Lâm lão thái gia mị mắt, chăm chú nhìn Lâm Cẩn Dung.
Tôn nữ nhi này, từ trước tới nay đều không xuất sắc, dù thế nào cũng là một bộ
dạng mảnh mai nhát gan, hỏi một câu, đáp một câu, hắn vốn tưởng rằng lần này
nàng cũng sẽ tận lực che giấu một việc trong đó, hoặc ra sức khước từ, hoặc nói
mình oan khuất, muốn hắn chủ trì công đạo, có lẽ, nàng sẽ khóc sướt mướt, sợ bị
hắn trách phạt. Ai ngờ, nàng lại xử sự thế này? Tưởng rằng nàng là người ôn hoà
hiền hậu, hóa ra lại là người như vậy, rốt cuộc vẫn là nữ nhi của Đào thị.
Nữ tử cần phải ôn hoà hiền hậu, nhưng Lâm lão thái gia
càng thích Lâm Cẩn Dung thế kia, tuy rằng quỳ rạp trên đất nhận sai, lại vẫn
đang thẳng thắt lưng. Lâm Diệc Chi vừa mới bị hắn vấn tội, quỳ trên mặt đất lo
sợ không yên, thắt lưng đều đổ sụp xuống…… Lưng một người, có thể dễ dàng cúi
hạ vậy sao? Không thể. Hồi lâu, Lâm lão thái gia mới nói: “Chính ngươi cũng
hiểu được ngươi nên bị phạt?”
Có nên phạt hay không, lão nhân gia chính mình rõ
ràng, ta nói cái gì cũng vô ích. Lâm Cẩn Dung từ chối cho ý kiến. Nhưng nàng
vẫn làm đủ tư thái, thành khẩn kiểm điểm: “Chuyện thứ nhất, không kịp bẩm báo
tổ phụ tổ mẫu; Chuyện thứ hai, oán trách ta không có bản sự khiến việc lớn hóa
nhỏ, việc nhỏ hóa không, vì vậy, đã đánh mất mặt mũi Lâm gia; Chuyện thứ ba, ta
xúi giục ấu đệ làm nũng lấy lòng tổ phụ.”
“Làm nũng?” Lâm lão thái gia đột nhiên bật cười một
tiếng, giây lát lại thu tươi cười, thản nhiên nói: “Chuyện thứ nhất ngươi chưa
từng làm sai, ngươi nếu ngồi xem thứ huynh của mình nhảy vào trong nước mà không
để ý, ngươi chính là người thân tình bất nghĩa! Chuyện thứ hai, ngươi đã làm
sai, đệ muội không hiểu bảo vệ thể diện gia tộc, ngươi nên động thân mà ra, cá
nhân bị ủy khuất thì tính là gì? Không có gia tộc, không có phụ huynh, không có
thể diện thanh danh, các ngươi cũng không đáng là gì cả!” Lâm lão thái gia
thanh âm đột nhiên cất cao, lại thấp dần xuống, “Chuyện thứ ba thì sao…… Nếu ta
không hỏi, ngươi có tâm giấu diếm hay không?”
Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu lên nhìn thẳng hắn, ánh mắt
trong trẻo, thanh âm kiên định nịnh nọt: “Chuyện trong nhà có chuyện nào giấu
giếm được tổ phụ! Nhắc tới người công chính nghiêm minh nhất trong nhà, trừ bỏ
tổ phụ còn có thể là ai?” Nàng cho tới bây giờ chưa từng có chủ ý này, cũng
không sợ người khác biết chính là nàng bảo Lâm Thận Chi làm!
Lâm lão thái gia trong mắt hơi hơi lộ ra vài phần vừa
lòng, nhưng cũng chợt lóe lóe nói: “Ta muốn phạt ngươi cấm chừng một tháng, sao
chép nữ giới một trăm lần, thẳng đến khi ngươi hiểu được đạo lý tỷ muội thân
cận, gia tộc là một thể mới thôi, ngươi phục hay không?”
Điều này chẳng phải chính là kết cục tốt nhất sao? Lâm
Cẩn Dung rũ mắt xuống nói: “Phục.”
Lâm lão thái gia phất phất tay: “Đi xuống đi.”
Lâm Cẩn Dung trầm mặc vái một cái, đứng dậy lui ra
ngoài.
