Thế Hôn

Hiệp lực


trước sau

Lục Giam không quá để ý đến lời đề nghị của Lâm Cẩn Dung.

Hắn thấy, nữ quản sự trong nội viện đối với chuyện bên ngoài thế này không hiểu rõ. An ủi thanh thản thì có thể, nhưng nếu để làm chủ giải quyết sự tình vẫn nên dựa vào các quản sự ngoại viện. Nhưng hắn không thể tùy tiện bác bỏ ý tốt của Lâm Cẩn Dung, chỉ nhân tiện nói: “Nàng nói đúng. Nhưng nghĩ đến Tôn quả phụ cũng có phu gia hoặc là người nhà mẹ đẻ, chắc chắn nàng sẽ nhờ những người đó ra mặt thay nàng làm chủ. Vậy cũng không có gì là bất tiện nữa.”

Hắn nói là phương thức xử lý tình huống bình thường, vốn cũng không có gì đáng trách, nhưng nàng biết rõ sẽ không có tác dụng. Lâm Cẩn Dung đơn giản nói: “Đúng, phẩm hạnh của các quản sự chúng ta tất nhiên là đáng tin cậy, cũng chỉ mong nàng có thể có một huynh đệ ở nhà mẹ đẻ giống như cữu phụ của ta, luôn toàn tâm lo lắng cho tỷ muội nhà mình, hy vọng nàng không gặp phải kẻ đục nước béo cò, nhân cơ hội khi dễ cô nhi quả phụ là được rồi. A di đà Phật, Bồ Tát phù hộ.”

Lời này nói ra có chút châm chọc, Lệ Chi ở một bên nghe thấy, muốn cười lại không dám, không khỏi vụng trộm xem xét Lục Giam liếc mắt một cái. Nhưng thấy Lục Giam mím môi nhìn Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung thì như không có việc gì nhìn hắn, vẻ mặt vô tội.

Lục Giam có chút bất đắc dĩ: “Đừng nghĩ quá nhiều, cố nhiên giống như cữu phụ thì thật hiếm gặp, nhưng người xấu cũng không phải nhiều như vậy. Chuyện bên ngoài ta đều biết, tất nhiên sẽ chọn người tin cậy đi làm. Ta theo lời nàng, ma ma ở nội viện nàng quen thuộc hơn ta, nàng thấy ai đi thích hợp hơn?” Nữ nhân luôn thận trọng mềm lòng, nàng thấy tốt thì cứ làm như vậy đi. Không tất yếu vì loại sự tình này mà tổn thương hòa khí.

Hắn còn đang nghĩ rằng đó là vì dỗ nàng vui vẻ đây. Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt nói: “Nói vậy chàng thấy ta tâm địa phụ nhân. Nhưng ta chỉ nhớ kỹ, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, thật sự cẩn thận, cũng sẽ không ăn mệt. Cô nhi quả phụ vốn không dễ dàng, nếu có thể tự mình làm chủ, ai lại muốn đi cầu người khác? Giống như ta, nếu ta có thể xuất đầu lộ diện tự mình quản lý đồ cưới, vậy thì ta cần gì phải luôn phiền toái người bên ngoài? Đối với chàng bất quá chỉ là chút phiền toái, nhưng đối với cuộc sống yên phận của nàng ta lại là đại sự.”

Lục Giam nghe nàng nói như thế, dần dần thu liễm thần sắc, đứng dậy đối với nàng thi lễ thật sâu, nghiêm mặt nói: “A Dung nói rất đúng, là ta suy nghĩ không chu toàn.”

Lâm Cẩn Dung không nghĩ rằng hắn sẽ làm như thế, giây lát lại nghĩ, mình đang giúp hắn chiếu cố, hắn hành lễ với mình là làm gì đây?

Lệ Chi vội rót trà cho hai người, cười nói: “Nhị gia cùng thiếu phu nhân thật sự là tương kính như tân.”

Lục Giam cười, đưa trà cho Lâm Cẩn Dung, lại hỏi: “A Dung cảm thấy ai đi thì tốt?”

Lâm Cẩn Dung nhìn về phía Lệ Chi: “Để nàng đi.”

Lệ Chi bị kinh hãi, không thể tin được chỉ vào mình: “Thiếu phu nhân nói giỡn đúng không?”

