Vốn Lục lão ông đêm qua từng nói chuyện, toàn gia sung
sướng, hôm nay đặc cách cho mọi người ngủ thêm một canh giờ mới phải dậy làm
việc, nói cách khác, từ giờ mão chuyển thành giờ thìn, bọn hạ nhân đều có thể
nghỉ ngơi nhiều hơn một chút. Nhưng xảy ra chuyện này, đại bộ phận người nhận
được phong thanh vẫn theo đúng giờ mà dậy, chỉ lo nếu chủ nhân bởi vì việc này
lòng có cơn tức mà phát tác, vậy mất nhiều hơn được.
Lâm Cẩn Dung ở trên tháp nghỉ ngơi đến giữa giờ mão,
nghe thấy thanh âm nhóm ma ma nha hoàn quét tuyết càng ngày càng vang, cũng đi
theo đứng dậy rửa mặt chải đầu, mới trang điểm xong, Anh Đào đi vào đáp lời:
“Lão thái gia mang theo Nhị lão gia, Đại gia, Nhị gia xuất môn. Lúc này trừ bỏ
lão thái thái, những người khác đều đã dậy.”
Ngay sau đó, Phương Trúc bước nhanh tiến vào, nhỏ
giọng kể lại sự tình: “… Đại gia cả người đều là tro bụi, nô tỳ nghĩ rằng thiếu
phu nhân đại khái hừng đông đã biết việc này, cho nên vội hỏi thăm rõ ràng liền
tiến vào đáp lời.”
Lâm Cẩn Dung tán thưởng nàng hai câu, phủ áo choàng,
thong thả đi tới phòng của Lâm Ngọc Trân. Đi tới cửa, nha hoàn Phương Linh vừa
mới vén mành đi ra, thấy thế liền hướng nàng hành lễ, nhỏ giọng nói, “Phu nhân
hôm qua một đêm không ngủ.”
Ý tứ này Lâm Cẩn Dung hiểu được, một đêm không ngủ,
tất nhiên vô cùng nóng tính, nói chuyện làm việc đều phải cẩn thận, vì thế giãn
mặt mày, nhẹ nhàng vén mành đi vào, thấy Lâm Ngọc Trân đang cầm que cời than
bằng đồng trong tay, cúi mắt chán đến chết lật than trong chậu, mắt thấy một
chậu than bị nàng lật tung nát bấy trở nên không còn hình dạng, nửa chết nửa
sống, nàng cũng không có ý dừng lại.
Lâm Cẩn Dung liền nhìn về phía Phương ma ma đứng ở một
bên, Phương ma ma liếc về hướng sân viện của Lục Vân. Lâm Cẩn Dung hiểu ý, tiến
lên hành lễ với Lâm Ngọc Trân: “Thỉnh an mẫu thân, nhi tức hầu hạ mẫu thân dùng
điểm tâm.”
“Ta không muốn ăn.” Lâm Ngọc Trân cũng không giống như
ngày thường khí thịnh hoặc táo bạo, mà là hữu khí vô lực, Lâm Cẩn Dung nhìn
lại, chỉ thấy nàng tuy rằng trang dung chỉnh tề, sắc mặt lại cực kỳ tiều tụy.
Vẻ tiều tụy này vẫn duy trì từ lúc Lục Vân không chịu đáp ứng hôn sự của Kim
gia tới nay, hôm nay càng cảm thấy nàng đột nhiên già đi không chỉ mười tuổi.
Lâm Cẩn Dung liền ra hiệu cho Phương ma ma, cười nói,
“Không ăn sao được? Hôm qua món ăn nhiều dầu mỡ, hôm nay vừa vặn để thanh lọc
tràng vị, nên dùng chút cháo hoa và rau muối đi.”
Phương ma ma vội đi bố trí bát đũa, Lâm Cẩn Dung đỡ
Lâm Ngọc Trân ngồi xuống trước bàn, múc đầy cháo hoa vào bát đưa qua. Lâm Ngọc
Trân khẽ cau mày, nhìn về phía vết thương trên cổ tay nàng, cũng không nói gì,
cầm chiếc đũa chọn chút rau muối, miễn cưỡng ăn non nửa bát thì buông đũa: “Tất
nhiên con cũng chưa ăn điểm tâm rồi, thừa dịp còn nóng mà ăn đi.”
