Vào tháng 8, sáng sớm hay trời tối đều se lạnh, thời
điểm giữa trưa lại vẫn nóng muốn chết. Chim chóc ở trên cây liều mạng kêu,
khiến người có thêm vài phần phiền chán.
Lâm Cẩn Dung thực vội, chưa bao giờ gấp gáp như thế.
Thời gian ít ỏi, nàng muốn làm rất nhiều chuyện, lại phát hiện dựa theo tốc độ
hiện tại, thật sự quá chậm, lại càng không biết có thể thực hiện được hay
không. Những lời này nàng không có cách nào bàn luận với bất luận kẻ nàaio, chỉ
có thể chôn thật sâu ở trong lòng, vì thế nàng bắt đầu nôn nóng, ban đêm ngủ
không được, ban ngày lại không tỉnh táo, không chỉ như thế, khẩu vị cũng không
tốt, luôn mạc danh kỳ diệu muốn nôn ọe, sau đó cái gì cũng không muốn ăn.
Lục Giam chỉ cho rằng nàng vì mang thai mà không thoải
mái, đối đãi với nàng càng thêm cẩn thận ôn nhu, cũng càng thêm vài phần săn
sóc, tùy thời thỉnh đại phu đến bắt mạch, lại ngầm phân phó đám người Sa ma ma,
phàm là thứ gì nàng muốn ăn, đều phải nấu cho ra, nếu như các nàng không còn
cách nào khác, thì phải để cho hắn biết, hắn sẽ đưa ra chủ ý. Đồng thời, cũng
lại càng không nguyện ý để chuyện bên ngoài quấy rầy nàng, vì thế cố ý căn dặn
phu thê Tống Bằng và Hạ Diệp, có chuyện gì thì nói trước với hắn, để hắn xử trí,
bằng không nếu Lâm Cẩn Dung có gì không ổn, hắn sẽ hỏi tội bọn họ.
Lâm Cẩn Dung tất nhiên là không biết, chỉ biết là toàn
gia cao thấp cung phụng nàng giống như Bồ Tát, suốt ngày chỉ sợ nàng nóng hoặc
lạnh, ăn không ngon hay là ngủ không tốt, đi đường sợ ngã, đứng sợ gió thổi vào
người, phàm là nàng có chút động tĩnh, đều biến thành gà bay chó sủa.
Ngày ấy, nàng bất quá chỉ thuận miệng nói một câu muốn
ăn quả cam, thật sự muốn ăn, nhưng chỉ nói thế mà thôi, chỉ vì phụ cận kinh
thành không trồng cây cam, huống chi lúc này quả cam cũng khá là hiếm. Nàng
không phải tiểu nữ tử sơ kinh nhân sự (chưa hiểu sự đời), nàng
là người từng trải, trăm loại tư vị đều đã nếm qua, tất nhiên sẽ không vì loại
chuyện này mà làm nũng, hoặc là phát giận khó xử người khác, chỉ buột miệng mà
thôi. Nhưng chưa từng nghĩ đến là, mới qua hai ngày, Lục Giam về nhà, tay cầm
một rổ cam xanh vàng lẫn lộn óng ả.
Chịu đựng là một chuyện, muốn ăn lại là một chuyện
khác, Lâm Cẩn Dung thấy mấy quả cam này cũng nhịn không được, làm sao còn cố kị
quả cam còn mang theo chút sắc xanh kia? Tuy thật sự là rất chua, mới vừa vào
miệng nước bọt đã tiết ra, từ đầu lưỡi truyền đến vị chua, nhưng trong lòng lại
mang theo vài phần ngọt ngào, còn làm cho người ta đặc biệt thoải mái.
Thấy nàng vẻ mặt thỏa mãn, Đậu Nhi không khỏi cười
nói: “Quả cam này thật sự rất chua, thời điểm nô tỳ cầm đến, ngửi mùi hương đã
tiết nước bọt rồi. Tuy rằng đều nói ăn chua thì sinh nhi tử ăn nhạt thì sinh nữ
nhi, nhưng chua như vậy, cũng không biết thiếu phu nhân có thể nuốt trôi được
hay không đây.”
