Sau giữa trưa, dương quang tàn sát bừa bãi khiến tảng
đá trong viện phơi nắng nóng bỏng, một giọt nước rơi xuống, rất nhanh bốc hơi,
không để lại dấu vết.
Lục gia nữ quyến do Lục lão phu nhân cầm đầu, ngồi
ngay ngắn ở hành lang, chuẩn bị khai thẩm án ly kỳ này.
Ở chính giữa sân có một loạt người đang quỳ, có già có
trẻ, có nam có nữ, cách đó không xa, còn có một lồng sắt phủ vải đen cùng một
tiểu cô nương mặc áo ngắn phấn hồng, váy lục nhạt.
Quỳ gối chính giữa là Mạnh ma ma buổi sáng còn diễu võ
dương oai sai sử mọi người trong khố phòng làm việc. Người trói nàng không chút
nào lưu tình, dây thừng thắt sâu vào cơ thể toàn thịt mỡ, khiến thịt mỡ trên
người nàng thòi ra từng khúc, vừa đau vừa tê, đầu gối lại không chịu nổi gánh
nặng, thái dương giữa đầu, phơi nắng khiến toàn thân đổ mồ hôi, hết thảy đều
làm cho nàng khổ không nói nổi. Tuy là nô bộc, nhưng cả đời này nàng chưa từng
phải chịu khổ như vậy.
Nàng cố sức mở to hai mắt, cố gắng nhìn về phía Tống
thị ngồi ngay ngắn ở phía trên. Nhưng nàng chỉ thấy trên mặt Tống thị vẻ trang
nghiêm cùng lạnh lùng, dựa vào hiểu biết nhiều năm với Tống thị, lòng của nàng
lạnh lẽo, nàng đơn giản cúi mắt, chỉ nhìn tảng đá lóe bạch quang ở phía trước,
trong nháy mắt liền vòng vo chuyển vài ý niệm, cố gắng để bản thân tuyệt đối có
lợi. Đám người Lâm Ngọc Trân, Lâm Cẩn Dung tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng,
nàng chỉ có thể trông cậy vào Tống thị, cần gì phải đắc tội hết tất cả mọi
người? Nên gánh vác sẽ gánh vác, lúc này tuy khổ, nhưng sẽ có đường lui.
Tống thị đang bất động thanh sắc đánh giá Mạnh ma ma.
Đối với một thủ hạ ngu xuẩn làm không xong chuyện, trong lòng nàng không có gì
đồng tình, đa phần là phẫn nộ cùng ghét cay ghét đắng. Nhưng nàng không hy vọng
Mạnh ma ma lắm miệng nói ra điều gì. Thấy Mạnh ma ma chỉ im lặng cúi đầu, lòng
của nàng đã quyết định.
Nàng liếc về phía Lâm Ngọc Trân ẩn hàm hưng phấn, Đồ
thị mặt âm trầm không biết suy nghĩ cái gì, Lâm Cẩn Dung thì làm bộ bình tĩnh,
Lục lão phu nhân mặt không chút thay đổi, cuối cùng đem ánh mắt dừng trên người
Phạm Bao đang khoanh tay đứng ở một bên mắt xem mũi, mũi nhìn tim hơi hơi cúi
đầu, thắt lưng lại rất thẳng tắp, cuối cùng thản nhiên thu hồi ánh mắt.
Nhân chứng vật chứng đầy đủ hết, quá trình cơ bản rõ
ràng, cũng không cần đương sự biện bạch hay cần thẩm tra án tử này nữa, Lục gia
nữ quyến thậm chí đều không cần tự mình mở miệng, đã có Phạm Bao thay thế lão
thái thái khai thẩm, dù sao người là hắn bắt được, chứng cớ cũng là hắn điều
tra ra.
