Đậu Nhi không nói hai lời, cúi mắt liền quỳ xuống. Anh
Đào mặc dù mang theo vài phần do dự nhưng cũng thành thành thật thật đi theo
quỳ xuống. Quế Viên nhìn hai người, tiến lên trước một bước quỳ xuống, cất cao
giọng nói: “Thiếu phu nhân, đều là nô tỳ làm, người muốn phạt thì phạt nô tỳ
đi.”
Lâm Cẩn Dung tức giận quát: “Trong nhà này còn có quy
củ không? Ta muốn làm như thế nào còn cần ngươi phải giáo huấn sao? Vả miệng!”
Quế Viên ngẩn ra, không dám tin nhìn nàng.
Lâm Cẩn Dung nói: “Ngươi tự mình động thủ, hay là để
ta sai người đến động thủ?”
Rốt cuộc vẫn là đại nha hoàn đi theo bên người chủ tử
đã lâu, lại là nữ nhi thân sinh của nhũ mẫu, vốn thân phận không phải tầm
thường, giờ phút này đóng cửa lại mà nói, mất mặt cũng không có gì tổn thất,
nhưng nếu để người bên ngoài đến động thủ, vậy thật sự là mất mặt trầm trọng.
Quế Viên cứng ngắc ước chừng thời gian một nén nhang, cuối cùng nâng tay lên tự
vả vào mặt mình một cái.
Lâm Cẩn Dung hơi hơi cúi mắt.
Quế Viên cùng lúc liên tục đánh năm sáu cái, thấy Lâm
Cẩn Dung vẫn cúi mắt bất động, cho thấy vẫn không đủ, quật cường cùng khí phách
giấu trong chỗ sâu nhất ùa đến, cắn răng hai mắt nhìn thẳng Lâm Cẩn Dung, trên
tay càng dùng sức, rất nhanh đánh cho mặt đỏ bừng, máu mũi cũng chảy ra.
Đậu Nhi thấy không ổn, vội nói: “Thiếu phu nhân, nô tỳ
cũng có lỗi.” Nói xong liền hàm chứa lệ, nâng tay lên tự tát mình mấy cái. Anh
Đào thấp giọng nức nở, khóc nói: “Thiếu phu nhân, nô tỳ cũng biết sai lầm rồi.”
Quế ma ma hợp thời vén mành lên tiến vào, quỳ gối
trước mặt Lâm Cẩn Dung, lão lệ tung hoành: “Thiếu phu nhân…… Cầu người…… Các
nàng vốn có ý tốt mà……”
Không giống với Quế Viên, Đậu Nhi cùng Anh Đào đúng là
có ý tốt, Lâm Cẩn Dung vốn chỉ muốn giáo huấn các nàng, nhân tiện nói: “Được
rồi, đều dừng lại đi. Các ngươi thấy ủy khuất, nhưng tối hôm qua tâm tình ta
cũng giống như các ngươi vậy. Nhưng việc không giống là, đêm qua là các ngươi
tát vào mặt ta, hôm nay các ngươi tự làm tự chịu.”
Đậu Nhi nằm trên đất, nghẹn ngào nói: “Thiếu phu nhân,
nô tỳ biết sai rồi.” Anh Đào chỉ khóc lóc, Quế Viên lại giống như chưa từng
nghe thấy, vẫn nâng tay tiếp tục vả lên mặt. Quế ma ma vội kéo tay nàng, khóc
nói: “Oan gia này, con muốn mạng của ta sao!”
Quế Viên không nói được một lời, dùng sức đẩy tay Quế
ma ma ra, ánh mắt vẫn nhìn Lâm Cẩn Dung, như cũ muốn đánh lên mặt.
Đây là làm cho ai xem đây? Hôm nay làm quan tòa phải
kết thúc sạch sẽ. Lâm Cẩn Dung thấp giọng phân phó Đậu Nhi cùng Anh Đào: “Các
ngươi trước đi ra ngoài.”