Người nói vô tâm người nghe cố ý, Lục Giam thực có
lỗi: “Trước mắt thứ này khá hiếm, tìm mãi mới có, chỉ có thể ủy khuất nàng
rồi.”
“Không ủy khuất, Mẫn Hành tốn nhiều tâm tư mới tìm
thấy mà.” Lâm Cẩn Dung thực cảm khái, nàng vẫn nhớ rõ năm đó thời điểm nàng có
Ninh nhi, Lục Giam cũng là quang cảnh như thế, mỗi ngày trừ bỏ đọc sách, đem
hết mọi tinh lực nhằm thỏa mãn tất cả yêu cầu thiên kì bách quái của nàng. Khi
đó mặc dù thấy hắn xác thực đối với nàng rất tốt, nhưng nàng mang thai cốt nhục
của hắn, hắn đối tốt với nàng là thiên kinh địa nghĩa , dù thế nào cũng phải
dung túng mình một chút, lúc này suy nghĩ lại hoàn toàn khác biệt. Hắn là người
luôn trọng mặt mũi, nơi nơi thở dài, mang theo mặt cười cầu người, chỉ vì nàng muốn
ăn cam, thật không dễ dàng.
Lục Giam thấy nàng vui mừng, cũng đi theo vui mừng:
“Cũng không tính là tốn nhiều tâm tư. Nàng mang thai hài tử của chúng ta, vất
vả như vậy, ta tốn chút tâm tư thì tính là gì? Huống chi nơi đây là dưới chân
Thiên tử, vật hiếm lạ cũng nhiều, chỉ cần có tiền, ít nhiều đều có thể kiếm về.
Chỉ cần nàng muốn ăn, cứ mở miệng, không phải sợ phiền toái.”
“Được.” Phụ nữ có thai khẩu vị vốn là thiên kì bách
quái, nếu lúc này nàng muốn ăn quả anh đào, quả hạnh gì đó, dù cho hắn là Thiên
Vương lão tử cũng không thể biến ra a, Lâm Cẩn Dung quyết ý ngày sau không nên
thuận miệng bừa bãi. Ẩm thực của nàng là Sa ma ma cùng Hạ Diệp để ý, tất nhiên
là an trí thỏa thỏa đáng, trái cây và các loại thức ăn, lại nhẹ nhàng khoan
khoái sạch sẽ, không chỗ nào không phải là tinh khiêu tế tuyển, ăn vào rất yên
tâm, còn có cái gì mà chưa thấy đủ? Nhưng chỉ là, thư của Lâm Thế Toàn bên kia
hồi âm hơi chậm, cửa hàng sớm mở một ngày, thì cũng tốt một ngày.
Lục Giam thấy nàng mặt mày không có vẻ vui mừng ngược
lại có thêm vài phần ủ dột, liền vẫy tay bảo đám người Đậu Nhi đi xuống, tiến
lên nhẹ nhàng ôm nàng, thấp giọng nói: “Sao đột nhiên lại mất hứng? Buồn bã
sao? Ta cùng nàng đi dạo trong viện một chút.”
Hai người đi ra cửa, dựa theo hàng cây bồ đào chậm rãi
đi về phía trước.
Một tháng trước lá cây bồ đào còn xanh tươi lúc này đã
bắt đầu ố vàng, quả bồ đào vốn oánh oánh, nặng trịch lúc này cũng chỉ thừa lại
mấy cành nhỏ.
Tính thêm mùa thu này, còn có bốn mùa thu nữa. Lâm Cẩn
Dung chỉ mấy quả bồ đào còn to, cười nói: “Trước đó vài ngày còn ngại nhiều,
hiện tại lại ngại ít. Thật sự là hy vọng vĩnh viễn đều giống như tháng trước
vậy, lá tươi đầy cành, quả thực luy luy.”
Lục Giam không khỏi bật cười: “Sắp làm nương rồi, còn
ngốc nghếch vậy sao. Không làm thì không có ăn, mùa thu trôi đi, mùa xuân lại
đến mà?”
Lâm Cẩn Dung cười: “Mẫn Hành nói đúng, chỉ là ta thấy
ngày trôi qua quá nhanh.”