Quá trình không có chút trì hoãn, thậm chí không ngoài
dự đoán của Lâm Cẩn Dung. Mạnh ma ma tuyên bố, bởi vì đã sớm nghe nói Nhị thiếu
phu nhân tàn nhẫn không tốt, hảo lộng quyền thuật, vẫn lo lắng mình sẽ bị thay
thế hay bị đuổi đi. Sau đó Lâm Cẩn Dung cổ động liên hợp những người khác trong
khố phòng, lại ở tiệc rượu khiến nàng hiểu được sự tình không ổn, đi cầu Tống
thị, bị Tống thị quát lớn, vì thế tâm sinh bất mãn, muốn gây mâu thuẫn giữa Đồ
thị cùng Lâm Cẩn Dung, trả thù Lâm Cẩn Dung. Chìa khóa là nàng lúc trước thừa
dịp Phương Trúc không chú ý, lợi dụng thời gian mà trộm về, tiểu nhi tử của
nàng trẻ người non dạ, chỉ coi là vui chơi, đều là nàng liên lụy tất cả, đều là
lỗi của một mình nàng, nàng nguyện ý gánh vác.
Lời này thật lắm sơ hở, rõ ràng là vì Nhị phòng giải
vây, đây là kết quả mà Lâm Ngọc Trân không thể chịu được nhất, liền lớn tiếng
quát lớn: “Vả miệng cho ta! Ai chẳng biết Nhị thiếu phu nhân trước khi gả đi
nổi danh lương thiện chững chạc, ác nô ngươi dám nói xấu nàng, muốn chết sao!”
Đánh Mạnh ma ma, liền giống như trước mặt mọi người tát vào mặt Tống thị vậy,
vốn là đang lo không tìm thấy cơ hội để xuống tay.
Phương ma ma muốn theo lời chấp hành lại sợ đắc tội
Lục lão phu nhân, thấy Lục lão phu nhân cúi mắt không nói, làm như ngầm đồng ý,
liền đánh bạo tiến lên nhéo Mạnh ma ma, cùng lúc tát mấy chục cái, đánh đến tê
rần, Mạnh ma ma bị rụng một cái răng, mặt sưng phù, máu loãng rỉ bên khóe
miệng. Tiẻu nhi tử của nàng ta sợ tới mức tè ra quần, khóc lóc không ngớt,
trượng phu và hai nhi tử và nhi tức khác ở một bên liều mạng dập đầu cầu xin
tha thứ, toàn gia nước mắt lã chã thê thảm vô cùng, lúc này Lục lão phu nhân
mới vòng vo lần tràng hạt, uy nghiêm nói: “Đủ rồi.” Phương ma ma vì vậy mới lui
trở về. Lâm Ngọc Trân một chiêu thành công, cái đuôi vểnh lên tận trời, chỉ
định Mạnh ma ma: “Ta tới hỏi ngươi, ngươi chỉ là một nô tài nho nhỏ sao có lá
gan lớn như vậy? Ngươi sẽ không sợ sự việc bị tiết lộ toàn gia đều chết không có
chỗ chôn sao? Ai cho ngươi lá gan đó? ! Nhị thiếu phu nhân mới tiếp quản khố
phòng chưa được bao lâu, ngươi liền nhận định nàng tàn nhẫn? Ai nói cho ngươi
biết? Ai nói với ngươi nàng muốn đuổi ngươi đi? Nói mau! Bằng không ta đem cả
nhà ngươi tới quan phủ truy cứu!”
Lời này ý tứ hàm xúc sâu sắc, chỉ cần Mạnh ma ma đáp
lời, sẽ có rất nhiều người bị liên lụy. Mạnh ma ma rõ ràng không định phối hợp
với nàng, cũng không định phản bội Tống thị, mang theo vài phần trào phúng
cười: “Không có ai nói cho nô tỳ, nô tỳ tự mình biết mà thôi. Phu nhân nếu
không tin, cứ đi hỏi sẽ biết, nô tỳ lấy lòng Nhị thiếu phu nhân mọi cách, nhưng
Nhị thiếu phu nhân chưa bao giờ tỏ vẻ hòa nhã.”
