Quế Viên làm việc lưu loát, chỉ chốc lát liền hớn hở
cầm hộp tiền đi vào, cười nói: “Tiểu thư, đã đếm xong, vàng tổng cộng là 24
nén, bạc có 65 nén.”
Vẫn thiếu, bản thân cũng thật nghèo, cũng đúng, tuổi
mình vẫn chưa lớn, trong nhà tất cả chi tiêu đều tính theo trung bình, có điều
trang sức tư nhân không nhiều, nói chi đến vàng bạc? Hiện tại mỗi đấu gạo cũng
đã tốn 30 văn tiền, có điểm ấy để căn cứ thì tài sản của mình cũng không đến
nỗi nào. Tuy là nghĩ như thế, Lâm Cẩn Dung vẫn cảm thấy một trận uể oải, cúi
mắt yên lặng khóa hộp tiền lại, buồn bã ỉu xìu đưa cho Quế Viên: “Cầm lấy đem
cất đi.”
Lệ Chi cùng Quế Viên thấy nàng đang hưng phấn đột
nhiên mất hứng, không biết nguyên cớ, đều không hiểu nhìn nhau liếc mắt một
cái, lại không dám hỏi vì sao.
Đã thấy trong viện tiểu nha hoàn Đậu Nhi chuyên lo
việc vẩy nước quét nhà vội vã chạy tới, đứng ở bên ngoài nói: “Tứ tiểu thư, lão
thái gia gọi người đến, thỉnh người tức khắc qua Thính Đào cư.”
“Người đâu? Là ai đến vậy?” Lệ Chi cùng Quế Viên đồng
thời thay đổi sắc mặt, lão thái gia cho tới bây giờ chưa từng chủ động sai
người gọi tôn ngoại nữ nhi nào của hắn tới Thính Đào cư, kể cả ngày thường khi
các tiểu thư cung kính hành lễ thỉnh an lão nhân gia, hắn cũng chỉ rũ mắt hừ
một tiếng giọng mũi “Ân hừ”, lãnh đạm uy nghiêm dọa người.
Hắn lúc này đột nhiên gọi Lâm Cẩn Dung đi, hơn phân
nửa là cùng với sự kiện chim quốc có liên quan! Cũng không biết lão thái gia có
thái độ thế nào? Hắn nếu chỉ nghe lời một phía, muốn động thủ trừng phạt Lâm
Cẩn Dung, vậy Lâm Cẩn Dung căn bản không có khả năng chống đỡ, về sau Tam phòng
sao có ngày tốt đẹp?
Các nàng cảm xúc chuyển đổi nhanh chóng vội hỏi Đậu
Nhi, Đậu Nhi nhìn quanh trái phải, bất an nói: “Là A Mạch, hắn chỉ tới cửa
truyền tin rồi rời đi luôn.”
Lệ Chi nhất thời một trận thất vọng, nàng đang muốn
hỏi thăm một chút tình huống. A Mạch là gã sai vặt đắc lực bên người của lão
thái gia, bất quá tóc mới để chỏm, tầm mười bảy mười tám tuổi, lanh lợi chịu
khó, ngày thường luôn thay lão thái gia truyền lời ở Thính Đào cư, tuy còn có
thể đi vào bên trong nhị môn (qua cửa thứ hai của sân viện), nhưng
khi đến ngoài sân viện của các tiểu thư thì không dám tùy tiện bước vào.
Đây là chuyện đã nằm trong dự kiến, từ khi Lâm Thận
Chi đi đến lầu xem diễn, nàng vẫn chờ lão thái gia gọi đến. Lâm Cẩn Dung hồi
phục tinh thần: “Xách hài lại đây, đem khối ngọc đeo bên hông buổi sáng Nhị phu
nhân đưa tới kia lấy ra cho ta, các ngươi, ai đi với ta?”
Quế Viên trầm mặc đi lấy khối ngọc bội, trong lòng có
bóng ma. Nếu lần này tiểu thư bị phạt, người thứ nhất không gặp may chính là
nha hoàn hầu hạ bên người như các nàng, lão thái gia rất hung dữ, năm trước
từng hạ lệnh xử trí một nha hoàn bên người của Đại thiếu gia, khiến nha hoàn
kia kêu rên đến nửa đêm thì ra đi …… Quế Viên rùng mình, động tác trên tay cũng
trở nên chậm chạp.