Lục Giam từ trước đến nay mẫn cảm, thấy nàng như thế,
biết nàng tâm thần không yên, không khỏi nói: “Trước đó vài ngày không phải
nàng cùng Tôn gia nương tử cách vách có lui tới sao? Thời điểm ta không ở nhà,
nếu nàng ngại buồn, có thể tìm nàng ta lại đây cùng nàng nói chuyện.”
Tôn gia nương tử Thủy thị ở cách vách là người nói
nhiều, là nàng chủ động tìm tới cửa cùng Lâm Cẩn Dung kết giao, Lâm Cẩn Dung
vốn là ngại nàng nói nhiều, ánh mắt hay liếc ngang liếc dọc, mà vốn nàng biết
trước bản thân chỉ có thể ở trong kinh hơn một năm, cũng không nguyện ý đem
nhiều tinh lực hao tốn vào việc giao tế với người xung quanh, cho nên bất quá
là không mất lễ mà thôi, làm sao đi ra tìm người tới đây nói chuyện giải sầu
chứ? Có điều những lời này, Lâm Cẩn Dung không
thể nói với Lục Giam chỉ nhân
tiện đáp: “Nàng có ba hài tử phải chiếu cố, lại phải phụng dưỡng bà bà, ta gọi
nàng lại khiến nàng thêm việc, không bằng quên đi. Cũng không biết thư của Tam
ca vì sao mãi chưa đến?”
“Ước chừng sắp đến rồi? Nay lũ mùa thu, trên đường trì
hoãn cũng là có khả năng.” Lục Giam đoán nàng không thích Thủy thị, cảm thấy kỳ
thật cũng khó khăn, phu thê hai người lúc này nhân sinh không quen, hạ nhân dù
sao cũng là hạ nhân, không giống như bằng hữu thân nhân có thể giúp giải sầu.
Nhưng muốn để hắn đồng ý cho nàng đi làm việc, hắn cũng không cho phép. Chính
như hắn đã nói với Lâm Cẩn Dung rồi, không thiếu ăn, không thiếu mặc, phí sức
lao động như vậy, cần gì đây?
Lâm Cẩn Dung cũng chỉ có thể nghĩ như thế: “Đại khái
là vậy. Chính là cửa hàng vẫn nhàn rỗi, thật sự đáng tiếc, địa phương kia đúng
là tấc đất tấc vàng a.”
Lục Giam tiếp lời: “Nếu thấy tiếc, bằng không trước
cho thuê, chờ Tam ca chuyển hàng hóa tới rồi nói sau?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Không tốt. Không chừng rất nhanh sẽ
đến, đến lúc đó làm sao bây giờ? Mãi chưa thấy đâu, ta lại viết phong thư thúc
giục.” Sau đó thay đổi khẩu khí cao hứng nói: “Ta biết chính mình vì sao tâm
thần không yên rồi, đều là nhàn rỗi quá mà! Nếu có việc, ta sẽ không nhàm chán
thế này nữa.”
Lục Giam nhìn nàng hai mắt nhịn nhẫn, cuối cùng nói:
“A Dung, có chuyện muốn cùng nàng thương lượng.”
Lâm Cẩn Dung ước chừng có thể đoán được hắn sẽ nói cái
gì, nhưng trong mắt nàng, hai người cũng không khó để thương lượng liền cười
nói: “Chàng nói đi.”
Lục Giam cũng không lập tức nói ngay, trước dẫn nàng
đi đến bàn đá, lệnh Song Phúc cầm đệm đặt trên ghế đá, rồi đỡ nàng ngồi xuống:
“Cửa hàng này thật ra không cần khai trương? Nay chuyện quan trọng nhất là phải
bảo dưỡng thân mình, ăn nhiều ngủ nhiều, chuẩn bị dưỡng thai.”
