Mưa thu tí ta tí tách rơi xuống đất, tạt vào cây bồ
đào ở ngoài sân, tiếng vang không dứt náo nhiệt giống như một trận mưa to.
Lâm Cẩn Dung bị tiếng mưa rơi đánh thức, trợn mắt thấy
trong phòng ảm đạm, không khỏi thầm nghĩ mình ngủ trưa đã đủ lâu. Trong phòng
im ắng, trừ bỏ tiếng mưa rơi nửa điểm tiếng động đều không thấy, trong chăn vừa
ấm vừa thơm, Lâm Cẩn Dung thập phần luyến tiếc ngồi dậy, lại cảm thấy trong
bụng đột nhiên có chút đói, liền ngồi dậy muốn gọi người, vừa mới mở miệng,
chợt nghe thấy thanh âm của Hạ Diệp, cúi đầu, nặng nề: “Làm sao bây giờ?”
Đậu Nhi nhẹ giọng nói: “Ta cũng không biết.”
Hạ Diệp khe khẽ thở dài: “Tuy muốn tốt cho thiếu phu
nhân, nhưng khiến người lương tâm bất an, ta chưa từng làm chuyện như vậy, rất
khó xử. Chỉ sợ thiếu phu nhân mà biết lập tức sẽ điều chúng ta về.”
Đậu Nhi không lên tiếng, hồi lâu mới nói: “Tỷ tỷ đi
trước đi, không làm cũng đã làm rồi, trước chờ thiếu phu nhân qua thời gian này
lại nói sau.”
Hạ Diệp tiếp lời: “Bằng không, chúng ta trở về cũng
không sao, chỉ cần thiếu phu nhân mẫu tử bình an là tốt rồi, đây mới là đại sự
quan trọng nhất.”
Gian ngoài một trận lặng im, hồi lâu, mới nghe thấy
cửa nhẹ nhàng vang một tiếng, dường như có ai đó đi ra ngoài.
Lâm Cẩn Dung ôm chăn, nhìn chằm chằm quầng trắng mờ mờ
ở cửa sổ hồi lâu, rồi lên tiếng hỏi: “Ai ở gian bên ngoài?”
Đậu Nhi nhẹ tay nhẹ chân đi vào, đứng ở trước giường
mang theo vài phần không yên nói: “Thiếu phu nhân ngủ có ngon không?”
Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Ngủ không tốt, bị tiếng
mưa rơi cùng tiếng nói chuyện đánh thức.”
Đậu Nhi giống như bị kim đâm một cái, lập tức liền
đứng thẳng, căng thẳng nhìn Lâm Cẩn Dung, một câu cũng không thể thốt nên lời.
Nha đầu thành thật này, muốn tìm một người hữu dụng
sao lại khó khăn như thế? Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng hít một tiếng, nói: “Nói đi.
Sao lại thế này?”
Đậu Nhi hơi nhếch môi, ánh mắt loạn chuyển, hơn nửa
ngày mới cố nở một nụ cười: “Không có gì……”
Lâm Cẩn Dung trừng nàng, trầm mặt cả giận nói: “Còn
muốn gạt ta sao? Nha đầu ngốc! Chẳng lẽ ngươi không biết Hạ Diệp cố ý đem
chuyện này nói cho ngươi là biết giấu giếm không được, cố ý kéo ngươi xuống
nước sao? Các ngươi liên kết với nhau lừa gạt ta, là muốn khiến ta tức chết
phải không? Uổng công ta yêu thương ngươi!”
Đậu Nhi thấy nàng hiếm khi [lời nói mau lẹ, thần sắc
nghiêm nghị], không khỏi bị hù nhảy dựng, lập tức quỳ xuống đất nghẹn ngào nói:
“Thiếu phu nhân bớt giận, trăm ngàn lần đừng tổn thương thân mình, chỉ cần
người khỏe mạnh, cái gì cũng tốt mà.” Hài tử này có được không dễ dàng, Nhị gia
hận không thể cung phụng thiếu phu nhân hết mình, vạn nhất nếu có gì không hay
xảy ra, người một phòng này chỉ sợ không gánh nổi trách nhiệm.
Lâm Cẩn Dung miễn cưỡng thu tức giận, lạnh lùng thốt:
“Vậy phải xem ngươi làm như thế nào.”