Đậu Nhi do dự đứng lên, nhìn thấy biểu tình trên mặt
Lâm Cẩn Dung, liền dắt Anh Đào cẩn thận lui ra ngoài, nhưng cũng không đi xa,
đứng ngay ngoài mành. Anh Đào khóc thút thít hai tiếng, cũng theo nàng yên lặng
đứng, thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, chúng ta thật sự làm sai sao?”
Đậu Nhi nói: “Cô phụ sự tín nhiệm của thiếu phu nhân,
là làm sai rồi.” Lâm Cẩn Dung chính là đề phòng Quế Viên gây sóng gió, mới để
nàng cùng Anh Đào ở lại trông chừng. Nhưng các nàng đều cô phụ sự tín nhiệm của
Lâm Cẩn Dung, mắt nhắm mắt mở, để mặc Quế Viên hành động, từ tình thế phát
triển đến tình trạng này, tự chủ trương lại còn cho mình là công thần. Cũng
chưa từng nghĩ tới, trên đầu Lâm Cẩn Dung đè nặng vài toà núi cao, chỉ không
cẩn thận một chút, mọi hậu quả đều là Lâm Cẩn Dung gánh vác. Bản thân quả nhiên
là không bằng Lệ Chi biết lo lắng lâu dài, Đậu Nhi vừa xấu hổ lại cảm thấy khổ
sở.
Trong phòng, Quế Viên vẫn đang đánh không ngớt, Lâm
Cẩn Dung lạnh lùng nhìn nàng nói: “Nếu ngươi thích đánh thì cứ tiếp tục đánh
đi. Ta trước sau đã mang ác danh, có thêm một cái cũng không sao. Chính là phải
cẩn thận, đánh đến mức mặt sưng vù, răng rụng hết, khổ sở cũng là ngươi.”
Quế Viên động tác liền trì hoãn, Quế ma ma vội kéo lấy
khóc nói: “Nghiệp chướng, còn không nhanh nhận lỗi với thiếu phu nhân? Thiếu
phu nhân không phải người không nói đạo lý.”
Lâm Cẩn Dung trong lòng nghẹn một cỗ tà hỏa, lạnh lùng
cười: “Ma ma đừng nói như vậy, giảng đạo lý còn phụ thuộc vào người nghe, có
người giảng đạo lý vẫn không rõ a.”
Đến bước này, nếu nhìn không ra Lâm Cẩn Dung là thái
độ gì, muốn làm cái gì, Quế Viên sống nhiều năm như vậy cũng thật uổng công
rồi. Cuối cùng một tia hy vọng tan biến, nàng đơn giản yên lặng nhìn Lâm Cẩn
Dung, chậm rãi nói: “Thiếu phu nhân nói đúng, có người giảng đạo lý vẫn không
rõ. Nô tỳ tự hỏi cho tới nay đối với người trung thành và tận tâm, người nghĩ
gì, phân phó gì, nô tỳ tận tâm hết sức đi làm, người không nghĩ đến, không muốn
làm, không tiện làm, nô tỳ cũng vì người làm. Như thế, vẫn không thể nhận được
một câu khen ngợi của người, vẫn nhận lấy kết cục như vậy, thật khiến người
thất vọng đau khổ!”
Nàng có chuyện gì mà bản thân không muốn làm, không
tiện làm, hy vọng thuộc hạ lặng yên không một tiếng động thay nàng làm chứ? Vốn
là Quế Viên hôm qua vu oan hãm hại Thải Hồng, từ đầu tới cuối đều là vì thành
toàn cho bản thân nàng ta thôi. Lâm Cẩn Dung tức giận cười lạnh, thậm chí còn
lười cùng Quế Viên giảng đạo lý: “Ngươi nói đúng, ta chính là thấy ngươi không
tốt, ta cũng chỉ thấy ngươi không an phận. Như vậy, ngươi thấy ngươi nên có kết
cục thế nào mới tốt đây?”
“An phận?” Quế Viên kích động đứng lên, không để ý Quế
ma ma ngăn trở, khóc nói: “Thiếu phu nhân muốn nô tỳ như thế nào mới tính là an
phận? Vì sao thiếu phu nhân bao dung với người bên ngoài, nhưng lại không thể
bao dung với nô tỳ? Mười mấy năm tình nghĩa, chẳng lẽ còn sẽ có người so với nô
tỳ đối với người trung tâm hơn, vì người suy nghĩ sao?”
