Lâm Cẩn Dung cúi đầu, ngồi ở bên cạnh bàn một chút rồi
lại một chút đảo quả bóng nước, quả bóng nước đỏ bừng bị dầm nát, nổi bật trong
bát sứ trắng, ở dưới đèn như phủ thêm một màu sắc khác.
Lục Giam tà tà nằm ở tháp, thấy nàng dường như thế nào
cũng đảo không xong, liền nhẹ giọng nói: “Nữ tử luôn thích tô móng, nhưng nàng
thế này cũng hơi quá rồi.”
Hắn đây là đang đùa giỡn nàng sao? Lâm Cẩn Dung ngẩn
ra, giương mắt nhìn về phía Lục Giam, thấy Lục Giam thần sắc lại đứng đắn, nàng
liền muốn nói, nàng không làm để thoa cho hắn xem, chính là vừa vặn đi đến nơi
đó, nhìn mới mẻ đáng yêu, cho nên đột nhiên muốn hái xuống.
Còn chưa mở miệng, Lục Giam lại đứng đắn nói: “Tay
nàng rất đẹp, dùng để tô móng tay rất đẹp mắt, nhưng không tô còn đẹp hơn. Ta
thích nhất là nhìn nàng cầm sáo, hoặc là pha trà, thanh nhã giống như hoa ngọc
lan vậy. Ta thấy nha hoàn trong nhà người người không câu nệ có độc cho tay hay
không, người người đều tô móng tay đỏ rực, chẳng lẽ nàng cũng muốn giống như
các nàng ấy sao?”
Lâm Cẩn Dung giận dỗi quyết định hàng ngày sẽ tô móng,
nhưng ngoái đầu nhìn bã quả bóng nước trong bát, lại đột nhiên không còn hưng
trí, ngược lại đem ánh mắt đặt ở trên tay mình, nhìn thêm vài lần. Chính mình
cũng thấy hai bàn tay này thật dễ nhìn, lại thấy, từ lúc Lục Giam trở về từ
kinh thành, cả người biến hóa rất lớn, rõ ràng nhất chính là tính tình so với
từ trước sáng sủa hơn, lá gan cũng lớn hơn, hoặc là nói, vì thắng Ngô Tương nên
tự tin hơn, không còn lo lắng.
Lục Giam thấy nàng không dùng nước quả bóng nước, mà
là ngồi ở chỗ kia ngắm nhìn tay, mỉm cười, đứng dậy đi vào giường ngủ trước.
Lâm Cẩn Dung ngồi một lát, không thấy Lục Giam có động
tĩnh gì, quay đầu nhìn, hắn đã nhắm mắt, sớm ngủ say. Liền nhẹ tay nhẹ chân đóng
cửa sổ, thả màn, thổi đèn, thật cẩn thận, mang theo vài phần cứng ngắc nằm
xuống bên người hắn.
Nàng khẩn trương hồi lâu, cũng không thấy Lục Giam có
hành động gì khác, im lặng, giống như lúc uống rượu say mấy lần trước, không có
nửa điểm tiếng động, xác thực thật là đang ngủ, liền mở rộng tay chân, thả lỏng
gân cốt, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm, ngoài cửa sổ truyền đến vài tiếng chim hót
thanh thúy, Lâm Cẩn Dung từ trong mộng tỉnh lại, không kịp mở mắt, bên người
liền truyền đến xúc cảm ấm áp, Lục Giam ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Tỉnh?”
Lâm Cẩn Dung từ từ nhắm hai mắt nói: “Tỉnh.”
“Đêm qua nàng ngủ ngon không?” Lục Giam tâm tình vô
cùng tốt, tay chân giật giật, cố ý vô tình huých chạm vào thắt lưng của nàng.
Lâm Cẩn Dung thấy lỗ chân lông toàn thân co rụt lại,
không được tự nhiên né sang bên cạnh: “Ngon. Chàng thì sao?” Nàng ngủ không
tốt, một đêm đều nằm mơ, loạn thất bát tao.