Đậu Nhi cắn cắn môi, dò xét thần sắc của nàng nhỏ
giọng nói: “Thiếu phu nhân là có chuyện như vậy, mấy ngày nay người hay bị nôn
ọe, Nhị gia thật sự lo lắng……” Vừa nói vừa ngừng, cũng là tùy thời chuẩn bị,
chỉ cần thần sắc Lâm Cẩn Dung hơi chút có chút không đúng liền lập tức dừng
lại.
Ai ngờ đợi cho nói xong, Lâm Cẩn Dung cũng chỉ ngồi
nghe, trên mặt hỉ giận khó phân biệt, ngay cả tư thế cũng không thay đổi, chỉ
hỏi một câu: “Ngươi nói, cửa hàng ở phố Phan Lâu kia đã bị Nhị gia sai Lục
Lương cho người khác thuê rồi sao?”
Đậu Nhi không đoán được suy nghĩ của nàng, thật cẩn
thận nói: “Vâng.”
Lâm Cẩn Dung lại hỏi: “Tam gia vận chuyển hàng hóa
cùng phái người tới kỳ thật đã đến được hai ngày đúng không? Chính là bị Nhị
gia ngăn cản, an trí người ở bên ngoài rồi bán hết tất cả số hàng hóa đó đi
rồi?”
Đậu Nhi nước mắt rơi xuống: “Vâng.”
Lâm Cẩn Dung không thèm nhắc lại trầm mặc hồi lâu, rồi
bước xuống giường: “Hầu hạ ta rửa mặt chải đầu rồi bảo bên ngoài chuẩn bị xe,
ta muốn xuất môn.”
Cuối mùa thu, mặc áo kép còn cảm thấy lạnh, Đậu Nhi
lại thấy toàn thân đều đổ mồ hôi, cả người giống như bị kim đâm, cuống quít
khuyên nhủ: “Thiếu phu nhân, bên ngoài trời lạnh, còn đang mưa nữa, thân mình
người không tiện, thật sự là không nên xuất môn. Nếu người muốn xuất môn, chờ
Nhị gia trở về lại nói sau, được không?”
Anh Đào thò đầu vào qua mành, lập tức liền rụt trở về,
nhanh chạy đi gọi Sa ma ma. Lâm Cẩn Dung nhìn xem hiểu được, cười lạnh một
tiếng: “Hóa ra nay các ngươi cũng không còn là nha hoàn của ta nữa rồi.”
Đậu Nhi thành thật: “Thiếu phu nhân sao lại nói như
thế?”
Lâm Cẩn Dung miễn cưỡng nói: “Nếu là nha hoàn của ta,
tại sao ta nói chuyện không có người nghe, ta còn phải nghe theo các ngươi. Các
ngươi an bài ta thế nào thì ta phải theo như thế ấy, các ngươi giúp đỡ người
bên ngoài lừa gạt ta ta cũng phải chấp nhận sao.”
Đậu Nhi nhịn không được, cuối cùng rớt lệ, không thể
nói một câu biện giải. Nói đến nói đi, nàng cũng thật sự là oan uổng, chuyện
này đều là Lục Giam sai sử phu thê Lục Lương làm, lại bắt phu thê Hạ Diệp không
được lên tiếng. Nếu không phải Hạ Diệp thấy số hàng hóa kia bị Lục Giam sai
người bán đi, lo lắng sự việc sẽ bại lộ, cố ý chạy tới cùng nàng tìm chủ ý,
nàng cũng không thể biết.
Lâm Cẩn Dung từ trước đến nay biết Đậu Nhi thành thật
bổn phận, thấy nàng ta khóc thương tâm, lại còn không dám khóc thành tiếng, một
câu cũng không biện giải, kỳ thật cũng mềm lòng. Có điều từ lúc nàng trọng sinh
tới nay, luôn hy vọng có thể nắm giữ mọi chuyện trong tay mình ở mức độ cao
nhất, tuy là ý tốt, cũng tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ sự lừa gạt như
thế. Vì vậy nhân tiện nói: “Thôi, ta biết chuyện này không trách ngươi, nhưng
khi ngươi gặp chuyện cũng phải có tâm nhãn.” Không đợi Đậu Nhi trả lời, liên
tiếp sai sử: “Ngươi lập tức bảo Song Toàn đi gọi Hạ Diệp tiến vào, bảo Song
Phúc ra ngoài sai người chuẩn bị xe, sau đó chuẩn bị nước cho ta rửa mặt chải
đầu, những thứ khác là chuyện của ta và Nhị gia, không liên quan đến các
ngươi.”