Lâm Cẩn Dung tất nhiên biết hắn muốn tốt cho nàng,
nhưng nàng nhất định phải cô phụ ý tốt này của hắn thôi: “Mẫn Hành, kỳ thật ta
hiện tại rất tốt, có thể ăn có thể ngủ mọi chuyện đều hài lòng. Duy nhất chính
là thấy quá nhàn rỗi buồn bực, nếu cửa hàng được khai trương, ta có việc để
làm, sẽ không cảm thấy buồn nữa, tâm tình cũng sẽ tốt hơn. Ta khỏe thì người
trong nhà cũng sẽ khoan khoái hơn chút. Ta biết chính mình có chút tùy hứng,
nhưng nếu chàng chấp thuận ta, ta sẽ luôn nhớ rõ chỗ tốt của chàng mà.”
Lục Giam nâng mắt nhìn Lâm Cẩn Dung, thấy nàng trên
mặt mặc dù tươi cười, nhưng ánh mắt rất quyết tâm. Hai người đã là phu thê hai
năm rưỡi, trải qua cũng không ít chuyện, Lâm Cẩn Dung là tính tình gì, hắn cũng
biết lấy cứng chọi cứng là không được. Lục Giam châm chước mãi cuối cùng cười,
sờ sờ tóc Lâm Cẩn Dung nói: “Nàng đã kiên trì, vậy tùy ý nàng thôi. Có điều
không được phí sức vất vả.”
Lâm Cẩn Dung vẫn biết hắn cố chấp, vốn nghĩ rằng sẽ
thương lượng khá lâu, bằng không nhanh chóng đi trước một bước mở cửa hàng,
nhưng hiện tại hắn nói như thế, ngược lại có chút ngẩn ngơ. Cũng mặc kệ thế
nào, hắn rốt cuộc đã đồng ý, lập tức đứng dậy nói: “Ta đây nhanh đi viết thư
cho Tam ca, trước khi năm mới đến phải kiếm được chút tiền.”
Lục Giam cười cười, giữ chặt nàng không cho đi: “Nàng
bồi ta ngồi trong chốc lát.” Lâm Cẩn Dung nhẫn nại bồi hắn ngồi một lát, rốt
cuộc là đứng ngồi không yên , Lục Giam bất đắc dĩ đành phải thả nàng đi, một
mình một người ngồi ở trong viện hóng mát.
Hạ Diệp theo cửa viện tiến vào, hành lễ với hắn rồi
hai tay cầm lên một phong thư, thấp giọng nói: “Nhị gia, Tam gia bên kia gởi thư.”
Lục Giam tiếp nhận thu vào trong tay áo, thản nhiên
nói: “Cái cửa hàng kia đã cho thuê hay chưa?”
Hạ Diệp vội đáp: “Chưa từng.”
Lục Giam trừng nàng vài lần, chậm rãi nói: “Mấy ngày
nữa, ngươi nói cho thiếu phu nhân biết, phát sinh biến cố, người ta tình nguyện
bồi tiền cũng không chịu cho thuê.”
Hạ Diệp vẻ mặt khó xử. Nàng cùng Tống Bằng đến hầu hạ
Lâm Cẩn Dung, vốn là muốn giúp Lâm Cẩn Dung, chống lại ảnh hưởng của Sa ma ma
cùng Lục Lương. Tiếc rằng chẳng những không có tác dụng, ngược lại lại bị Lục
Giam bắt cóc lên cùng một chiếc thuyền, lừa gạt Lâm Cẩn Dung. Tuy rằng lý do
thập phần đầy đủ, nàng cũng cho rằng Lâm Cẩn Dung giữ thai sinh con là việc
quan trọng nhất, nhưng thủy chung vẫn do dự vì bối phận của nô bộc. Ngày thường
thấy Lâm Cẩn Dung luôn mong mỏi đã không được tự nhiên, lúc này lại chính mồm
lừa gạt, nàng thật sự là làm không được.
Lục Giam thấy nàng không đáp, nhân tiện nói: “Cũng là
khó xử ngươi, thôi, chuyện này phu thê các ngươi không cần lo cho, đều giao cho
ta. Nhưng nếu thiếu phu nhân hỏi đến, ngươi có biết nên nói như thế nào không?”
Hạ Diệp khẽ gật đầu cơ hồ khó nhận ra.
Lục Giam liền vẫy tay bảo nàng đi xuống, cầm lá thư đi
đến đông viện, lệnh Trường Ninh kêu Lục Lương qua nói chuyện.