Phương ma ma vội múc bát cháo, Lâm Cẩn Dung mới ăn hai
miếng, chợt nghe Lâm Ngọc Trân hỏi: “Lục Giam là bị lão thái gia gọi đi?”
Lâm Cẩn Dung thả đôi đũa đứng lên đáp lời: “Vâng.”
Lâm Ngọc Trân hữu khí vô lực chỉ cái ghế: “Ngồi nói
đi, chỉ có cô chất chúng ta, không cần để ý như vậy.”
Lâm Cẩn Dung ngồi xuống, kể lại tin tức Phương Trúc
mang đến.
Lâm Ngọc Trân mang theo vài phần mệt mỏi nói: “Cháy
cũng cháy rồi, người thì không bị thiệt mạng, dù sao đều là chuyện trong tay
phụ tử bọn họ, cũng không liên quan đến chúng ta.” Đúng là không có bộ dạng
giống như bình thường vui sướng khi người gặp họa hay vội vàng tính toán có thể
tranh thủ bao nhiêu ích lợi. Lâm Cẩn Dung thầm nghĩ, nàng đại khái là bị chuyện
của Lục Vân khiến cho không còn tinh lực mà nghĩ chuyện khác.
Quả nhiên Lâm Ngọc Trân yên lặng ngồi một lát, xoa xoa
cái trán đứng dậy nói: “Ta vào bên trong nằm nghỉ. Nếu có người đến hỏi việc,
con thay ta giải quyết, rồi có gì báo lại với ta sau.” Lại ra lệnh Phương ma ma
cầm một cái tráp tới: “Bên trong có một lọ ngọc cơ cao, con cầm lấy dùng đi. A
Vân không biết nặng nhẹ, con đừng cùng nàng so đo.”Bình thường nàng ngại Lâm
Cẩn Dung ít lời, lúc này lại cảm thấy Lâm Cẩn Dung như vậy thật tốt. Lục Vân
kháng hôn không nghe lời, ép buộc đến thế, ngay cả trước mặt là thân chất nữ,
nàng cũng thấy thập phần mất mặt, không muốn nói gì thêm.
Chỉ cần nàng biết chuyện này là tốt rồi, Lâm Cẩn Dung
im lặng tiếp nhận, hành lễ cáo lui, sai người thông tri quản sự phòng bếp tới
đáp lời, cứ theo lẽ thường xử lý sự việc. Ước chừng đến buổi trưa, việc ở cửa
hàng được xử lý xong, Phương Trúc tiến vào nói: “Nhị gia sai người tới nói,
cũng không trở về ăn cơm, thỉnh thiếu phu nhân chớ quan tâm.”
Lâm Cẩn Dung liền đứng dậy đi Vinh Cảnh cư, ai ngờ Lã
thị mẫu tử đã ở nơi đó. Nguyên Lang, Hạo Lang ngồi hai bên, gắt gao vây quanh
bên cạnh Lục lão phu nhân, đang chọc cho Lục lão phu nhân vui, Lã thị trên mặt
mang theo vài phần không yên, mệt mỏi nghiêng người qua một bên, đáng thương hề
hề nhìn Lục lão phu nhân. Thấy Lâm Cẩn Dung đi vào, không tự giác thu vài phần
sầu muộn, ngồi thẳng lưng cúi mắt, làm bộ không có chuyện gì.
Lâm Cẩn Dung cứ theo lẽ thường cười hì hì cùng nàng
chào hỏi, lại chọc Nguyên Lang cùng Hạo Lang hai câu, mới ngồi xuống hỏi Lục
lão phu nhân điểm tâm có ngon không, buổi tối muốn ăn cái gì, lại thay Lâm Ngọc
Trân cáo lỗi: “Còn muốn thỉnh giáo tổ mẫu, tổ phụ cao tuổi, hôm nay lại lạnh,
ta muốn bảo phòng bếp hầm canh gừng cho lão nhân gia về nhà để đuổi bớt hàn
khí, buổi tối lại dâng lên cho hắn ăn nhẹ mới lợi cho dưỡng sinh. Không biết tổ
mẫu thấy như thế nào?”