“Ta cũng tốt lắm, ngủ thập phần an ổn, sáng nay dậy
thần thanh khí sảng, ta vốn đang lo lắng nàng ngủ không ngon. Nếu đều ngủ ngon,
ta đây cũng sẽ không đến thư phòng cách vách, để người khác nhìn thấy sẽ không
hay.” Lục Giam xuống giường, đứng ở trước giường thản nhiên cởi áo, lấy áo sạch
trên giá xuống, ngoái đầu nhìn lại Lâm Cẩn Dung cười: “Ta hôm nay muốn đi Tri
châu phủ cùng Tri huyện phủ bái tạ, đại khái cơm chiều cũng không trở về ăn.
Nàng xem ta mặc áo khoác gì thì hơn?”
Nắng sớm chiếu lên dáng người hắn càng nổi bật vẻ kiện
mỹ, chân dài rắn chắc, vân da rõ ràng, đúng là độ tuổi mà một nam tử có dáng người
đẹp nhất.
Lâm Cẩn Dung khẽ mím môi, nói: “Vẻ ngoài của chàng
đẹp, mặc cái gì cũng đẹp mắt.” Lời này cũng là thật tình thật lòng, mặc dù ở
thời điểm oán hận hắn nhất, nàng cũng không thể phủ nhận bộ dạng của hắn rất
tuấn tú.
Lục Giam nghe vậy, không khỏi kiều khóe môi, lại
nghiêm túc nhìn nàng nói: “Lần đầu tiên nghe nàng nói như vậy. Nhưng vẫn là làm
phiền nàng thay ta tìm quần áo đi, đi ra ngoài cũng là mặt mũi của nàng mà.”
Lâm Cẩn Dung im lặng không tiếng động xuống giường,
dưới ánh mắt sáng quắc của hắn, tay chân có chút cứng ngắc tìm thanh tố la bào
màu nhạt đưa qua, Lục Giam cũng không tiếp nhận, ngược lại mở rộng tay, ánh mắt
nhìn nàng càng thêm nóng cháy.
Lâm Cẩn Dung bị hắn nhìn xem sợ hãi, đơn giản đem áo
choàng phủ lên cánh tay hắn, cầm quần áo sạch sẽ của mình ra phía sau giường.
Lục Giam cầm áo choàng im lặng đứng một lát, một chút
ánh sáng từ chỗ sâu trong đáy mắt nhen nhúm, khóe miệng càng nhếch càng cao,
chậm rì rì mặc quần áo, cười nói: “A Dung, hôm nay nàng trăm ngàn lần phải nhớ
rõ bảo các nàng thu thập hành lý a, chớ quên.”
Từ phía sau màn truyền đến thanh âm, Lâm Cẩn Dung
chính là không quan tâm hắn, hắn cũng không thèm để ý, thần thanh khí sảng mở
cửa, gọi người đưa nước ấm tiến vào rửa mặt.
Trong phòng có thêm người khác, Lâm Cẩn Dung lúc này
mới cảm thấy làn da dường như bị kéo căng kia dần dần thả lỏng, hành động biểu
tình đều tự nhiên hơn rất nhiều. Lục Giam lại là một bộ dạng im lặng lạnh nhạt,
ngẫu nhiên hỏi nàng hai tiếng tình huống trong nhà, Lâm gia mọi người thân thể
có an khang không, Lâm Thận Chi đọc sách thế nào, hoặc là cảm thán hai tiếng về
Lục Luân. Như thế, thời điểm ăn điểm tâm, Lâm Cẩn Dung cuối cùng đã trở về sự
tự tại.
Trong chốc lát dùng điểm tâm xong, Lục Giam đứng dậy
nói: “Nên đi thỉnh an các trưởng bối.” Lại cùng nàng thương lượng: “Chuyện Thải
Hồng nàng đừng để ý, ta sẽ xử lý.”
Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “Mặc dù không thích, cũng
nên hoãn lại hai ngày đã.” Hắn vừa về nhà liền phát tác Thải Hồng cũng không
nói, nếu vội vã đuổi người về, vậy đúng là tặng cho Lâm Ngọc Trân một bạt tai
mà, Lâm Ngọc Trân há có thể từ bỏ ý đồ với hắn? Không bằng lưu lại mấy ngày rồi
nói sau.
