Hai quản sự của Lục gia còn phải quay lại Bình châu
qua năm mới, cho nên sau khi Lục Giam lấy được đơn thuốc từ thái y viện, ngày
kế liền khởi hành trở về Bình châu.
Phu thê Xuân Nha rất nhanh liền quen thuộc với hoàn
cảnh mới, Xuân Nha có thể viết chữ tính toán, rất nhanh liền thay thế vai trò
của Lệ Chi, chẳng những giúp đỡ Lâm Cẩn Dung quản lý nội viện, còn có thể thay
Lâm Cẩn Dung xem sổ sách đưa ra chủ ý. Nam nhân của nàng tên Lâm Xương thì
thường xuyên lui tới cửa hàng, cùng Diêu Trác và các tiểu nhị rất nhanh đã trở
nên thành thục, cùng Lục Lương cũng có quan hệ khá tốt. Phi thường hữu dụng,
Lâm Cẩn Dung thực vừa lòng.
Đến khi rảnh rỗi, nàng liền đem đặc sản đặc thổ của
Bình châu phân phối, bảo Lục Lương phân biệt đưa cho Lục Giam làm quà tặng vài
đồng sự, bằng hữu và quan trên, còn có vài đồng hương, cũng tặng cho Vinh Thất
một phần, rốt cuộc là người phú quý, lại có ân tình giải vây lúc trước, tuy rằng
người ta không thiếu mấy thứ này, nếu không tặng thì sẽ không để ý, nhưng tặng
lại là một chuyện khác.
Sắp tới cửa ải cuối năm, phàm là người có điều kiện,
trong nhà đều đưa tới nhiều lễ vật, vì thế Lục Lương mang về rất nhiều đáp lễ,
đều là đặc thổ đặc sản các nơi, chỉ có Vinh phủ, và Thái Minh phủ bên kia thì
có tặng mấy món ăn thôn quê, một lồng chim trĩ, một lồng thỏ hoang, người tới
đặc biệt chỉ ra, là Thất gia tự mình săn bắt.
Khí hậu càng ngày càng lạnh, thời tiết cũng càng ngày
càng tối sớm, sau khi có chút tuyết rơi xuống, Lâm Cẩn Dung liền tính toán làm
nồi thịt thỏ hoang và thịt dê, lại ủ một bình rượu ngon cho Lục Giam, để hắn
thả lỏng.
Lục Giam về trễ gần một canh giờ so với bình thường,
trời sắp tối mới về đến nhà, không kịp thay quần áo, trước hết đưa một bái
thiếp nạm vàng cho nàng: “Là nương tử của Vinh Thất mời nàng đến quý phủ ngắm
hoa mai.”
Trên bái thiếp nạm vàng chữ viết tư thái phong lưu, có
ý cảnh, nhìn ra được chủ nhân là người phong nhã, Lâm Cẩn Dung hồi lâu chưa
từng tham dự tụ hội như thế, kỳ thật có chút nhớ nhung, lại ngại người ta bất
quá chỉ tùy tiện mời mà thôi, liền cùng Lục Giam thương lượng: “Mẫn Hành thấy
ta nên đi hay không nên đi?” Nếu cảm thấy không tiện, nàng có thể lấy lý do
mang bầu 6 tháng mà nhẹ nhàng chối từ, cũng không sợ đắc tội. Nhưng Lục Giam
nghiêm túc hỏi nàng: “Nàng có muốn đi hay không? Biết nàng hoài thai, Vinh Thất
nói với ta, không mời nhiều người, không có kẻ hay ganh tỵ, cũng chỉ là ở bên
trong ấm đình ngồi ngắm hoa pha trà… Nhiều nhất chính là ngâm thơ viết chữ,
đánh đàn thổi sáo thôi, mọi thứ nàng đều biết, cũng không sợ khiến người ta chê
cười đâu.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Ta không phải người hay nhăn nhó,
cũng không phải sợ luống cuống, bất quá lo lắng không phải lời mời thật tình
thật lòng thôi, một khi đã như vậy, ta đây liền viết hồi thiếp (thiếp trả lời).”