Lệ Chi ngồi xổm xuống giúp Lâm Cẩn Dung đi hài, thấp
giọng nói: “Tiểu thư, nô tỳ đi cùng người.”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Được.” Hôm nay là họa hay phúc
nàng không biết, nhưng với Lệ Chi, nàng luôn luôn tâm niệm có một ngày, nàng sẽ
tận lực hồi báo Lệ Chi. Cái gọi là trung phó nghĩa chủ, không phải không có
duyên cớ, cũng không phải một hai câu nói là có thể thành.
Quế Viên lúc này cầm khối ngọc bội đi ra, lại lấy một
thắt lưng gấm ngân bạch tương xứng cho Lâm Cẩn Dung, giả bộ nói: “Tiểu thư, chúng
ta cùng đi thôi.”
Lâm Cẩn Dung thân thiết nói: “Không cần, trong phòng
dù sao cũng phải lưu lại một người, nhỡ đâu lão thái thái hoặc phu nhân bên kia
có người đến tìm ta, Đậu Nhi ăn nói sẽ không rõ ràng.” Làm gì đây? Lòng người
trung thành tận tâm vốn không thể so với vàng bạc, thường chỉ là hoa trong
gương, trăng trong nước, chính là điều khó cầu nhất trên đời, nàng không bắt
buộc. Quế Viên, cứ như vậy coi như hết rồi.
Quế Viên có chút ngượng ngùng , đỏ mặt cúi đầu, nhỏ
giọng nói: “Nô tỳ nhất định sẽ trông chừng tốt.”
Lâm Cẩn Dung gật gật đầu, bước ra bên ngoài.
Mắt thấy nàng cùng Lệ Chi đã đi xa , Quế Viên bỗng
“Ai” một tiếng, chạy vài bước ra tới cửa – tiểu thư vừa rồi sau khi khóa hộp
tiền đã quên đưa chìa khóa giao cho mình bảo quản ! Nhưng bảo nàng đuổi theo
Lâm Cẩn Dung hỏi, nàng cũng không dám. Quế Viên rối rắm đứng hồi lâu, mới cầm
khăn lụa trở về phòng.
Lâm lão thái gia đặc biệt ghét người chậm trễ, bởi vậy
Lâm Cẩn Dung bước đi có chút gấp gáp, vòng qua vài tiểu viện, lại xuyên qua hai
ba chiếc cầu nhỏ bằng gỗ hoặc bằng đá, nàng mới chậm lại cước bộ, vừa đi vừa
bình định cảm xúc.
Tới khi đứng cạnh cây tùng bên ngoài Thính Đào cư,
nàng dừng lại, cúi mắt để Lệ Chi tiến lên chào hỏi gã sai vặt trông cửa của
Thính Đào cư: “Tứ tiểu thư tiến đến chờ lão thái gia dạy bảo.”
Gã sai vặt cũng không dám nhìn Lâm Cẩn Dung, cúi mi
mắt vâng dạ, tự hướng vào bên trong đáp lời, sau đó trở về khoanh tay nói:
“Trong phòng lão thái gia đang có khách, thỉnh Tứ tiểu thư chờ ở gian phòng bên
cạnh một chút.”
Lâm Cẩn Dung liền cúi mắt, được gã sai vặt dẫn dắt, đi
về phía gian phòng bên cạnh, một khắc khi bước qua cửa hông, nàng nghe thấy Lâm
lão thái gia cười ha ha: “Nói như vậy, năm nay thật sự là mưa thuận gió hoà,
mùa thu hoạch to rồi! Trời cao phù hộ a!”
Lại nghe thấy một giọng nam xa lạ cười nói: “Vâng,
thật đúng là trời cao phù hộ! Đại bá phụ, vậy vài mẫu ruộng kia của chất nhi……”
Người này gọi Lâm lão thái gia là Đại bá phụ, như vậy
người lấy lòng đó là ai? Thúc bá huynh đệ trong gia tộc, nàng cũng quen biết,
Lâm lão thái gia đều có thể giúp đỡ, quả quyết sẽ không để người ta cầu xin như
thế. Lâm Cẩn Dung trong lòng tò mò, cũng không dừng lại, chỉ có thể thẳng tắp
đi vào phía trong, gã sai vặt “Chi nha” một tiếng đem cửa gian phòng gắt gao
đóng lại, sau đó nàng ngồi chờ gần một canh giờ.