Lục Giam thản nhiên liếc nàng một cái: “Ta có chừng
mực.”
Lâm Cẩn Dung nhìn hắn như vậy hẳn đã quyết định, nếu
mình còn khuyên nữa, chỉ sợ sẽ bị cắn một ngụm, liền nhanh ngậm miệng.
Lâm Ngọc Trân mặc dù đã dậy, nhưng vì hôm qua say
rượu, thập phần không có tinh thần, có điều tâm tình rất tốt, phân phó Lục Giam
nên bắt đầu đáp lễ từ nhà nào, sự vô toàn diện công đạo một hồi. Lục Giam vẫn
mỉm cười nghe, nàng nói cái gì đều nói được, phút cuối cùng, lấy ra hộp gấm đưa
qua: “Là ở cửa hàng vàng bạc của Đường gia trên kinh vì mẫu thân định chế trang
sức phỉ thúy, cũng không biết mẫu thân có thích hay không?”
Trong hộp gấm đựng trang sức phỉ thúy thợ khéo hoàn
mỹ, phẩm chất rất tốt, Lâm Ngọc Trân tuy có chút kinh ngạc, nhưng cũng thập
phần vui mừng, Phương ma ma cùng Lục Vân đều khuyến khích nàng lập tức thử xem,
nàng rụt rè chỉ nhìn qua một
chút rồi để sang một bên, lạnh nhạt cười nói: “Cốt
nhục nhà mình, cần gì phải như thế?”
Lục Giam nghiêm mặt nói: “Chính vì là cốt nhục nhà
mình, cho nên sẽ càng để ở trong lòng.” Trước mặt Lâm Ngọc Trân đưa cho Lục Vân
chuỗi ngọc vàng ròng tương châu qua: “Mặt khác sẽ tặng cho muội thêm trang,
ngày mai sẽ có người đưa lại đây.”
Lục Vân thập phần vui mừng, lôi kéo Lâm Cẩn Dung hỏi
nàng được cái gì, Lâm Cẩn Dung cười cười: “Một đôi chạm rỗng hương cầu.” Nàng
chú ý tới, Lục Giam đưa cho Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân gì đó so với nàng càng
đẹp mắt, càng đáng giá hơn.
Mắt thấy Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân đều là vẻ mặt ý
mừng, Lục Giam lợi dụng thời gian rảnh nói: “Mẫu thân, con có một chuyện muốn
thỉnh giáo ý tứ của mẫu thân.”
Lâm Ngọc Trân tâm tình tốt, cười nói: “Nói đi.”
Lục Giam liền cúi mắt, nói: “Thải Hồng vừa thấy con
liền rơi lệ, lại làm hỏng quyển sách mà con yêu thích nhất…… Thật là không có
chừng mực không có tâm nhãn.”
Lâm Ngọc Trân tươi cười lập tức cứng ngắc, lông mày
nhướn cao, cười lạnh nhìn về phía Lâm Cẩn Dung: “Quả nhiên là không có chừng
mực!”
Đã sớm biết sẽ như vậy, Lâm Ngọc Trân thích nhất chính
là giận chó đánh mèo. Lâm Cẩn Dung bộ dạng phục tùng rũ mắt, không nói một lời.
Lục Vân đem cây quạt che mặt, nhìn trái nhìn phải.
Lục Giam chỉ làm như không phát hiện biểu tình của Lâm
Ngọc Trân, thản nhiên nói: “Con lập tức sẽ nhập kinh nhậm chức, người bên cạnh
dù thế nào cũng phải lanh lợi chút……”
“Ta đã biết! Không phải là tiến sĩ lão gia chướng mắt
người ta sao? Thấy nàng thô kệch đúng không.” Lâm Ngọc Trân trong lòng có tư vị
không thoải mái, lại sinh ra vài phần phẫn nộ. Người này một khi thi đỗ, quả
nhiên khác biệt so với lúc trước, lưng thẳng cứng rắn, về nhà chuyện thứ nhất
chính là đối nghịch với nàng, đúng là kẻ tàn nhẫn.