Lục Giam lại cười nói: “Để ta giúp nàng.” Vì thế lệnh
Anh Đào lấy giấy tờ đến, tự mình giúp Lâm Cẩn Dung mài mực rồi xem nàng viết
hồi thiếp.
Trong trường hợp này cũng có liên quan đến ích lợi của
cửa hàng, Lâm Cẩn Dung không thể không cẩn thận, liên tục viết ba, bốn lần,
chính mình cảm thấy là trình độ tốt nhất mới đưa cho Lục Giam xem: “Chàng xem
thế này không bị mất mặt chứ?”
Lục Giam tiếp nhận nhìn qua, cười nói: “Không cần lo
lắng bị người so sánh, tuy rằng nàng sinh trưởng phú quý, nhưng cũng là tài nữ
nổi danh ở Bình châu chúng ta. Mỗi người mỗi vẻ, dù chữ viết của nàng không có
nhiều vẻ đài các phong lưu, nhưng nàng có bút lực mạnh mẽ, cũng không thua kém
ai.” Nói tới đây, hắn rất có vài phần kiêu ngạo.
Ai cũng đều thích lời dễ nghe. Lâm Cẩn Dung mặc dù
không dám coi lời nói của hắn là thật nhưng tự mình cầm hai bái thiếp đối lập
một phen, thấy cũng có thêm chút tự tin… Liền cười nói: “Chàng nói đúng, nếu
không nữa thì, pha trà thổi sáo mặc dù ta không phải là cao thủ nhất đẳng,
nhưng cũng không đến mức mất mặt. Nàng ta mặc dù sinh trưởng trong cảnh phú
quý, nhưng ta bất quá chỉ mang theo tâm tư bình thường cùng nàng kết giao, thấy
thích hợp thì nhiều lời vài câu, nếu không hợp thì ít đi vài câu, không có gì
phải lo lắng.”
Lục Giam thấy nàng nói như thế, liên thanh khen ngợi:
“Đúng là như vậy, không a dua, không kiêu ngạo, bình thường là tốt rồi.” Gọi
người tiến vào cầm hồi thiếp gửi đến Vinh phủ, sau đó hỏi: “Nghe nói nàng đang
chuẩn bị đồ ăn ngon?”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Trời giá rét, làm một nồi thịt
thỏ hoang cùng thịt dê ăn, bảo người ủ nóng một bình rượu cho chàng, cho chàng
thoải mái.”
Trong chốc lát, rượu và đồ nhắm mang lên, Lục Giam tâm
tình tốt, liền hỏi: “Có làm nhiều không? Làm cho đầy tớ hai bàn tiệc, bọn họ
mấy ngày nay hầu hạ vô cùng tốt.” Xoa bóp trên mu bàn tay của Lâm Cẩn Dung một
chút, cười nói: “Nhìn xem, béo lên này.”
Lâm Cẩn Dung đem rượu đã ủ nóng rót đầy chén cho hắn:
“Sớm an bài rồi, hiện nay một bàn cho mấy người Sa ma ma, Lục Lương Trường Thọ
bọn họ thì có một bàn ngồi ở gian ngoài.” Vì thế phân phó Đậu Nhi cùng Anh Đào
đang ân cần hầu hạ ở một bên: “Đi ăn đi, nơi này không cần các ngươi hầu hạ, có
việc ta sẽ gọi các ngươi.”
Đợi đến khi hai người rời đi, Lục Giam một ngụm uống
cạn chén, xuyên thấu qua hơi nóng của thức ăn bốc lên nhìn Lâm Cẩn Dung, liền
thấy nàng trong trắng lộ hồng, đẫy đà xinh đẹp, vì thế cảm thấy toàn thân trở
nên khô nóng, muốn cởi ngoại bào.
Lâm Cẩn Dung vội hỏi: “Tự dưng thoát y làm cái gì? Cẩn
thận cảm lạnh.”
Lục Giam cười nói: “Ta khỏe mạnh, không sợ.” Nói xong
đứng dậy đi đóng cửa, còn cài then, trở lại đi đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Cẩn
Dung, ôm đầu vai nàng, tà nghễ nhìn nàng, thấp giọng nói: “Ta đói bụng.” Đúng
là vẻ há mồm đói bụng.