Trong lúc đó không có ai tới đưa nước đưa trà, cũng
không có ai tới hỏi, chỉ nghe thấy tiếng bước chân đi qua đi lại, không hề dừng
lại trước cửa gian phòng chờ này. Dường như mọi người đã quên mất chủ tớ các
nàng còn đang ở bên trong chờ lão thái gia triệu kiến. Mắt thấy trên cửa sổ
giấy ánh sáng vốn vàng óng ánh dần dần trở nên ảm đạm, cách vách truyền đến
thanh âm vang vang, Lệ Chi đứng không nổi nữa: “Tiểu thư, nô tỳ đi hỏi thăm
xem?”
“Nếu tiện thì hỏi một chút vừa rồi người đến cầu lão
thái gia là ai?” Lâm Cẩn Dung ngồi ngay ngắn ở trên đôn tròn khai quang mặt
khắc hoa văn như ý, lưng thẳng tắp. Lâm lão thái gia đây là cố ý bắt nàng chờ
đây. Nàng nếu là lúc trước đã không thể chịu nổi, nhưng mà nàng trọng sinh từ
kiếp trước về kiếp này, sớm đã quen với tịch mịch lạnh lùng.
Lệ Chi cũng không hỏi nhiều, yên lặng mở cửa đi ra
ngoài, được một lát thì trở về, trên mặt mang theo
vài phần ưu sắc: “Khách nhân
lúc đầu đã rời khỏi đó, lúc này ở bên trong là Tam lão gia, nghe thanh âm nói
chuyện có vẻ không tốt lắm.”
Lâm Cẩn Dung vểnh vểnh khóe môi, trong lòng vốn có
chút bất an nhất thời không còn sót lại chút gì, kiếp trước nàng vốn không thân
cận với lão thái gia, nhưng dù thế nào cũng biết một ít bản tính của lão thái
gia, nhất định là Lâm Tam lão gia, phụ thân nàng lại bị giáo huấn, lão thái gia
là muốn giáo huấn trưởng bối trước, sau đó giáo huấn tiểu bối như nàng. Đến
phiên nàng, cơn tức của lão thái gia cũng sẽ tiêu tan đi một chút. Mà kế tiếp
nên làm như thế nào, nàng đã tinh tế suy nghĩ qua. Thấy Lệ Chi lo lắng, chỉ đơn
giản dời lực chú ý của Lệ Chi: “Khách nhân mà ta nhắc tới đó, sao ta nghe giọng
không thể nhận ra là trưởng bối nào trong tộc?”
Lệ Chi thật ra không quên hỏi thăm chuyện này, nhỏ
giọng nói: “Đó là một vị lão gia trong tộc năm trước đến nương nhờ họ hàng, mọi
người gọi hắn là Lâm Xương lão gia, phải nói đến thời điểm trước đó đến phía
nam học tập, liền ở lại n xây dựng gia nghiệp, mấy năm trước ở bên kia đắc tội
với người khác, phải trốn tránh nên mới trở về nương nhờ họ hàng. Lâm Đại lão
gia ra mặt giúp đỡ bố trí phòng ở, thu hoạch vụ mùa, chuyện nộp thuế, nhưng hắn
không có công danh, tốn cơm tốn gạo, đã nghĩ đem đồng ruộng bất động sản theo
danh nghĩa của chúng ta…… Thừa dịp đến chúc thọ lão thái thái, tặng lễ vật,
nhân cơ hội mà mở miệng.”
Loại chuyện này Lâm Cẩn Dung cũng biết, cái này gọi là
làm “ruộng theo danh nghĩa người khác”, lúc trước nàng còn ở Lục gia, cũng từng
có người tới cầu Lục gia che chở. Chính là một ít tiểu địa chủ vì trốn tránh
thuế phú, mượn cớ giống như Lâm Xương gia này, để không phải nộp thuế tịch. Với
tính tình của Lâm lão thái gia, tuy rằng miệng luôn nói gia quốc thiên hạ,
nhưng nhất định sẽ giúp người này trốn thuế, thu được tiếng tốt giúp đỡ gia tộc
lưu lạc. Đợi chút, thu hoạch vụ mùa, thuế phú…… Lâm Cẩn Dung cúi mắt, đột nhiên
nhớ lại một chuyện xa xôi, yên lặng suy nghĩ một hồi, ánh mắt của nàng đột
nhiên phát sáng, nếu có thể thành công, vậy sang năm tiền riêng của nàng sẽ
không chỉ ít ỏi đáng thương như vậy.