“Nương…” Lục Vân vội vàng đứng dậy, định tiến lên
khuyên, Lâm Ngọc Trân ngang nhiên nói: “Con đi ra ngoài! Mặc kệ chuyện trong
này!”
Lục Vân bất đắc dĩ, đành phải đưa ánh mắt đồng tình
nhìn Lục Giam, xoay người đi ra ngoài. Lâm Cẩn Dung cũng đi theo đứng dậy, Lâm
Ngọc Trân nói: “Con đứng lại! Con nói rõ ràng với ta, người ở chỗ ta thì thành
thành thật thật, tại sao đến chỗ con liền tiến thối vô nghi, biến thành kẻ ngu
dốt? Ta vẫn đều cho rằng con là người có hiểu biết, vậy mà con lại hồ lộng ta
như thế!” Trong giọng nói đã có vài phần hổn hển.
Lâm Cẩn Dung liền đứng lại, giương mắt nhìn Lâm Ngọc
Trân, Lục Giam bước lên phía trước giữ chặt tay nàng, tiếp lời: “Mẫu thân an
tâm một chút đừng nóng nảy, A Dung là thê tử người chọn cho con, cũng là thân
chất nữ của người, con cảm thấy nàng vô cùng tốt. Chúng ta đều còn trẻ, thành
thân hơn hai năm nay, vì chuyện công danh của con, vẫn đều là chung đụng thì ít
mà xa cách thì nhiều, hơn nữa sự tình trong nhà rất rườm rà, nàng vất vả nhọc
tâm, cũng không có gì để trách nàng. Con thật tình thật lòng muốn cùng nàng
hiếu kính người mà.”
Lâm Ngọc Trân trên mặt thần sắc thay đổi liên tục, ánh
mắt từ gương mặt Lâm Cẩn Dung chuyển tới gương mặt Lục Giam, đột nhiên nở nụ
cười một tiếng, thản nhiên nói: “Ta là thay các con suy nghĩ, các con đều thấy
ta gây trở ngại các con, ta cần gì phải làm kẻ ác, mất lòng đôi bên? Chính là
ngày sau đừng có hối hận!”
Lục Giam trên mặt càng thêm kiên định: “Con chưa bao
giờ dám quên dưỡng dục chi ân của mẫu thân, lại càng không dám quên mẫu thân đã
đối tốt thế nào. Con cũng không phải người không có lương tâm.”
Lâm Ngọc Trân trầm mặc không nói, tự đứng dậy đi vào
bên trong.
Lục Giam nhẹ nhàng thở ra một hơi, quay đầu nhìn Lâm
Cẩn Dung mỉm cười: “Được rồi, sau đó sai người thu thập đi.”
Lâm Cẩn Dung thần sắc phức tạp nhìn hắn, muốn nói cái
gì đó nhưng không thốt nên lời.
“Tổ phụ mẫu nơi đó nàng cũng đừng lo lắng, có ta ở đây
rồi.” Lục Giam toàn thân thông thái, hắn rốt cục có thể ưỡn ngực tỏ vẻ chính
mình bất mãn và hờn giận. Hắn là một đại nam nhân, chẳng lẽ muốn cùng ai sinh
hài tử, muốn cùng ai ở chung một chỗ, có tự do, có thứ mình yêu thích mà không
được sao?
Từ Vinh Cảnh cư trở về, Lục Giam tự mang theo người
xuất môn, Lâm Cẩn Dung rảnh rỗi, dặn dò Phương Trúc: “Ngươi đi nhìn xem Thải
Hồng.” Lại phân phó Song Toàn: “Đem Đậu Nhi, Anh Đào, Quế Viên gọi tới cho ta.”
Song Toàn thấy nàng thần sắc túc mục, trong lòng bồn
chồn, nhanh như chớp chạy ra gọi người.
Đợi đến khi vài người Đậu Nhi theo thứ tự tiến vào,
Lâm Cẩn Dung lạnh lùng thốt ra: “Đều quỳ xuống.”