Quế ma ma mặt một chút lại một chút cúi xuống, mềm
nhũn nằm rạp trên đất. Nàng hiểu được mười mấy năm tình nghĩa, xem như từ những
lời này của Quế Viên đã hoàn toàn biến mất.
Lâm Cẩn Dung tay rất nhanh lại buông ra, buông ra lại
nắm chặt, hồi lâu nói: “Trung thành như vậy ta tiêu thụ không nổi. Ngươi đi đi,
ta về sau không muốn nhìn thấy ngươi nữa. Đồ cưới của ngươi, ta lúc trước đã
thay ngươi chuẩn bị, ma ma ta cũng đã chuẩn bị tiền để dưỡng lão, sẽ sai người
đưa cho các ngươi, ngày mai trước hết chuyển ra ngoài đi. Nếu muốn thảo ân điển
chuộc thân, thì có thể. Nếu thấy không an toàn, ta cũng có thể sai người an bài
phòng ở cho các ngươi.”
Quế Viên trên mặt đất ngồi một lát, đột nhiên nở nụ
cười: “Một khi đã như vậy, thiếu phu nhân lúc trước cần gì phải cho nô tỳ niệm
tưởng? Nô tỳ cho dù ngày bé hết sức lông bông không hiểu chuyện, nhưng lớn
lên
cũng hiểu được tốt xấu. Mùa đông năm ấy, không phải thiếu phu nhân gọi nô tỳ
vào sao? Tại sao lúc này lại quên bẵng? Nô tỳ tuy là tiện nữ, nhưng cũng là có
tâm. Thời điểm dùng được thì không nói, dùng không được thì bị ném đi, thiếu
phu nhân thật sự là người trung hậu nhất, thiện tâm nhất trên đời này.”
Lâm Cẩn Dung trầm mặc nhìn Quế Viên, không nói được
một lời.
“Đoản mệnh, tổn thọ, ngươi muốn mạng của ta mà.” Quế
ma ma tát một cái lên mặt Quế Viên, ngẩng đầu thấy Lâm Cẩn Dung sắc mặt khó coi
chi cực, không khỏi hãi hùng, nghiêng người qua, khóc lớn lay động tay nàng:
“Thiếu phu nhân, nha đầu kia điên rồi, tất cả đều đang nói linh tinh thôi.”
Đậu Nhi mang theo Anh Đào tiến vào, kéo lấy Quế ma ma:
“Thích hợp chút đi, là thiếu phu nhân thiện tâm không cùng các ngươi so đo,
nhưng đừng quá đáng.”
Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Đi giúp nàng thu thập,
lập tức chuyển ra ngoài.”
Quế Viên phảng phất giống như mới từ trong mộng bừng
tỉnh lại, mạnh mẽ đi qua ôm lấy chân Lâm Cẩn Dung, khóc lớn nói: “Thiếu phu
nhân, nô tỳ mới vừa rồi điên rồi, miệng nói linh tinh. Cầu người đừng so đo với
nô tỳ a, nô tỳ chính là luyến tiếc rời khỏi người, muốn hầu hạ người. Cầu người
giữ nô tỳ lại đi.”
“Ngươi nói đúng, là ta làm sai.” Lâm Cẩn Dung đông
cứng đẩy tay Quế Viên ra, thắt lưng tuy rằng còn rất thẳng tắp, môi lại mất
huyết sắc.
Đậu Nhi hô một tiếng: “Trương ma ma, tiến vào lôi
người ra!”
Quế ma ma khóc chết khiếp, làm sao còn có khí lực quản
Quế Viên. Trương ma ma cùng Phương Trúc bước nhanh tiến vào, cầm khăn tay nhét
vào miệng Quế Viên, hợp lực tha người ra ngoài. Quế ma ma vội đuổi theo.