Lục lão phu nhân thấy nàng làm việc hào phóng, vững
vàng thỏa đáng, lo lắng cũng cực chu đáo, liền khen: “Thật sự làm khó cho con,
tuổi còn trẻ, làm việc từ sớm đến tối, nửa điểm không nhàn rỗi, con an bài thật
sự thỏa đáng.”
Lâm Cẩn Dung vội khiêm tốn hai câu, lại cố ý an ủi Lã
thị, Lã thị tâm phiền ý loạn, rõ ràng cười không nổi, còn liều mạng biểu lộ
khuôn mặt tươi cười làm bộ như không thèm để ý, ngay cả Lục lão phu nhân nhìn
thấy cũng không thuận mắt. Nhưng nể mặt cốt nhục của Lục gia, liền lại cười
nói: “A Dung, già trẻ lớn bé toàn gia, toàn dựa vào con.”
Lâm Cẩn Dung cũng cười, hành lễ cáo lui, lên tinh
thần, phân phó phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, sau đó chậm rãi đợi bên ngoài truyền
đến tin tức.
Chạng vạng, Phương Trúc tiến vào nói: “Đều đã trở lại,
tất cả đến Tụ Hiền các, mặt khác còn dẫn theo một đám quản sự, đều là nhóm quản
sự ở cửa hàng bên ngoài.”
Lâm Cẩn Dung vội ra lệnh cho Phương Trúc: “Ngươi tự
mình dẫn người đưa canh gừng
qua, tìm cơ hội hỏi Nhị gia, cơm chiều muốn dùng ở
đó? Còn có, nhớ rõ nhìn xem các quản sự lúc này là tình huống gì.”
Phương Trúc lĩnh mệnh rời đi, không bao lâu, trở về
đáp lời: “Lão thái gia đang phát hỏa với Đại gia, cơm chiều ăn tại Tụ Hiền các,
các quản sự lúc này tất cả đều chen chúc tại một chỗ, vừa lạnh vừa đói. Cũng
không biết lão thái gia khi nào thì mới hỏi tới bọn họ.”
Lâm Cẩn Dung liền ra lệnh cho Phương Trúc đưa đồ ăn
qua cho đám người đó, lại phân phó người đưa thêm chậu than. Những người này đa
số đều là thủ hạ dưới trướng của phụ tử Lục Kiến Trung rất nhiều năm, trong
lòng khẳng định là hướng về hai người đó. Nhưng nàng không thể không quản bọn
họ, còn phải chiêu đãi thật tốt, tuy rằng có lẽ là không công, sẽ không được
người ta nhớ ân tình, nhưng nếu không chiêu đãi tốt thì sẽ có người sinh oán
hận, chính là đầu đề câu chuyện. Thật sự không cần thiết phải khó xử người khác
vào lúc này.
Phương Trúc nay làm việc thập phần chu đáo cẩn thận,
đưa chậu than cùng đưa cơm còn không tính, nói bóng nói gió để các quản sự
biết, đều là Lâm Cẩn Dung một tay an bài.
Đợi đến gần canh hai, Lục Giam mới trở về, vừa vào cửa
liền hàm chứa cười nói: “A Dung, nàng làm rất tốt, tổ phụ vào cửa uống một bát
canh gừng, uống vào toàn thân đều thoải mái. Vốn không muốn ăn cơm chiều, nhưng
thấy là cháo thanh đạm lại ăn, mắng chúng ta sau một lúc lâu mới nhớ tới các
quản sự bên ngoài, sai người nhìn xem, nàng đã sai người đưa chậu than và đồ ăn
nóng tới, hắn mặc dù chưa nói gì, nhưng có thể nhận ra hắn thực vừa lòng.”
“Cần nhờ người ta hỗ trợ kiếm tiền trông cửa hàng, có
thể nào không chiêu đãi tốt? Vì ngày sau, cũng không thể không chu toàn một
chút.”Lâm Cẩn Dung cười duyên: “Tổ phụ mắng chửi chàng sao?”