Lâm Cẩn Dung bật cười, bưng cái chén để hắn uống rượu:
“Đói bụng thì ăn đi, một bàn đồ ăn ngon thế này, còn chưa đủ cho chàng sao? Nói
đi, muốn ăn cái gì, ta gắp cho chàng.”
“Muốn ăn cái này.” Lục Giam cầm tay nàng uống rượu, rượu
uống xong, thuận thế nhẹ nhàng cắn tay nàng một cái, thấy Lâm Cẩn Dung đột
nhiên mở to hai mắt, không khỏi cười xấu xa, đem môi tiến lại gần, Lâm Cẩn Dung
ghét bỏ đẩy hắn: “Miệng đầy mùi rượu.”
Lục Giam không thuận theo: “Hôn một cái cũng không
được sao? Nàng thật sự rất nhẫn tâm a.” Thuận thế lại nhẹ nhàng huých vào ngực
nàng một cái, Lâm Cẩn Dung không khỏi thối hắn một ngụm, lại nghe ngoài cửa có
người nhẹ nhàng đẩy hai cái, còn truyền đến thanh âm giáo huấn của Sa ma ma:
“Tất cả
đều chạy tới ăn uống, cũng không còn ai ở trong này trông chừng, Nhị
gia cùng thiếu phu nhân muốn thứ này thứ kia thì đi tìm ai đây?”
Lục Giam nhanh đứng dậy, nhẹ nhàng ho khan một tiếng,
cửa đột nhiên không có tiếng động, xung quanh im lặng một mảnh, vô cùng xấu hổ.
Trong nháy mắt, đám người Sa ma ma phản ứng lại, nhanh
chóng rời đi, Lâm Cẩn Dung không khỏi ha ha cười ra tiếng, Lục Giam ngốc lăng
một lát, chạy tới bỏ then cửa xuống, nhưng cũng không mở cửa ra, để cho nó khép
hờ, oán giận nói: “Càng ngày càng không có quy củ. Từ trước nhìn thấy cửa đóng
còn biết tị hiềm, hiện tại còn dám đẩy cửa.”
Lâm Cẩn Dung lạnh lạnh nói: “Ai sẽ biết chàng đúng vào
thời điểm này cũng có nhàn tâm a? Ngày
mai Sa ma ma sẽ nói chuyện với chàng đó.”
Lục Giam trầm mặc một lát, nói: “Ta cũng không làm gì
khác.”
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng cười, lại châm cho hắn một chén
rượu, gắp một khối thịt thỏ hoang: “Ăn đi.”
Lục Giam cũng gắp cho nàng một miếng thịt dê: “Nàng
cũng ăn đi.”
Rượu uống chưa đủ đô, hắn lại ngồi không yên, tiến đến
bên tai Lâm Cẩn Dung nhẹ giọng nói vài câu: “Nàng thật đẹp.” Lâm Cẩn Dung sắc
mặt ửng đỏ, ở bên hông hắn dùng sức nhéo một phen. Lục Giam nhịn đau, chính là
da mặt dày ha ha ngây ngô cười.
Qua hai ngày, Lâm Cẩn Dung mang theo Sa ma ma và Đậu
Nhi đến phủ Vinh đại học sĩ.
Nói đến vị Vinh đại học sĩ này, cũng là người tài giỏi
nhất của Thái Minh phủ bao năm qua, hắn từ năm hai mươi sáu tuổi đã đỗ thám
hoa, văn thải phong lưu, được Thiên Tử yêu thích, bắt đầu làm quan bát phẩm,
một bước lên mây, trở thành Tham Tri chính sự, năm trước mới bãi chính (nghỉ hưu), phong
làm Tư chính điện đại học sĩ, có vai trò cố vấn. Đây là tôn vinh của cá nhân
hắn, hiếm có là con cháu lại rất có tiền đồ, bảy nhi tử ngoài một người hay du
ngoạn bên ngoài, sáu người còn lại thì ba người đã đỗ tiến sĩ. Hơn nữa lúc hắn
tại chức giúp đỡ không ít người, tính tình lại ôn hòa mượt mà, cho nên, cho dù
hắn đã bãi chính, thanh danh thế lực cũng không bởi vậy mà sa sút bao nhiêu.