“Tiểu thư!” Thấy Lâm Cẩn Dung bình yên thoát thân, Lệ
Chi lập tức theo hành lang bước tới, hướng nàng lộ ra một tươi cười sáng lạn,
đưa tay về phía nàng: “Chúng ta trở về thôi.”
Lâm Cẩn Dung hướng Lệ Chi trấn an cười, được Lệ Chi
giúp đỡ bước xuống bậc, trong lòng tràn đầy kích động, nhìn đi, nàng cũng có
thể làm được!
“Thỉnh Tứ tiểu thư chờ một chút!” Phúc Toàn từ sau
đuổi theo, đưa qua một ngọn đèn: “Lão thái gia phân phó để Tứ tiểu thư dùng khi
đi đường!”
Lệ Chi vô cùng kinh hỉ, liên tục hướng Phúc Toàn nói
lời cảm tạ. Phúc Toàn cười: “Tứ tiểu thư cẩn thận dưới chân.”
Lâm Cẩn Dung hòa ái hướng Phúc Toàn gật gật đầu: “Làm
phiền Phúc thúc.”
Lâm Cẩn Dung đi tới cửa Thính Đào cư thì quay đầu lại
nhìn, thấy cặp song sinh vẻ mặt sợ hãi đi ra từ sương phòng bên kia, sóng vai
nhau bước vào thư phòng của lão thái gia. Khóe môi của nàng không khỏi vểnh
vểnh lên, Lâm lão thái gia hiếm khi ra tay quản chuyện nội viện một lần, ai
cũng đừng nghĩ có thể tránh thoát!
Một chén nóng cơm tẻ cùng bốn đĩa đựng đầy đồ ăn, lại
thêm một chén canh gà, chính là bữa tối muộn của Lâm Cẩn Dung. Nàng cúi mắt
ngồi ở bên cạnh bàn, còn thật sự nâng niu dùng cơm, một miếng nhấm nuốt thật
lâu, không nhiều không ít, ăn thật sự cẩn thận.
Lâm Cẩn Âm biết nàng trở về liền lập tức chạy tới, vừa
vào cửa, nhìn thấy chính là bóng dáng gầy yếu của Lâm Cẩn Dung dưới ánh sáng mờ
nhạt của ngọn đèn làm bằng sứ men xanh, trầm mặc lạnh lùng ăn cơm đã được hâm
nóng.
Lâm Cẩn Âm trong lòng đau xót, trong mắt còn có chút
mơ hồ, nàng đã nghe nói Lâm Cẩn Dung bị phạt, tuy rằng bất bình, nhưng cũng cảm
thấy xem như vạn hạnh, dù sao nàng biết được tin tức, bị phạt cũng không chỉ có
một mình Lâm Cẩn Dung. Nhưng vừa nhìn thấy muội muội ngồi đó lặng lẽ, bất bình
tức giận lại dâng lên.
“Tam tiểu thư đến.” Quế ma ma nhắc nhở Lâm Cẩn Dung,
Lâm Cẩn Dung nhanh buông bát đũa đứng dậy, hướng Lâm Cẩn Âm lộ ra một tươi cười
sáng lạn: “Tam tỷ.”
Lâm Cẩn Âm chạy nhanh tiến lên ấn Lâm Cẩn Dung ngồi
xuống: “Mau ăn cơm của muội đi, hẳn là đói bụng lắm rồi.” Nàng rất muốn có thể
thay muội muội làm đồ ăn ngon khác đem đến, nhưng mà nàng không thể, vậy không
phải rõ ràng là nàng không phục sự trừng phạt của lão thái gia sao? Thân làm
trưởng tỷ Lâm Cẩn Âm còn có chút áy náy.
Lâm Cẩn Dung không chút nào để ý: “Không muốn ăn nữa.”
Sau đó phân phó Quế ma ma: “Thu dọn đi, giữ lại đồ ngon thưởng cho Lệ Chi.”
Quế ma ma biết hai tỷ muội có chuyện cần tâm sự, dẫn
Quế Viên thu dọn xong, lui xuống cùng Sơn Trà đứng canh ở bên ngoài.
Lâm Cẩn Dung hỏi thẳng: “Nương đâu?” Đào thị nhất định
là có việc, bằng không sẽ không chỉ có mình Lâm Cẩn Âm đến thăm nàng.