Lâm Ngọc Trân giận tím mặt: “Còn không thành thật, lại
đánh!” Tống thị âm thanh lạnh lùng nói: “Cứ đánh liên tiếp, xảy ra án mạng đối
với thanh danh của chúng ta sẽ có trở ngại, vu oan giá hoạ, không khỏi lung
tung phàn cắn, khi đó lại làm thế nào đây? Không bằng trực tiếp đưa tới quan
phủ, bà bà nói đi?” Làm hạ nhân cho người ta, chú ý nhất chính thân gia trong
sạch, xảy ra chuyện này, nhà này coi như hỏng rồi. Ngay cả hai nhi tử đi theo
bên người Lục Kiến Trung cùng Lục Thiệu kia, từ nay về sau không thể sử dụng
được nữa. Để Mạnh ma ma ngã ngựa, còn có một đám người không thể tránh khỏi sẽ
ngã theo, Nhị phòng lần này rõ ràng bị chặt đứt một cánh tay, đây đều là Lục
gia nhị lão ngầm đồng ý cùng trợ giúp, nàng chỉ có thể nhẫn, trong giọng nói
cũng nhịn không được mang theo vài phần tức tối.
Lục lão phu nhân có chút phiền chán xoa xoa trán, Lục
Vân vội kéo tay Lâm Ngọc Trân, ý bảo nàng thu liễm lại. Lâm Ngọc Trân vẫn không
chịu từ bỏ ý đồ, quay đầu hỏi Đồ thị: “Tam đệ muội, người này lúc trước chạy
đến chỗ muội, a dua nịnh hót, châm ngòi ly gián, muội cũng không đề phòng nàng
là người tâm địa bất
lương ác độc này nọ, muôi có gì muốn hỏi nàng không? Muốn
xả giận không?”
Đồ thị hận nhất chính là chuyện đó, giờ phút này bị
nàng đâm vào vết sẹo ở trước mặt mọi người, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, trong
lòng thì ảo não vô cùng, đương nhiên không kiên nhẫn trả lời nàng, thản nhiên
nói: “Bà bà sẽ có phán xét.”
Lâm Ngọc Trân cảm thấy mất mặt, vừa muốn hỏi Lâm Cẩn
Dung. Lục lão phu nhân đã nói: “Nếu chân tướng rõ ràng, cũng không cần náo loạn
nữa. Dẫn người đi, đem việc mấy năm nay nàng ta làm kiểm chứng rõ ràng, truy
hồi tài vật về, nên phạt thì phạt, nên đánh thì đánh, nên bán thì đem bán, nên
đưa quan thì đưa quan.” Phạm Bao tiến lên hành lễ xác nhận, đem những người
liên quan áp tải xuống.
Lâm Ngọc Trân tràn đầy tinh lực còn chưa kịp phát tiết
xong, sự tình cứ như vậy kết thúc, nàng đương nhiên không thuận theo, đang muốn
tìm lời gì đó để kích thích Tống thị bà tức, Lục lão phu nhân dĩ nhiên mệt mỏi
nói: “Được rồi, mệt mỏi hơn phân nửa ngày, lỗ tai ong ong, đều tan đi.” Lại
nói: “Đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, truyền ra ngoài không ai có mặt
mũi, đều ngậm miệng cho ta.”
Vì thế tất cả mọi người vâng dạ, đưa lão nhân gia trở
về phòng nghỉ ngơi.
Có người lửa giận vẫn âm ỉ trong lòng, có người không
cam tâm, ai cũng không muốn rời đi trước. Lâm Ngọc Trân trước hết nói: “A Dung,
ít nhiều vận khí của con tốt, bằng không bị cẩu nô tài này hại, còn có nỗi khổ
nói không nên lời. Cũng không biết tiện nhân này sao lại có suy nghĩ đen tối
như vậy. Ta nói Nhị đệ muội quản lý bà ta nhiều năm, mà vẫn không nhận ra loại
người đáng sợ này sao?”
Tống thị lạnh lùng thốt: “Đại tẩu nói giỡn, không phải
mỗi người đều có sự thông minh hay năng lực như A Dung, chỉ mất vài ngày đã
nhìn rõ mọi việc, bắt được một kẻ tội ác tày trời như thế. Ta bất tài, lúc
trước quản khố phòng nhiều năm, nhưng nửa điểm không phát hiện việc này, vẫn
coi nàng ta là người tốt, nàng cũng không hại ta hay bất cứ ai, ta cũng không
có cơ hội biết nàng ta là loại người đó.”