Lục Giam cũng kỳ quái, Lệ Chi tuy rằng có năng lực, nhưng chưa từng trải đời, sinh trưởng trong đám nữ tử trẻ tuổi ở nội viện, ngay cả so với Phương Trúc, thì Phương Trúc cũng thích hợp hơn nhiều.

“Đúng, chính là nàng. Nàng là người bên cạnh của ta, làm việc lại ổn thỏa, không còn ai so với nàng thích hợp hơn.”

Lâm Cẩn Dung đã đưa ra chủ ý, vì sau này, Lệ Chi không thể chỉ biết tính toán kiểm kê, còn phải học giải quyết một vài vấn đề phá rối, đây đúng là một cơ hội tốt.

Lệ Chi có chút không yên, lại có chút hưng phấn, chỉ nhìn Lục Giam có đồng ý hay không. Lục Giam trầm mặc một lát, nói: “Được rồi, ta sẽ sai người đắc lực che chở nàng đi.”

Lâm Cẩn Dung nửa đùa nửa thật nhắc nhở hắn: “Ta chỉ sợ có người nói giỡn với chàng, nói sự tình như vậy mà phu thê cũng phải cùng tiến cùng lùi.” Đây là cách nói uyển chuyển, nói trắng ra chính là chê cười hắn không có tiền đồ, chỉ có thế đã nhờ thê tử hỗ trợ, thật sự dọa người.

Lục Giam thản nhiên nói: “Ta liền trả lời hắn, đây là người lương thiện nhận được săn sóc.”

Lâm Cẩn Dung nhất thời không nói được gì, đứng dậy bảo: “Ngủ đi, đều mệt mỏi rồi.”

Ngày kế tiếp, Lâm Cẩn Dung gọi Lệ Chi cẩn thận phân phó một hồi, mới để nàng theo Lục Giam xuất môn. Lại lo lắng tất sẽ có người lấy chuyện này ra nói, lúc đó Lâm Ngọc Trân khẳng định sẽ thấy không thoải mái, liền đi tìm Lâm Ngọc Trân chủ động nhắc tới việc này: “Trời quá lạnh, cô nhi quả phụ không dễ dàng, người bên ngoài không tốt có thể tìm đến tận cửa, nàng là một nữ nhân không tiện xuất môn, có người tới cửa sẽ gây nên tị hiềm. Tổ phụ cho Nhị gia cơ hội rạng rỡ mặt mày, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chúng ta nhân cơ hội khởi động thanh danh đích tôn, thiện danh luôn tốt hơn so với ác danh a.”

Lâm Ngọc Trân mặc dù ban đầu không thoải mái cho lắm, nhưng thấy việc này cũng không phải là đại sự gì, liền không để ở trong lòng, tùy ý Lâm Cẩn Dung. Quả nhiên Lệ Chi mới xuất môn bất quá nửa canh giờ, trong ngoài đã biết chuyện này, rất nhanh còn có người ám chỉ Lâm Cẩn Dung bàn tay quá dài, quản quá rộng, Lục Giam quá mức dung túng nàng.

Lục lão ông nghe người ta nói việc này, cười nhẹ, âu yếm nghịch chim tước, nói với Phạm Bao: “Nàng thật ra rất hiểu cách thay bản thân tạo uy thế.” Chuyện như vậy đàm tiếu qua lại hai ba lần, thanh danh Lục gia Nhị thiếu phu nhân thiện tâm chu đáo càng ngày càng vang, bằng vào điểm ấy, Lâm Cẩn Dung liền so với Lã thị tinh minh hơn không biết bao nhiêu.

Phạm Bao liền cười: “Cũng không phải chuyện xấu gì.”

Lục lão ông trả lời: “Chỉ mong nàng có thể làm một hiền thê.” Lâm Cẩn Dung thanh danh tốt, có thể giúp Lục Giam thậm chí là toàn bộ Lục gia được lợi, hắn đương nhiên sẽ không quản. Hơn nữa đây là phu thê hai người đồng tâm hiệp lực, thương lượng làm việc, miễn là có kết quả tốt, vì vậy hắn không cần quản.

Lời đồn đãi giống như gió thổi qua, thấy Lục gia nhị lão, Lâm Ngọc Trân cũng chưa có phản ứng gì, liền tiêu tán vô tung vô ảnh.