Chủ tớ hai người lại im ắng đợi hồi lâu, sắc trời hoàn
toàn đen kịt, ngoài hành lang đèn lồng cũng đã được thắp lên, tiếng bước chân
đi qua đi lại mấy lượt, sau đó nghe thấy Phúc Toàn ở cửa thấp giọng nói: “Lão
thái gia thỉnh Tứ tiểu thư qua.”
Lệ Chi thở phào một cái, Lâm Cẩn Dung đứng dậy, cẩn
thận vuốt nếp váy, lại để ý búi tóc, mới vững bước đi ra ngoài, Lệ Chi vừa theo
nàng vài bước, đã bị Phúc Toàn vươn tay ngăn cản: “Lão thái gia chỉ thỉnh một
mình Tứ tiểu thư.”
Lâm Cẩn Dung quay đầu, thấy gương mặt Lệ Chi dưới đèn
lồng đỏ trở nên trắng bệch, trong đôi mắt tràn ngập sợ hãi. Lâm Cẩn Dung hướng
nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, trấn định nói: “Nếu đã như thế, Lệ Chi ngươi ở bên
ngoài chờ ta là được.” Sau đó vững vàng đi vào thư phòng của Lâm lão thái gia,
cũng không ngẩng đầu lên liền cúi hạ thân hành lễ: “Tôn nữ thỉnh an tổ phụ, tổ
phụ vạn phúc.”
Hồi lâu, nàng mới nghe thấy thanh âm có vẻ mệt mỏi của
Lâm lão thái gia vang lên: “Đứng lên đi.”
“Vâng.” Lâm Cẩn Dung đứng dậy, nâng mắt lên nhìn về
phía trước.
Lâm lão thái gia ngồi phía sau án thư dài bằng gỗ tử
đàn, cả người được phủ trong ánh đèn, thắt lưng thẳng tắp, một đôi mắt tuy đã
già nhưng không mờ thản nhiên đánh giá Lâm Cẩn Dung, thanh âm vừa bình ổn vừa
lạnh lẽo lại uy nghiêm: “Hôm nay việc là do ngươi khơi mào?”
Vì sao con người trên đời này, rõ ràng đều biết rõ
chân tướng, còn luôn thích ra vẻ hù dọa, thật sự không biết mệt hay sao? Nàng
nếu dám làm tất nhiên dám đảm đương, Lâm Cẩn Dung có chút buồn cười hướng hắn
vểnh vểnh khóe môi: “Không biết tổ phụ hỏi là chuyện nào?”
Lâm lão thái gia lông mày hơi nhướn lên, không giận mà
uy nói: “Ngươi có thể nói ra được mấy chuyện?”
Lâm Cẩn Dung thanh âm bình tĩnh thanh thúy: “Có ba
chuyện. Thứ nhất, là Ngũ ca dẫn biểu huynh hai nhà Ngô, Lục đi xem khối linh
bích thạch mà tổ phụ yêu thích nhất, nền của khối linh bích thạch không vững,
rơi vào trong hồ, Ngũ ca sợ bị trừng phạt định nhảy vào trong nước, là ta ngăn
lại cũng thỉnh mẫu thân ra mặt sai người nhấc tảng đá kia lên; Chuyện thứ hai,
là Lục Ngũ ca đưa cho Thất đệ một con chim quốc, khiến Lục muội, Thất muội,
Thất đệ bởi vậy nổi lên tranh cãi, là ta răn dạy Lục muội, Thất muội, uy hiếp
các nàng hướng Thất đệ nhận lỗi, chọc vào tính tình cương liệt của Thất muội,
khiến nàng ta mất mặt; Chuyện thứ ba, Lục muội, Thất muội đến trước mặt tổ mẫu
khóc lóc kể lể, là ta sợ hãi liên lụy mẫu thân cùng đệ đệ, xúi giục Thất đệ bê
mâm đào mừng thọ đi tìm tổ phụ để che chở.”
Có thể cúi đầu, nhưng vĩnh viễn không có thể cúi gập
thắt lưng. Lâm Cẩn Dung đoan đoan chính chính quỳ gối trên nền đá thanh chuyên,
thẳng thắt lưng, trán dán xuống nền lạnh như băng, thanh âm có vài phần cứng
rắn giống như của Đào thị: “Tổ phụ muốn phạt tôn nữ, tôn nữ đều hiểu hết. Thỉnh
tổ phụ trách phạt.”