Lục Giam thay đổi quần áo rửa tay, ngồi xuống bên cạnh
nàng: “Lần này tổn thất không nhỏ, may mắn là không gây ra tai nạn chết người,
có điều quản sự kia bỏ chạy, Đại ca vô luận thế nào cũng không thể chạy thoát
tội dùng người sai lầm.” Nói tới đây, hắn dừng dừng, nhỏ giọng nói: “Tổ phụ ra
lệnh ta đi thu xếp.”
Trong mắt hắn mang theo chút ẩn ẩn hưng phấn, nếu đến
lúc này còn không hiểu được Lục lão ông có ý tứ gì, hắn chính là quá khờ khạo.
Lục lão ông đây là vì hắn trải đường, vì hắn lo lắng, bất luận Lục Kiến Tân
ngày sau có thể sinh ra nhi tử hay không, chỉ cần hắn có thể quản gia nghiệp,
Lục Kiến Tân không thể dễ dàng lay chuyển hắn, nếu hắn lại thi đậu công danh,
địa vị của hắn cơ bản chính là không thể dao động.
Lâm Cẩn Dung hàm chứa cười nói: “Không thể cô phụ kỳ
vọng của tổ phụ.”
Lục Giam gật đầu đồng ý: “Đúng.” Bất quá chỉ là cùng
mấy cửa hàng bị thiệt hại chung quanh thương lượng một chút về vấn đề bồi
thường, lại thông báo quan phủ đuổi bắt quản sự đào tẩu kia, cũng không phải
chuyện gì đặc biệt khó khăn, hắn tin tưởng có thể làm tốt.
Lâm Cẩn Dung nhìn vẻ mặt hắn, biết hắn giờ phút này
tin tưởng tràn đầy, liền nói bóng nói gió: “Với nhà chúng ta, tính ra tổn thất
không phải là lớn, nhưng với các cửa hàng bên cạnh, chính là chỗ yên phận duy
nhất của người ta. Chỉ cần có thể không có trở ngại, Mẫn Hành nên phóng khoáng
một chút.”
Ý bảo hắn đừng quá hà khắc, Lục Giam thực đồng ý với
Lâm Cẩn Dung: “Ta cũng nghĩ như vậy, dù sao là người nhà chúng ta gây phiền
toái cho bọn họ.”
Lâm Cẩn Dung liền tiếp lời: “Không biết bên cạnh là
nhà nào? Không có người điêu ngoa không phân rõ phải trái gì chứ?”
Lục Giam thấy nàng cảm thấy hứng thú, cũng thấy chuyện
này có thể kể với nàng? Liền nhất nhất nói cho nàng nghe: “Có cửa hàng của
Vương gia, nhà hắn giao tiếp đã lâu, không khó thu thập, thời điểm hôm nay đi
thăm dò đã chào hỏi qua, hạch toán xong sẽ lấy tiền, mấy nhà khác nhìn qua cũng
không phải khó khăn gì, có một quả phụ họ Tôn, lúc ấy đang khóc, nhưng nghe nói
được bồi thường, thì không nói thêm gì nữa.”
Tôn quả phụ, chính là người này, Lâm Cẩn Dung nhíu
mày: “Quả phụ vốn nhiều thị phi, Mẫn Hành không tiện trực tiếp nói với nàng,
các quản sự phải làm việc cũng có điều tị hiềm, chỉ sợ sẽ có sai sót, ta thấy,
việc này chàng nên mặt khác an bài ma ma đắc lực hoặc là nữ quản sự đi nói
chuyện với nàng thì mới thỏa đáng, nàng là một quả phụ, thực không dễ dàng.”
Nàng càng nghĩ, Tôn quả phụ năm đó treo cổ sẽ không
chỉ là vì muốn chết, nhất định là ở giữa đã xảy ra cái gì đó khiến người ta
sống không nổi, hoặc là có chuyện luẩn quẩn trong lòng. Lục Giam không phải là
người hoành cường bá đạo, sẽ không khó xử một quả phụ, nghĩ đến hẳn là có người
đứng giữa phá rối, chỉ cần đem chuyện Tôn quả phụ xử lý tốt, vậy người này tất
nhiên sẽ không chết, Lục Thiệu tất nhiên cũng không thể ra mặt đoạt nổi bật.