Tuyết tuy rằng đã ngừng, nhưng thời tiết chưa ấm lên, thậm chí còn lạnh hơn. Đầu tường nóc nhà bên đường tuyết bị đông cứng, nhìn trắng noãn vui mắt, chính giữa ngã tư đường người người qua lại khiến tuyết hóa thành nước, trộn lẫn với bùn đất, trở thành vùng lầy, bẩn thỉu không nói nổi.

Tôn quả phụ bất chấp, nàng lại nghĩ cửa hàng của mình bị đám lửa từ cửa hàng Lục gia đốt cháy chỉ còn nửa bên tàn tạ cùng mấy căn phòng ở, mắt thấy áo cơm không thể lo liệu, bảo nàng sao không vội cho được.

Mặc dù Lục gia đã đáp ứng bồi thường nàng, nàng cũng không biết có thể hoàn trả bao nhiêu, hào cường ỷ thế hiếp người cũng không phải không có. Bởi vậy sáng sớm nàng ở nhờ nhà thân thích đi ra, mang theo tiểu nhi tử mười ba tuổi, đi trên đường vũng lầy, tới đống phế tích của cửa hàng kiêm ngôi nhà mình thì đứng lại, muốn tìm xem, còn có bao nhiêu chỗ không bị cháy hỏng, mái ngói, vật liệu gỗ còn có thể dùng được không thì
thu hồi lại, đỡ phải bị người khác trộm về.

Mẫu tử hai người vừa tìm vừa đem vật liệu có thể sử dụng chồng chất sang một bên, bọn họ mặc dù không phải nhà phú quý, nhưng cũng chưa từng làm việc cực nhọc, rất nhanh đã cảm thấy mệt mỏi. Tôn Hổ Thủ đau lòng Tôn quả phụ, nhân tiện nói: “Nương, coi như hết rồi, vất vả như vậy cũng không tiết kiệm được bao nhiêu.”

Tôn quả phụ khóc nói: “Tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, đây là thứ duy nhất phụ thân con để lại cho chúng ta, tương lai còn dựa vào nó đón dâu cho con, nay bị hỏa hoạn cháy sạch, bảo ta sao còn có mặt mũi đi gặp phụ thân con chứ.”

Chợt thấy một nam tử mặc áo xám tới đây, đứng ở nơi đó nhìn một lúc, giương giọng cùng Hổ Thủ chào hỏi: “Tiểu ca, đây là nhà của ngươi?”

Hổ Thủ gật đầu: “Là nhà ta.”

Nam tử kia liền cười: “Cửa hàng của các ngươi cách Lục gia gần nhất, nghe nói nhà hắn định mua luôn, sát nhập vào cửa hàng của hắn. Nếu muốn tìm người môi giới, trăm ngàn lần nhớ rõ đi lên phố trên tìm ta, ta họ Trâu, người ta thường gọi là Trâu lão thất, nhất định sẽ thay các ngươi chào giá tốt.”

Hổ Thủ ngây ngốc không lên tiếng, Tôn quả phụ một ngụm nước miếng phun ra: “Phi! Ai nói chúng ta muốn bán? Cút!”

Trâu lão thất kia cũng không tức giận. Cười cười rồi rời đi.

Tôn quả phụ tức giận bất bình: “Đây là chặt đứt đường sống của người ta mà, không bán! Như thế nào cũng không bán. Ta sẽ xây dựng lại một lần nữa, tương lai để lại cho con, mới có mặt mũi đi gặp phụ thân con.”

Hổ Thủ nói: “Nếu nhà hắn nhất định muốn mua thì sao? Chúng ta làm sao bây giờ? Nhị biểu thúc nói, chúng ta căn bản không thể trêu vào Lục gia.”

Tôn quả phụ trầm mặc nửa ngày, oán hận nói: “Ta đây sẽ chết cho bọn họ xem!”

Chợt nghe có nữ tử ở một bên ôn ôn nhu nhu hỏi: “Vị đại tẩu này có phải họ Tôn không?”

Tôn quả phụ dừng lại động tác nhìn về phía người tới. Người tới mặc áo choàng xanh lá cây, áo trong sa tanh sắc thu hương, váy xanh thêu hoa, trên lỗ tai có đeo hoa tai vàng, khoảng tầm hai mươi, dung nhan dễ mến, tươi cười thân thiết. Bên người còn đi theo một ma ma mặc váy thanh bố, cài ngân trâm, cách đó không xa có một chiếc xe ngựa đỗ lại, xa phu cùng một nam tử bộ dạng quản sự của nhà phú quý đang thấp giọng nói chuyện.