Lâm Cẩn Âm ánh mắt lóe lóe, thấp giọng nói: “Cha bị tổ
phụ ném chén trà vào người, bị thương ở trán, đang nằm ở trong phòng cần người
hầu hạ, vì vậy nương không đến đây được.”
Xứng đáng! Lâm Cẩn Dung lạnh lùng thốt ra: “Hắn lại
làm ầm ĩ?”
Lâm Cẩn Âm lại khẳng định: “Không có, có mợ và biểu ca
ở đó, tổ phụ lại vừa phát giận, hắn sao dám? Chỉ đơn giản đổi hình thức mà
thôi.” Thời điểm nàng tới, Lâm Tam lão gia đang nằm trên giường gối lên gối
mềm, trên đầu quấn lụa trắng, rầm rì rên rỉ, trong chốc lát sai sử Đào thị rót
trà, trong chốc lát lại muốn Hoàng di nương xoa bóp chân cho hắn.
Lâm Cẩn Dung lại hỏi: “Ngũ ca cùng Thất đệ đâu?”
Lâm Cẩn Âm trong mắt lộ ra mỉm cười, trước tiên nói về
Lâm Thận Chi: “Thất đệ đã đi ngủ, là Phúc Toàn đưa hắn về, nghe nói hôm nay ở
lầu xem diễn có người hỏi hắn có biết chữ hay không, hắn ở trước mặt mọi người
nhận biết được vài mặt chữ, lại biết viết một chút, lão thái gia rất vui mừng,
quyết định chọn ngày tự mình dạy học, đây chính là
đãi ngộ mà năm đó làm đích
tôn Đại đường huynh mới có. Ít nhiều mẫu thân sớm đã dạy tỷ đệ chúng ta biết
đọc biết viết, bằng không làm sao có được cơ hội này.” Lâm Cẩn Âm ôm đầu vai
Lâm Cẩn Dung khen ngợi: “Cũng mệt cho muội, lúc ấy có thể nghĩ ra biện pháp
kia.”
Có thể được lão thái gia tự mình dạy học cho Lâm Thận
Chi, nàng cũng ở một bên trông chừng, nếu không sợ rằng Lâm Thận Chi sẽ không
được như vậy. Lâm Cẩn Dung cười đến mặt mày loan loan, bản thân bị cấm chừng
một tháng, thật sự là đáng giá.
Lại nghe Lâm Cẩn Âm thoáng dừng một chút, thản nhiên
nói: “Ngũ ca thì, lúc này đang bị phạt quỳ trong từ đường cho đến tận sáng sớm
ngày mai. Lão thái gia thứ nhất muốn phạt hắn tội hư cuồng nói ngoa, thứ hai
muốn phạt hắn không thể bảo hộ huynh đệ tỷ muội, vì tư lợi, nhát gan vô dụng.”
Mặc dù bản thân đã cố gắng, Lâm Diệc Chi vẫn bị phạt,
bất quá chỉ bị phạt quỳ một đêm mà thôi, cũng không nhảy vào trong hồ nước lạnh
lẽo, nói vậy sẽ không phát sinh sự tình như kiếp trước. Lâm Cẩn Dung mím môi
cười, châm chọc nói: “Vậy phụ thân không oán trách chứ?”
Lâm Cẩn Âm cười lạnh: “Nếu không có muội cùng nương,
hắn đâu có chỉ bị phạt quỳ một đêm! Ai dám nhiều lời nửa chữ?” Cho nên tuy trên
trán Lâm Tam lão gia trúng chén trà lão thái gia ném tới, cũng chỉ dám giả bộ
suy yếu ầm ĩ, còn lại cũng không dám nói một câu. Có điều chuyện Đào thị giáp
mặt chống đối lão thái thái, sớm hay muộn cũng sẽ bị đưa ra, không biết đợi cho
Ngô thị cùng Đào Phượng Đường đi rồi sẽ xử trí ra sao. Nhưng nàng cũng không
định nói cho Lâm Cẩn Dung biết, nói rồi cũng không có tác dụng gì, bất quá chỉ
khiến thêm nhiều người lo lắng mà thôi.
Đối với tình hình hiện tại, Lâm Cẩn Dung thực vừa
lòng, đè thấp thanh âm nói: “Thời điểm ta đi ra, nhìn thấy Lục muội cùng Thất
muội cũng vào Thính Đào cư, dường như là cùng ta một trước một sau đi vào gian
phòng bên cạnh để chờ a.”