Trong phòng nháy mắt an tĩnh lại, Đậu Nhi thấy Lâm Cẩn
Dung vẫn ngồi không nhúc nhích, sắc mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu, không
khỏi lo lắng nói: “Thiếu phu nhân, người không có việc gì chứ? Người đừng để
tâm những lời nói khùng điên đó, nàng bị điên rồi, đổi trắng thay đen, nơi nơi
loạn cắn mà.” Lúc ấy Lục gia vừa động tâm tư muốn để Lục Giam thêm thông phòng,
Lâm Cẩn Dung mặc dù gọi Quế Viên tiến vào, nhưng chẳng phải cũng chưa nói cái
gì sao? Nếu là nàng cùng đám người Lệ Chi, căn bản sẽ không suy nghĩ về phương
diện này, đều chỉ cho rằng Lâm Cẩn Dung có việc muốn công đạo các nàng. Quế
Viên vốn đã có tâm tư, tự cam chịu hạ lưu, phút cuối cùng bất thành, lại còn
đem mọi lỗi lầm đổ lên người Lâm Cẩn Dung, điên loạn cắn một ngụm, tâm tư người
này thật sự không thể tưởng được.
“Không phải đại sự gì, huống hồ nàng cũng nói đúng, ta
lúc ấy không nên bảo nàng tiến vào.” Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “Ta muốn yên
lặng một chút.”
Nàng nói không thèm để ý, kỳ thật biểu tình thật sự là
không thèm để ý sao? Mấy năm nay, mẫu tử Quế ma ma đi theo bên người nàng, tuy
rằng không được tin cậy như trước, nhưng ăn mặc chi phí chưa bao giờ thấp,
người trong phòng ai dám bất kính với các nàng? Không phải là hướng về phía Lâm
Cẩn Dung sao? Phút cuối cùng vì loại chuyện này mà nháo loạn, không khỏi quá lạ
lùng. Đậu Nhi bất đắc dĩ, lại lo lắng, nhân tiện nói: “Nô tỳ không nói lời nào.
Đứng ở một bên hầu hạ thôi.”
Chợt nghe cửa viện một trận vang nhỏ, Giản Nhi bên
ngoài nói: “Mở cửa, Đại tiểu thư tới nói chuyện với thiếu phu nhân.”
Sớm không đến, trễ không đến, cố tình đến lúc này, Đậu
Nhi gấp đến độ đổ một thân mồ hôi, trông mong nhìn Lâm Cẩn Dung, muốn hỏi chủ ý
của nàng, chung quy lại tự đưa ra chủ ý: “Nô tỳ đi bẩm Đại tiểu thư, nói thiếu
phu nhân không thoải mái, được chứ?”
Lâm Cẩn Dung gật gật đầu.
Đậu Nhi liền ra hiệu với Anh Đào, bước nhanh ra ngoài.
Lâm Cẩn Dung nghiêng mặt nhìn hoa hồng hé nở ngoài cửa
sổ, chỉ cảm thấy mỏi mệt phiền chán đến cực điểm, không muốn nhúc nhích.
Suy ngẫm lại, kiếp này nàng biết rõ Quế Viên sẽ làm ra
loại sự tình này, nhưng lại mang Quế Viên theo, Quế Viên nói nàng không nên cho
nàng ta niệm tưởng, cũng đúng.
“Tẩu tử làm sao vậy? Làm sao
không thoải mái?” Thanh âm của Lục Vân từ ngoài mành vang lên, Đậu Nhi ngăn
không được, thế nào cũng phải đến xem Lâm Cẩn Dung làm sao.
Lâm Cẩn Dung thật sự không còn tâm tư ứng phó nàng,
miễn cưỡng quay đầu, thấp giọng nói: “A Vân, ta muốn yên lặng.”
Đây là hạ lệnh trục khách, Lục Vân tươi cười cứng đờ,
lập tức lại cười: “Đó là ta tới không đúng lúc, ta lập tức rời đi. Ta chỉ là
muốn cùng tẩu tử thương lượng một chút, vì mặt mũi của Đại phòng, đừng lập tức
đuổi Thải Hồng đi vẫn tốt hơn. Dù sao các ngươi cũng lập tức sẽ lên kinh, không
bằng để nàng ở lại đây trông chừng sân viện, tẩu thấy thế nào? Nàng cũng là
người đáng thương, đưa trở về nàng cũng không còn chỗ dung thân.”