Tôn quả phụ nhất thời cảnh giác: “Cô nương là ai? Cô nương muốn tìm gì?”

Nàng kia cười nói: “Ta là nha hoàn bên người của Lục gia Nhị thiếu phu nhân, tên Lệ Chi. Nhị thiếu phu nhân nhà ta nghe nói đại tẩu là cô nhi quả phụ, nghĩ rằng các người sinh sống thật không dễ dàng, bảo ta thay nàng đến thăm các ngươi.” Vừa nói, một bên ý bảo ma ma kia đưa một túi tiền lên: “Khiến các ngươi không có nhà để về, thật sự là ngượng ngùng. Chút tiền này thỉnh cầm trước, công việc khác chờ thương lượng thỏa đáng, Nhị gia nhà ta sẽ sai người đem tiền đưa lại đây.”

Tôn quả phụ không tiếp nhận túi tiền, mẫn cảm hỏi: “Các người muốn làm gì? Ta tuyệt đối sẽ không bán cửa hàng.”

Lệ Chi nhớ tới lời phân phó của Lâm Cẩn Dung trước khi xuất môn, vội truy vấn: “Ai nói muốn mua cửa hàng của các ngươi? Chủ nhân nhà ta cũng chưa từng nói qua lời này. Tôn đại tẩu mau nói đi, là ai mượn tên chủ nhân nhà ta nói hươu nói vượn, ta sẽ bẩm với gia chủ, nhất định không nhẹ tay với hắn!”

Tôn quả phụ nửa tin nửa ngờ, lại thấy mình là cô nhi quả phụ, không dám dễ dàng nói ra tên Trâu lão thất kia: “Nói qua hoặc là chưa nói qua, cũng là không bán.”

Lệ Chi cười cười, không để ý bùn bẩn trên tay nàng, kéo tay nàng đặt túi tiền vào đó: “Đây chỉ là tiền riêng của thiếu phu nhân ta đưa tẩu dùng gấp, không tính vào tiền bồi thường. Chắc tẩu không biết Nhị gia và Nhị thiếu phu nhân là người như thế nào. Ta nói cho tẩu nghe tẩu sẽ biết. Nhị gia nhà ta năm nay đã làm ra máy cày và máy gieo, giúp giảm đi rất nhiều nhân lực vật lực, nhưng không vì thế mà kiếm nửa văn tiền; Câu nói đầu tiên của Nhị thiếu phu nhân nhà ta là miễn địa tô cho tá điền, sao có thể làm khó dễ cô nhi quả phụ tẩu?” Thấy thần sắc trên mặt Tôn quả phụ có chút thả lỏng mới nói: “Đại tẩu, không biết hiện giờ tẩu nghỉ tạm ở đâu, chúng ta tới đó trò chuyện được không? Nếu có chuyện gì khó xử, cứ nói với ta.” Ánh mắt nhìn đến đống đổ nát, liền cười tiếp đón quản sự đứng một bên lại đây: “Thỉnh vài người thay Tôn đại tẩu thu dọn, tiền công thì trở về cứ tìm ta.”

Tôn quả phụ do dự một lát, nói: “Chúng ta nay ở nhờ nhà của biểu thúc, cách nơi này không xa, cô nương nếu không chê thì đi theo ta.”

Lệ Chi vội tiếp đón xa phu, rồi đi cùng với Tôn quả phụ, nhiều lần trắc trở, cuối cùng cũng hỏi thăm được tình huống nhà nàng, trước khi đi trịnh trọng phân phó Tôn quả phụ: “Nhị gia nhà ta thông cảm tẩu cô nhi quả phụ khó khăn, sợ trung gian đàm luận qua lại sẽ khiến tẩu chịu thiệt, về sau là ta cùng tẩu trực tiếp thương lượng nói chuyện, nếu muốn cùng tẩu ký khế thư, tất nhiên sẽ thỉnh hàng xóm láng giềng làm chứng. Những người khác đến, ví dụ như Trâu lão thất linh tinh kia, tẩu hết thảy đều không cần tin, cũng đừng ký giấy tờ gì. Nếu tẩu không tin ta, tùy tiện thỉnh người tới hỏi gác cổng của Lục gia một chút, sẽ biết thật giả.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện