Lục Vân vẫn trầm mặc không nói, lúc này mới ngẩng đầu
lên nhìn Lâm Cẩn Dung, nhìn xem nàng rốt cuộc muốn nói cái gì. Tống thị cũng
hỏi: “Nhị chất tức có chuyện kỳ quái gì muốn nói với chúng ta?” Lâm Cẩn Dung đi
đến trước mặt Lục lão phu nhân, cười đáp: “Thưa tổ mẫu, người thích nuôi sóc,
đó là bởi vì nó hoạt bát đáng yêu, nhưng lại có người thích nuôi chuột đây.”
Lã thị nheo mắt, Tống thị thì mỉm cười nhìn về phía
Lâm Cẩn Dung: “Trên đời này thật đúng là thiên kì bách quái (lắm chuyện kỳ quái).” Lâm
Cẩn Dung cười nói: “Đúng vậy. Thứ đáng ghê tởm, chuyên gặm nhấm đó đều có người
nuôi dưỡng, vậy không phải là một việc lạ sao?” Mắt nhìn về phía cạnh cửa, thấy
Lệ Chi cười dài ở đó gật đầu, tươi cười càng sâu.
Trong phòng tất cả mọi người nghe ra chút manh mối, Lã
thị tâm hoảng hốt, nghĩ rằng không biết rốt cục nàng đã biết được những gì, Tống
thị thần sắc hơi chút ngưng trọng. Lâm Cẩn Dung tiếp tục cười: “Người nuôi con
chuột này, còn thả cho chúng nó đi loạn trong viện của chúng ta, không biết có
phải cố ý nuôi dưỡng mèo trong khố phòng không đây?” Lục lão phu nhân nghiêm
mặt: “Nói vào vấn đề chính đi.”
Lâm Cẩn Dung điều chỉnh thần sắc, trực tiếp nói: “Thưa
tổ mẫu, tôn tức muốn nói là chuyện ở phòng thêu thùa lần này thật sự có người
phá rối, bất quá kẻ đó không phải là Phương Trúc, mà người kẻ đó muốn trả thù
cũng không phải là Tam phu nhân, mà là ta. Có tiểu nhân ở sau lưng chúng ta
bụng dạ khó lường phá rối, khiến gia đình bất hòa.” Trong phòng im ắng một
mảnh, Đồ thị dùng khăn tay mạnh mẽ lau lệ ở hai mắt, ngồi thẳng, hai mắt trợn
lên, không hề chớp nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Dung. Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân nhìn
nhau liếc mắt một cái, vừa khẩn trương vừa nghi hoặc. Lã thị trên mặt hiện lên
một tầng thản nhiên đỏ ửng, cúi mắt không dám nhìn ai, Tống thị thì vẫn bất
động. Từ ma ma, Phương Trúc dường như đã quên chuyện của bản thân mình, ngược
lại dựng thẳng lỗ tai.
Lục lão phu nhân trong mắt lóe ra tinh quang, nhìn Lâm
Cẩn Dung, uy áp bốn phía, một chữ lại một chữ nói: “A Dung, con có biết con
đang nói cái gì không?” Sa ma ma lập tức chuẩn bị tốt, liền đuổi vài hạ nhân
chung quanh lui xuống.
Mới vừa thấy phản ứng của Lục lão phu nhân, Tống thị
liền khẽ cười. Quả nhiên cùng giống như dự đoán của nàng. Nàng bình tĩnh nâng
chén chậm rãi uống trà, ung dung chờ lời nói tiếp theo của Lâm Cẩn Dung. Một
gốc đại thụ đã bén rễ vài thập niên, một con kiến nho nhỏ muốn lay động là có
thể lay động được sao?
Không biết tự lượng sức mình.
Lâm Cẩn Dung hiểu được nếu mình hơi có chút vô ý, lập
tức sẽ bị ngăn lại, còn có thể bị quát lớn, bởi vì hiện tại vận mệnh của Lục
gia tuy có bị điều chỉnh, nhưng chỉ cho phép ở trong một phạm vi nhất định, đại
vận mệnh là không được biến đổi, bởi vì còn chưa tới thời điểm đó. Đồng thời,
Lục gia nhị lão muốn cả nhà phải hài hòa.