Đậu Nhi còn muốn khuyên nhủ, Lâm Cẩn Dung đảo mắt qua:
“Đừng khiến ta thất vọng. Ta mới là chủ tử của ngươi.” Lời này đủ nặng nề,
nhưng Lâm Cẩn Dung thật sự là đành phải vậy. Nàng khó có thể tưởng tượng, người
trong một phòng, vốn là người của nàng, hiện tại tất cả đều nghe Lục Giam an
bài, mà xem nhẹ suy nghĩ cùng ý kiến của nàng.
Đậu Nhi trắng mặt, dưới chân nhẹ hẫng, nhanh đi ra cửa
kêu Song Toàn cùng Song Phúc lại đây, nhất nhất dặn dò, lại trở về phòng hầu hạ
Lâm Cẩn Dung rửa mặt chải đầu mặc quần áo.
Lâm Cẩn Dung vừa mới thu thập thỏa đáng, chợt nghe có
người ở bên ngoài thở hổn hển, chính là Sa ma ma vội vã đi đến, trên vai đều ẩm
ướt, vẻ mặt lo lắng: “Thiếu phu nhân, người muốn xuất môn sao?”
“Ma ma đã cao tuổi, bên ngoài
còn đang mưa, gấp gáp
như vậy làm cái gì? Nếu bị cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ? Ta còn trông cậy
vào ngươi giúp ta trông chừng người trong phòng a.” Lâm Cẩn Dung vốn cũng không
tính gạt Sa ma ma ra ngoài, chỉ thản nhiên liếc Anh Đào một cái, Anh Đào co rụt
lại, dán người vào vách tường chậm rãi lui đến một góc.
Sa ma ma đang chỉ huy người ở phòng bếp hầm thuốc bổ
cho Lâm Cẩn Dung, thấy Anh Đào vội vã đội mũ chạy tới nói là Lâm Cẩn Dung thế
nào cũng phải xuất môn, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, liền cấp
tốc chạy về đây. Lúc này nghe thấy Lâm Cẩn Dung nói như vậy, lại nhận ra thái
độ của nàng, trước buông lỏng một nửa tâm tư, lại cười nói: “Thiếu phu nhân nói
đúng, bên ngoài trời còn mưa, vừa ẩm ướt lại lạnh, thật sự không phải thời tiết
đẹp để xuất môn. Nếu người thấy ở trong phòng buồn chán, chờ giờ thân Nhị gia
trở về nhà, lại bảo Nhị gia bồi người đi ra ngoài được không?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Hắn bận việc, công sự còn chưa xong
còn phải quản gia sự, ta không muốn gây cho hắn thêm phiền toái. Nếu ma ma có
rảnh, liền theo giúp ta đi một chuyến, nếu không thì ở lại trong nhà chờ Nhị
gia trở về cùng hắn nói một tiếng cũng tốt.”
Sa ma ma cẩn thận đánh giá thần sắc của Lâm Cẩn Dung,
đo lường được hôm nay chuyện này rốt cuộc có thể cứu vãn hay không.
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng cười, đứng dậy ra bên ngoài:
“Xem ra ma ma là không rảnh.”
Ngăn không được. Căn bản là ngăn không được. Sa ma ma
nhìn xem sắc trời, nháy mắt hạ quyết đoán: “Thỉnh thiếu phu nhân chờ, lão nô đi
đổi xiêm y rồi hầu hạ người xuất môn.”
Lâm Cẩn Dung cũng thừa cơ ngồi xuống: “Anh Đào đi hầu
hạ ma ma thay quần áo đi.”
Sa ma ma cước bộ chậm một chút, bất đắc dĩ thở dài,
xem ra một chiêu kéo dài thời gian này căn bản không có chút tác dụng.
Lâm Cẩn Dung lãnh đạm đánh giá Hạ Diệp đang quỳ gối ở
một bên: “Ta không muốn nói nhiều với người, ta muốn xuất môn, nên đi đâu, tìm người
nào, nói vậy ngươi cùng Tống Bằng đều biết.”