Lâm Cẩn Âm nhân tiện nói: Chuyện này ta cũng biết, là
sau muội một khắc thì đi vào. Chúng ta chờ một chút, có lẽ còn có tin tức mới.”
Tỷ muội hai người dựa vào tháp ngồi nghỉ, Lâm Cẩn Dung
có chút mệt mỏi, gối lên đầu vai của Lâm Cẩn Âm, thấp giọng cười nói: “Đã quên
nói với tỷ một việc. Đại biểu ca nói, tặng tỷ hộp quà kia, đừng tưởng rằng chỉ
có một tầng!”
Lâm Cẩn Âm quẫn bách, nhảy dựng lên nhéo nhẹ Lâm Cẩn
Dung: “Gọi muội nói lung tung gì vậy chứ!”
Lâm Cẩn Dung một bên né tránh, một bên cười: “Tỷ tỷ
sao biết ta nói lung tung? Tỷ trở về nhìn xem chẳng phải sẽ biết? Ta biết là
cái gì, cũng sẽ không nói với tỷ đâu!”
Lâm Cẩn Âm còn có chút ngồi không yên, muốn ngượng
ngùng chạy đi, Lâm Cẩn Dung liền đẩy nàng: “Canh giờ không còn sớm, trở về đi,
để người ta nhìn thấy tỷ trễ như vậy cũng chưa ngủ, cũng không hay.”
Lâm Cẩn Âm mới đứng dậy nói vài câu với Lâm Cẩn Dung,
rồi gọi ma ma lấy đèn lồng, được Sơn Trà nâng đỡ đi trở về.
Lâm Cẩn Dung lại một mình ở dưới đèn im lặng ngồi một
lát, sau đó gọi đám người Quế Viên đem nước vào để rửa mặt, vừa tháo búi tóc
xuống, Lệ Chi liền đi vào nhẹ giọng nói: “Lục tiểu thư cùng Thất tiểu thư vừa
ra khỏi Thính Đào cư, cấm chừng hai tháng, sao chép nữ giới hai trăm lần. Lúc
này là Nhị lão gia đi vào.”
Rất nhẹ! Quế Viên bất bình nói: “Rõ ràng là lỗi của
các nàng, lại khiến tiểu thư của chúng ta cũng bị phạt lây.”
Lâm Cẩn Dung cười nhẹ: “Ngủ đi.” Cặp song sinh bị phạt
ước chừng gấp đôi so với nàng, nhìn xem cũng có thể biết được, trong cảm nhận
của Lâm lão thái gia, có thể thấy ai là người có lỗi nhất. Nếu chỉ phạt cặp
song sinh cùng Lâm Diệc Chi, mà không phạt nàng, còn cất nhắc Lâm Thận Chi,
nhìn có vẻ phong quang hãnh diện, nhưng sau lưng càng gây chú ý càng chọc người
ghen ghét. Tam lão gia không thể trông cậy, Tam phòng căn cơ không vững, so
sánh với việc chỉ bị phạt một chút thế này, nàng được lợi càng nhiều hơn, nàng
bị cấm chừng cùng sao chép nữ giới thật sự có lời.
Kia nữ giới a, nàng nhắm mắt lại cũng có thể viết ra
không sai một chữ, hữu dụng không? Không phải hoàn toàn vô dụng, chính là bùa
hộ mệnh vô cùng tốt. Lâm Cẩn Dung ha ha cười: “Ngày mai nhớ rõ tìm mực tốt
nhất, giấy tốt nhất, bút lông mềm nhất, tiểu thư ta muốn mượn cơ hội này để
luyện viết chữ……” Nàng liếc mắt nhìn Lệ Chi một cái, nói: “Ngươi tối nay không
cần đứng canh đêm, ngày mai dậy sớm chút, làm thỏa đáng chuyện này.” Nên để Lệ
Chi nhận biết vài chữ mới được.
Không phải Lệ Chi trực đêm, vậy đó là Quế Viên trực
đêm, nhưng Quế Viên canh bên ngoài, vẫn nghĩ ngợi nên uyển chuyển nhắc nhở thế
nào để Lâm Cẩn Dung đem chìa khóa giao cho mình quản, nghĩ tới nghĩ lui cũng
không tìm thấy một lý do thích hợp, không khỏi cảm thấy rối rắm.