Có thể ầm ỹ một chút, nhưng tuyệt đối không thể xé
rách da mặt hay vượt qua phạm vi kia. Cho nên Tống thị ra một chiêu này mới chỉ
là thả chuột, mà không phải là phóng hỏa. Nhưng mà, mục tiêu ngay từ đầu của
nàng cũng không phải là Tống thị, mà là một trợ thủ đắc lực của Tống thị kia.
Lâm Cẩn Dung cũng học theo Tống thị khẽ cười: “Tổ mẫu
đừng vội, trước hết nghe tôn tức chậm rãi nói với người. Đêm hôm qua, sau khi
Phương Trúc rời đi, Lệ Chi phát hiện nàng làm rơi hà bao, nghĩ rằng có lẽ nàng
cần dùng gấp, liền đuổi theo, tính trả lại cho nàng.” Nói đến chỗ này, nàng cố
ý ngừng lại, chậm rãi uống một ngụm trà.
Phương Trúc sắc mặt thay đổi, đầu cúi thấp xuống. Lâm
Ngọc Trân nhíu nhíu mày, lập tức tỏ ra vẻ khinh thường.
Lâm Cẩn Dung nói tiếp: “Lệ Chi, ngươi tiến vào nói
đi.”
Lệ Chi liền tiến vào hành lễ với mọi người, Lục lão
phu nhân cảm thấy phiền hà liền bảo: “Nói!”
Lệ Chi đáp lời: “Từ lúc nô tỳ đi ra ngoài, cũng không
kịp đuổi theo Phương Trúc, ngược lại gặp Thạch gia, nô tỳ liền đứng lại nói
chuyện với nàng một lát. Kết quả thấy một nha hoàn tuổi choai choai lén lút cầm
một cái hộp che bằng vải đen đi đằng sau, hai người chúng ta cảm thấy kỳ quái,
liền đi theo, nha hoàn kia không ngờ trực tiếp đến phòng thêu thùa. Nàng lấy ra
chìa khóa mở cửa phòng thêu thùa, rồi cầm vật kia vào. Khi Nhị thiếu phu nhân
quản lý phòng thêu thùa lúc trước, nô tỳ cũng thường đi qua, nhưng mà chưa từng
thấy nàng, trông nàng rất lạ mắt.”
“ Cảm thấy càng thêm kỳ quái, nghĩ muốn tới xem xét,
Thạch gia liền ngăn cản nô tỳ, nói người ở phòng thêu thùa tới đó làm đêm.
Trong trường hợp đó, nô tỳ thấy người này chẳng những lạ mặt, còn thập phần khả
nghi, chỉ có một mình nha đầu nhỏ tuổi đó, ai mà yên tâm để nàng nửa đêm làm
việc một mình? Cho nên sau khi đuổi Thạch gia về, nô tỳ ở lại một mình nhìn
xem, khi đó trong phòng đã thắp đèn, mà người thì không thấy đâu.”
“ Nô tỳ tìm kiếm ở bên ngoài phòng thêu thùa, cũng chỉ
có một cái lồng sắt nhỏ, vì cẩn thận, nô tỳ vốn không chạm vào nó, chỉ để lại
ký hiệu. Tiếp đó, đã thấy tiểu nha hoàn kia đứng lại trước cửa, tiểu nha hoàn
kia liền xoay người bỏ chạy, nô tỳ cảm thấy nàng bộ dạng khả nghi, chạy nhanh
đuổi theo, tận mắt thấy nàng chạy vào xí ốc, sau đó cũng không thấy nàng đi
ra.”
Nô tỳ rất nghi hoặc, tìm đi vào, bên trong lại không
có một ai. Lại lộn trở lại nhìn, Phương Trúc cũng không thấy đâu, phòng thêu
thùa cũng đã tắt đèn, lại càng không thấy có gì nữa. Sự tình không có gì phát
sinh, nô tỳ không để ở trong lòng, tự trở về phòng. Đợi đến sáng nay, nghe nói
phòng thêu thùa xảy ra chuyện, nô tỳ mới nghĩ, trong lồng sắt kia nhất định có
con chuột!”
Đồ thị không khỏi cáu giận nói: “Nói nửa ngày, toàn là
lời vớ vẩn, lường gạt người khác! Ngươi nói người này bay lên trời sao?”
Lục lão phu nhân trong mắt lộ ra vài phần thất vọng.
Lời này cứ như là nói bừa bịa ra, có ích lợi gì? Lâm Cẩn Dung lúc trước nói
năng sắc bén như vậy, nàng còn tưởng rằng nắm chắc được chứng cứ trọng yếu gì
đó, kết quả chỉ là một chuyện xưa mà một nha hoàn mộng du gặp phải.
Tống thị thì nói: “Người này là mấu chốt! Trước tìm
được người này đã! Lệ Chi. . . Nếu gặp lại người này, ngươi có thể nhận ra nàng
không?”
Lệ Chi không cần nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên nô tỳ có
thể. Hôm qua nàng mặc áo ngắn hồng nhạt, váy sắc lục, vấn hai búi tóc. Nghĩ đến
cũng không chỉ là một mình nô tỳ nhìn thấy.” Cách ăn mặc này, cũng giống như
theo lời Phương Trúc mô tả lúc trước, Lâm Ngọc Trân liền hướng Lục lão phu nhân
đề
nghị: “Bà bà, trước đem Thạch gia gọi tới hỏi một chút, rồi điều tra ra
người này, không phải chân tướng rõ ràng sao?” Sự tình đã đến bước này, Lục lão
phu nhân đương nhiên chỉ đành gật đầu nhận lời. Lệ Chi tiếp lời: “Nô tỳ cả gan,
lúc trước đã gọi Thạch gia đến, lúc này đang ở bên ngoài chờ.” Lục lão phu nhân
nói: “Gọi người vào”.
Thạch gia cúi đầu rũ tay tiến vào, trước dập đầu với
lão thái thái. Lục lão phu nhân cũng không bảo nàng đứng lên, lạnh lùng nói:
“Ta hỏi ngươi nói, không cho ngươi giấu diếm, nếu có một câu nói dối, ngươi có
biết hậu quả ra sao không?” Thạch gia chiếu cố nói: ‘Nô tỳ biết.” Nàng thật sự
không biết mấy chuyện loạn thất bát tao này cụ thể thế nào, nhưng nàng tất
nhiên cũng không nguyện ý cùng Lệ Chi điều tra xem xét, chỉ nhanh chóng tìm cớ
rời đi.
Lục lão phu nhân nói: “Đêm qua có phải ngươi ở cùng
một chỗ với Lệ Chi hay không? Có thấy một tiểu nha hoàn cầm theo lồng sắt vào
phòng thêu thùa không?”
Thạch gia nói: “Vâng, bất quá thứ đó được phủ vải đen,
cũng không thấy rõ đó có phải là lồng sắt hay không.” Lục lão phu nhân lại hỏi:
“Nếu ngươi gặp lại nha hoàn kia, ngươi có nhận ra được nàng hay không?” Thạch
gia nhỏ giọng nói: Mắt của nô tỳ hơi kém mà sắc trời khi đó lại ảm đạm, không
thấy rõ được. Chỉ sợ sẽ nhận sai người, bất quá nô tỳ có thể thử xem.” Lời này
chính là lời từ chối, Lâm Ngọc Trân bất mãn nhìn Lâm Cẩn Dung, rõ ràng biết đây
là người của Tống thị, sao lại đưa ra đây làm chứng?
Phương Trúc vội nói: “Nàng đó có hóa thành tro, nô tỳ
cũng nhận ra.”
“Trong nhà các nha hoàn nhỏ tuổi đều có tên trong sổ,
bảo các nàng đứng thành một hàng trong viện, để các ngươi nhìn người. Bà bà,
người thấy như thế nào?” Tống thị bên môi hàm chứa vài tia cười khinh miệt, nhất
định là tìm trong tìm ngoài Lục gia cũng đừng nghĩ tìm được. Rốt cuộc, chỉ
chứng minh là Lâm Cẩn Dung tự biên tự diễn một trò khôi hài mà thôi.
Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Nha đầu kia, không thể
tìm thấy trong viện.”
Tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, không tìm thấy, vậy
còn nói tới làm gì nữa? Lâm Cẩn Dung nói: “Chỉ vì người này, vốn không phải là
một nha hoàn, mà là một tiểu tử mặc xiêm y của nha hoàn mà thôi.” Mọi người hai
mặt nhìn nhau, đều là vẻ mặt khiếp sợ.
“A Dung con nói bậy bạ gì đó!” Tống thị vẻ mặt kinh
hãi: “Lời này cũng dám nói lung tung? Truyền ra ngoài thật sự khó nghe.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Nhị thẩm nương ta cũng không nói
lung tung. Không khéo, tiểu tử này từ đêm hôm qua bị người ta lặng lẽ chặn lại
nơi cửa ngách. Tiểu tử này a, nương hắn đúng là Mạnh ma ma ngày hôm trước bị ta
mắng một chút, khóc lóc kể lể với người, nói nàng đắc tội ta, sợ là sẽ bị đuổi
đi, người nói đúng hay không?” Tống thị ngầm lấy móng tay đâm vào trong lòng
bàn tay, trên mặt thần sắc không thay đổi: “Lại có việc này sao?” Lâm Cẩn Dung
nháy mắt thấy nàng cười: “Đúng vậy, người a, xiêm y a, lồng sắt a cái gì cũng
có ở đây. Nàng nghĩ để tiểu tử giả trang thành nha hoàn trà trộn vào, chính là
thiên y vô phùng, thật không khéo, tiểu tử này vừa bước ra cửa ngách đã bị
người đánh ngất xỉu. Không muốn đả thảo kinh xà, chỉ chờ đến hừng đông mới động
thủ.”
Lã thị sắc mặt trắng bệch, khẩn trương hơi nhếch môi,
vụng trộm nhìn về phía Tống thị, Tống thị lại vẫn bất động ngồi đó buông cằm,
nhìn không ra dáng vẻ lo lắng nào.
Đồ thị mắng một tiếng: “Cẩu nô tài lang tâm cẩu phế,
tâm ngoan thủ lạt này!” Lâm Ngọc Trân nói: “Còn ngồi đó làm gì? Còn không nhanh
lôi người vào đây, trước mặt mọi người vấn tội rõ ràng? Cái này gọi là lưới
trời tuy thưa nhưng khó lọt!” Ai nha, nàng thật sự kích động, phía sau Mạnh ma
ma là ai a? Muốn nói Tống thị lần này có thể thoát khỏi liên quan, nàng thật
không tin.
Lâm Cẩn Dung không ngay mặt trả lời nàng, chỉ nói:
“Chỉ có thể nói là ác giả ác báo. Mạnh ma ma đây là hoảng hốt. . . Cười nhìn Tống
thị, thân thiết nói: “Nhị thẩm nương, người bị nàng che mắt, nàng cũng không
phải ở mặt ngoài biểu hiện tốt như vậy, nàng trông coi tự đạo, lấy cũ đổi mới,
mỗi lần cần sửa chữa mua thêm gì đó, cũng không quên báo hao tổn nhiều hơn,
đứng giữa kiếm lời cho vào túi riêng, cáo mượn oai hùm, chó cậy gần nhà, gà cậy
gần chuồng, ức hiếp người phía dưới, đám người ở khố phòng nói với ta, không
chịu nổi áp bách a. Chứng cứ trong tay ta vô cùng xác thực, sớm hay muộn sẽ
vạch trần nàng, cho nên nàng hoảng, mới chạy tới cầu người.” Tống thị cười nhạt
hừ một tiếng: “Chất tức thật có năng lực, chỉ vài ngày ngắn ngủi, đã rõ ràng
việc trong việc ngoài, còn bắt được một ác nô. Ta quản gia nhiều năm qua, thật
sự là mắt bị mù rồi.”
Lâm Cẩn Dung hảo tâm an ủi nàng: “Nhị thẩm nương, tri
nhân tri diện bất tri tâm, ai có thể trách được người. Đều là điêu nô quá xảo
quyệt.”