Hạ Diệp không dám nhiều lời, lẳng lặng dập đầu lạy ba
cái, đứng dậy nói: “Nô tỳ đi an bài.”
Lâm Cẩn Dung vẫy vẫy tay, được Đậu Nhi nâng đỡ bước
xuống thềm như ý, dẫm qua từng vũng nước nhỏ đi ra đại môn. Sa ma ma được Anh
Đào hỗ trợ nhanh chạy tới: “Thiếu phu nhân đi chậm một chút, đợi lão nô.”
Chủ tớ mấy người mới đến nhị môn, Lục Lương liền đi
lên ngăn trở: “Thiếu phu nhân muốn đi đâu? Bên ngoài vừa ẩm ướt lại lạnh lẽo,
còn có mưa nhỏ, Nhị gia rất nhanh sẽ trở về, người không ngại chờ hắn rồi đi
được không?”
Lâm Cẩn Dung nhìn nhìn Tống Bằng ở một bên canh giữ
trước xe ngựa, bộ dạng phục tùng rũ mắt, hơi hơi cười lạnh: “Ta không biết, ta
ngay cả xuất môn cũng không thể, ngay cả làm nô tài cũng dám ngăn cản ta!”
Lục Lương thập phần khổ sở, không khỏi điều tra nhìn
về phía Sa ma ma, thấy Sa ma ma hướng hắn nháy mắt, trong lòng giật mình hiểu
được, vội đáp: “Thỉnh thiếu phu nhân thứ tội, là hạ nhân thất lễ.”
Lâm Cẩn Dung không thèm nhìn hắn, lướt qua bên người
hắn bước lên xe ngựa. Đợi cho Sa ma ma, Hạ Diệp, Đậu Nhi cũng theo đi lên,
giương giọng ra lệnh: “Đi.”
Tống Bằng ở phía trước dẫn đường, dẫn xe ngựa ra đường
cái, tiến về phía nam, hướng tới khách điếm Thanh Phong lâu.
Mưa thu triền miên, trên đường người đi lại rất thưa
thớt, chung quanh không nghe thấy tiếng buôn bán, thập phần im lặng, trong xe
ba nữ nhân thật cẩn thận đánh giá vẻ mặt Lâm Cẩn Dung, đều tràn ngập lo lắng.
Chuyện này, xét ra, cố nhiên Lục Giam giấu diếm nàng là không đúng, nhưng cũng
vì muốn tốt cho nàng, không biết nàng vì sao lại cố chấp như thế?
Lâm Cẩn Dung trong lòng nhớ tới số hàng hóa kia, làm
sao còn quản được các nàng đang có tâm tư biểu tình gì? Đến Thanh Phong lâu, ở
bên đường đỗ xe lại, Tống Bằng nói: “Thiếu phu nhân, nô tài đi tìm người.”
Lâm Cẩn Dung vội nói: “Nhanh đi, nhanh đi.”
Trong chốc lát, Tống Bằng giơ ô che chở một hán tử hơn
bốn mươi tuổi đi ra, dừng trước trước xe ngựa, cách qua mành xe hành lễ với Lâm
Cẩn Dung: “Tiểu nhân Diêu Trác thỉnh an chủ nhân.”
Lâm Cẩn Dung nghe hắn gọi mình là chủ nhân, cũng buông
lỏng tâm: “Trời đang mưa, miễn lễ đi. Có khỏe không?”
Diêu Trác ngầm hiểu: “Khỏe, tiểu nhân cũng không dám
tự chủ trương. Luôn chờ thiếu phu nhân hoặc là Tam gia phân phó mới dám động.”
“Ngươi làm tốt lắm.” Lâm Cẩn Dung tâm tình tốt, vẫn là
Lâm Thế Toàn làm việc tuyển người chu đáo.
Chợt có một nam tử tuổi chừng ba mươi mặc kiện vải sắc
thạch thanh cùng màu với đế hài, bụng phưỡn, mang khăn trùm đầu, diện mạo khôn
khéo từ khách điếm đội mưa đi ra nói: “Tại sao Diêu huynh không bán cho ta, là
muốn qua tay bán cho người bên ngoài sao?”