Lời này trong trong ngoài ngoài đều lộ ra một ý tứ,
thời điểm Mạnh ma ma là thủ hạ của nàng thì là người tốt, làm thủ hạ của Lâm
Cẩn Dung mới vài ngày liền biến thành một kẻ tội ác tày trời. Trách ai đây?
Đúng là bị ép buộc. Lâm Cẩn Dung quả nhiên là người không tốt, rất hung hãn,
chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã bức bách người ta tới cái dạng này.
Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Nhị thẩm nương nói sai
rồi, kỳ thật ta vừa không thông minh cũng không có năng lực, bằng không thủ hạ
của người tốt đẹp như thế, sao đột nhiên đến chỗ ta liền thay đổi tính tình?
Chứng tỏ Nhị chất tức còn xa mới bằng người.”
Tống thị nhìn thẳng nàng: “A Dung, nếu con nói như
vậy, ta cũng sẽ không khách khí nói hai câu, chuyện này con tự thấy bản thân
chu toàn hết mọi nhẽ rồi ư? Vì sao lúc ấy Lệ Chi nhận thấy sự tình không đúng,
cũng không đi nói với Tam thẩm nương một tiếng, để người ta lại đây kiểm tra
phòng thêu thùa? Nếu lúc ấy nhiều lời một câu, có lẽ xiêm y của nhị lão và các
kiện vải khác cũng không bị cắn hỏng. Đã có người trùng hợp ở bên ngoài đánh
ngất xú tiểu tử kia, vì sao không bắt hắn vấn tội ngay? Tổn thất này vốn có thể
tránh khỏi. Ta biết con muốn mượn việc này để nhổ rễ Mạnh ma ma, nhưng chủ nhà,
không thể chỉ lo chính mình, càng phải củng cố đại cục.”
Một câu này, Đồ thị liền nhìn về phía Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung quá âm hiểm. Rõ ràng sự tình đều nằm trong lòng bàn tay, nàng cố
tình giả vờ như không biết, đợi cho sự tình đều phát sinh, nàng mới cố lộng
huyền hư, sai nha hoàn kể chuyện xưa, lại có thể hoàn toàn trở nên vô can. Rõ
ràng chính là thiết kế bẫy chờ người chui vào mà thôi, bản thân thì trở thành
vật hi sinh.
Nếu là ngăn lại, sao có thể tạo thành sự thật, sao có
thể có hiệu quả tốt như vậy? Không phải cho các ngươi cơ hội tiếp theo hại
người càng thêm điên cuồng sao? Lâm Cẩn Dung thực vừa lòng thu hoạch hôm nay, ha
ha cười: “Nhị thẩm nương tính sai rồi, người quá xem trọng ta, ta sao có bản sự
lớn như vậy, cao chiêm viễn chúc (nhìn xa trông rộng), mọi
chuyện chu toàn? Thứ nhất, mọi việc đều coi trọng chứng cớ, nha hoàn Lệ Chi
trời sanh tính tình cẩn thận, không có chứng cớ, không dám chỉ chỏ bất luận kẻ
nào gây ra việc gì, chỉ dám nói với một mình ta, lúc đó ta cũng đã ngủ. Thứ
hai, Mạnh gia Tam tiểu tử theo ngách bên ngoài trốn đi bị người ta chặn lại
chính là trùng hợp, cũng là trời muốn vây lưới bắt hắn, lúc đó cửa viện khóa
chặt, sao ta có thể biết được? Mà là khi hừng đông, phòng thêu thùa xảy ra
chuyện, mới biết được. Khi đó, Phạm đại tổng quản muốn sai người tiến vào bẩm
báo lão thái thái việc này, ta vừa mới gặp gỡ, liền đem chuyện này đến báo cho
tổ mẫu, bảo Lệ Chi đi theo để ý. Rút ra cải củ còn mang theo bùn, đúng là vừa
khéo.” Nói đến nói đi, chỉ bằng một mình nàng, căn bản không thể làm được việc
này, nàng chính là nhờ có lão thái gia, mượn lực của lão thái gia, vậy thì làm
sao?