Vinh phủ là dinh thự được ngự ban, gác cổng uy nghiêm,
Lục Lương tiến lên đưa danh thiếp, còn lo lắng sẽ bị người ta khinh thị, kết
quả người gác cổng đã sớm được phân phó, không nói hai lời liền mở cửa, tới nhị
môn, lại có ma ma có thể diện mỉm cười tiến lên hành lễ vấn an với Lâm Cẩn
Dung: “Thất thiếu phu nhân nhà chúng ta mới nhận được tin tức, đang từ bên
trong đi ra, biết Lục Nhị nương tử thân mình không tiện, chúng tiểu nhân phải
cẩn thận hầu hạ.”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười đáp hai câu, không đợi nhiều
lời, Đậu Nhi đã phát tiền thưởng. Bất cứ thời điểm nào, tiền tài chính là
phương tiện mở đường, hai ma ma kia thấy nàng ra tay hào phóng, vẻ ngoài lại
đoan trang xinh đẹp, ứng đối khéo léo, cũng không có vẻ bủn rủn luống cuống như
những nhà nghèo hèn khác, trong lòng giấu giếm chút khinh mạn cũng thay đổi mà
có thêm vài phần ân cần.
Lại đi phía trước mấy bước, đã thấy một nữ tử dáng
người cao gầy thon thả, mặt mày dịu dàng khoác áo choàng lông chim sắc đỏ thẫm,
được 5, 6 nha hoàn, ma ma vây quanh đi ra, chưa nói đã cười: “Khách quý khách
quý, Lục Nhị tẩu không oán trách ta không nghênh đón từ xa chứ?”
Xưng hô một tiếng Lục Nhị tẩu, cũng là ý tứ muốn kết
giao, hai ma ma kia liếc nhau, chạy nhanh tiến lên hành lễ vấn an: “Thất thiếu
phu nhân đến đây.”
Trừ bỏ lần trước cách qua lớp khăn che mặt mông mông
lung lung, hai người kỳ thật xem như lần đầu tiên gặp mặt. Lâm Cẩn Dung nhìn vị
thiếu phu nhân của Vinh Thất này không chút nào làm ra vẻ, ôn hòa ngọt ngào,
trong lòng sinh ra vài phần hảo cảm, lại nhìn thấy trên tóc nàng có cài trâm
đặc sắc tiên minh, rõ ràng là trâm gài tóc Triều Tiên mua từ cửa hàng nhà mình,
vẻ băn khoăn đã bớt đi nhiều, liền cười nói: “Ta thân mình không tiện, gần đây
ít khi xuất môn, nhưng nhìn thấy bái thiếp của Thất thiếu phu nhân mời lại muốn
đến đây.”
“Là mua từ chỗ của tẩu, sợ cho các ngươi thêm phiền
toái, nên đến lặng lẽ mua thôi.” Vinh Thất thiếu phu nhân thấy Lâm Cẩn Dung
nhìn trâm gài tóc trên đầu mình, có chút ngượng ngùng sờ sờ, dẫn nàng đi vào
bên trong: “Ta nghe nói tẩu giỏi về pha trà thổi sáo, đặc biệt muốn làm quen
với tẩu, ngày ấy thấy tẩu viết hồi thiếp, thật sự là chữ rất đẹp. Phu thê hai
người đúng là chân chính tài mạo song toàn.”
Lâm Cẩn Dung thực kinh ngạc, nàng chưa bao giờ từng
chủ động trong lúc giao tế với nữ quyến ở kinh thành biểu lộ ra sở trường của
mình, tại sao Vinh Thất thiếu phu nhân lại biết? Cũng không tiện hỏi, chỉ đi
theo khen ngợi phu thê Vinh Thất.
Vinh Thất thiếu phu nhân mỉm cười: “Tẩu chớ có khen
hắn, ưu điểm lớn nhất của hắn ngoài học vấn ra, chỉ là hơn vài phần trung nghĩa
mà thôi.”