, cũng không nói về chuyện Lưu Nhi, như cũ chuyên tâm chủ định,
tận chức tận trách thay nàng làm việc.
Lâm Thế Toàn sửng sốt một lát, chậm rãi biến sắc: “Tứ
muội đến tột cùng muốn nói cái gì? Nói thẳng đi, đừng thử lòng ta.”
Lâm Cẩn Dung thầm thở dài một tiếng, thấp giọng nói:
“Tam ca cần gì tức giận? Huynh biết rõ ta không có ý tứ kia. Cho dù hiện tại
huynh phải đi, ta cũng không thể ngăn cản. Ta chỉ là thấy huynh có thể trí sản
trước, cũng không thể đợi cho tộc bá trăm tuổi mới làm vậy. Huống hồ trong
thiên hạ có bữa tiệc nào mà không tàn, huynh là một nam nhân có bản lĩnh, không
thể cứ như vậy. Ta là thật tình.”
Lâm Thế Toàn mặc mặc, thản nhiên nói: “Nếu ta là một
nam nhân có bản lĩnh, loại chuyện này ta tất nhiên biết, Tứ muội muội vẫn nên
quan tâm đến chuyện của mình đi. Thời điểm nên đi, ta tất nhiên sẽ rời đi, hiện
tại muội không cần nói với ta những lời này, bằng không ta sẽ cho rằng muội
muốn đuổi ta đi. Nếu không còn chuyện gì khác, vậy ta cáo lui.” Quả nhiên đứng
dậy, hướng Lâm Cẩn Dung chắp tay, xoay người bước đi, sắc mặt vẫn rất khó coi.
“Tam ca, huynh làm gì vậy?” Lâm Cẩn Dung bất đắc dĩ
cười khổ, bước nhanh đuổi theo: “Vậy thì từ nay ta sẽ tới cửa hàng tìm huynh,
hay là huynh tới cửa đón ta?” Ở trong cảm nhận của nàng, Lâm Thế Toàn tuy là
tộc huynh bà con xa nhưng so với Lâm Diệc Chi là thân huynh còn quan trọng,
thân cận hơn nhiều, nàng hy vọng Lâm Thế Toàn tương lai có thể tránh khỏi tai
hoạ, cũng hy vọng hắn có thể đảm đương vai trò nhân vật chính yếu trong kế
hoạch của nàng, chỉ tiếc căn bản không dám nói ra, còn nói trúng chỗ Lâm Thế
Toàn để ý nhất. Hôm nay bất thành, vậy đành phải tìm một thời điểm khác khuyên
nhủ hắn.
Lâm Thế Toàn thở hắt một hơi, sắc mặt giãn ra đôi
chút: “Tất nhiên là ta tới cửa đón muội.”
Lâm Cẩn Dung liền cười nói: “Ta tiễn huynh đến nhị
môn?” Lời còn chưa dứt, chợt nghe một ma ma đứng ở cửa nịnh nọt cười nói: “Cuối
cùng đã bàn chuyện xong rồi, Nhị thiếu phu nhân, lão thái gia sai nô tỳ đến
truyền lời, Lâm Tam gia lần đầu tiên tới cửa, hắn muốn thỉnh Lâm Tam gia ở lại
ăn chút cơm rau dưa. Người xem thế nào?”
Lão nhân đây là muốn làm cái gì? Việc nào của nàng
cũng muốn quản sao? Lâm Cẩn Dung theo bản năng sinh ra vài phần nguy cơ, nhưng
mà đây chính là cho nàng cùng Lâm Thế Toàn mặt mũi, căn bản không thể cự tuyệt,
đành phải tươi cười, biểu hiện thập phần cao hứng: “Tam ca, ta cùng huynh qua
đó?”
Lâm Thế Toàn lúc trước còn có vài phần kinh ngạc, lúc
này đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, thập phần trầm ổn nói: “Không cần, muội cứ
làm chuyện của mình đi. Vốn ta cũng nên tới bái phỏng trưởng bối, là ta thất
lễ.” Hắn vừa vặn nên tới gặp vị Lục lão ông lợi hại này.
Ma ma kia liền cười nói: “Nhị thiếu phu nhân đã có
việc, lão thái gia trước đó có phân phó, bảo nô tỳ dẫn đường cho Lâm Tam gia là
được rồi.”
Ý tứ này, chính là bảo nàng đừng đi cùng. Lâm Cẩn Dung
sẽ không vì việc nhỏ này mà ảo não, lại cẩn thận suy nghĩ, sợ là người bên
ngoài giả truyền thánh chỉ thiết bẫy, dặn dò bảo Lệ Chi đi theo một chuyến.