“Tòa nhà này là ngự ban, cho nên không dám dễ dàng
thay đổi vận mệnh.” Vinh Thất thiếu phu nhân dẫn Lâm Cẩn Dung chuyển 2, 3 lần,
tới trước một ấm đình, chỉ vào vài cọng mai vàng số lượng không nhiều lắm vừa
vặn đang nở thì cười nói: “Nếu có tuyết, nhìn qua cũng có vài phần ý tứ, có
điều dường như thời tiết muốn cùng ta đối nghịch, ngày hôm trước thời điểm phát
bái thiếp còn có tuyết rơi, nhận được hồi thiếp xong, nó liền ngừng rồi.”
Lâm Cẩn Dung hiểu được ý tứ của nàng, kỳ thật chính là
gián tiếp nói cho mình biết, phủ kỳ thật không lớn, hoa mai cũng không có gì
khác biệt, bất quá chính là một đám nữ nhân nhàm chán muốn mượn cái cớ mà tụ
tập thôi.
Lập tức mỉm cười, nói: “Cảnh từ tâm sinh, nếu vui vẻ,
ba phần đẹp cũng thấy thành mười phần, nếu không vui, mười phần đẹp cũng bất
quá chỉ có ba phần.”
“Đúng là ý tứ này.” Dung Thất thiếu phu nhân bất động
thanh sắc đánh giá Lâm Cẩn Dung một phen, dẫn nàng vào ấm đình: “Bên trong có
hai người đều là bằng hữu thân cận, cũng rất thoải mái, tẩu cứ tự nhiên.”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy có hai mỹ nhân đứng lên bên
cạnh chậu than bằng đồng, đều là tầm hai mươi tuổi, một người mặt tròn mắt to,
miệng anh đào nhỏ xinh, một người mi dài mắt phượng, môi đầy đặn, trên mặt đều
hàm chứa ý cười nhợt nhạt, mang theo vài phần suy tính cao thấp đánh giá Lâm
Cẩn Dung.
Vinh Thất thiếu phu nhân nhất nhất giới thiệu cho Lâm
Cẩn Dung nhận thức: “Người mặt tròn là Hứa Nhị Hạnh nương, người có mắt phượng
là Triệu Ngũ Quỳnh nương.” Cũng không nói với Lâm Cẩn Dung phu gia hay trượng
phu các nàng là ai.
Lâm Cẩn Dung cũng biết không nên hỏi, chỉ không kiêu
ngạo không siểm nịnh cùng các nàng hành lễ, lại thấy các nàng đều chỉ xưng khuê
danh, cũng báo tên như thế.
Hứa Hạnh nương cùng Triệu Quỳnh nương thấy nàng bụng
to, đương nhiên sẽ không chịu nhận lễ của nàng, vội đỡ nàng, tìm một chỗ thoải
mái rồi an trí nàng ngồi xuống: “Đều là là nữ nhân, hiểu được thân thể tẩu bất
tiện, cần gì khách khí?”
Hứa Hạnh nương nhanh mồm nhanh miệng: “Dung nương,
nghe nói chữ viết của tẩu rất đẹp đúng không?” Dung nương này chính là để gọi
Lâm Cẩn Dung. Trong kinh nữ tử làm quen với nhau có thói quen ở sau tên thêm
chữ nương, Triệu Quỳnh nương, Hứa Hạnh nương không rõ danh tính, chính trong
tên nhất định phải có hai chữ Hạnh, Quỳnh.
Lâm Cẩn Dung mỉm cười, cũng không mở miệng, bảo nàng
sao có thể trước mặt vài người xa lạ trực tiếp trả lời đây? Nếu đáp ứng giống
như là khoe khoang vậy.
Triệu Quỳnh nương lớn tuổi hơn một chút, vội hỏi:
“Nhìn xem muội nói cái gì kìa? Muốn tán thưởng thì đâu có hỏi người ta như vậy
chứ?”
Vinh Thất thiếu phu nhân ở một bên phân phó thị nữ hầu
hạ xong, quay đầu cười nói: “Hạnh nương, muội thấy chữ viết của ta thế nào? Nếu
thấy miễn cưỡng có thể đập vào mắt, vậy chữ của Dung nương chắc chắn có thể lọt
vào mắt xanh của muội a.” Đây là cách nói khiêm tốn, nhưng trên thực tế chữ
viết của nàng như thế nào, không chỉ là chính nàng trong lòng đều biết, mà hai
người kia cũng vậy, Triệu Quỳnh nương liền cười nói: “Nếu Trương San nương của
chúng ta thấy đẹp, vậy nhất định là như thế.”
Trương San nương tất nhiên là cách gọi thân mật của
Vinh Thất thiếu phu nhân, nghe nàng trước mặt mọi người khen ngợi Lâm Cẩn Dung,
Hứa Hạnh nương liền nói với Lâm Cẩn Dung: “Dung nương đừng để ý a, ta nói
chuyện chính là như vậy.” Vừa nói, lại coi trọng trâm gài tóc trên đầu của Lâm
Cẩn: “Cây trâm này là mua ở cửa tiệm Đường gia đúng không?”
“Đúng vậy.” Lâm Cẩn Dung không khỏi trang điểm cho hợp
với tình hình, nàng hôm nay dùng đúng là trâm dương chi bạch ngọc hình hoa mai
mà Dương Mạt tặng cho nàng, không nghĩ tới Hứa Hạnh nương liếc mắt một cái đã
có thể nhận ra, mỗi một món trang sức của cửa hàng Đường gia có thể làm được
đến mức này, đúng là hiếm có.
Hứa Hạnh nương hơi hơi đắc ý: “Ta nói đúng mà, ta xem
liền nhận ra ngay. Cũng chỉ có nhà hắn mới có thể làm ra tương ngọc nạm vàng
tinh xảo như vậy.”
“Được rồi, cái gì muội cũng biết, nói thật nhiều a.”
Vinh Thất thiếu phu nhân lệnh cho thị nữ dọn xong trà cụ, chuẩn bị tự mình động
thủ pha trà mỉm cười đối với Lâm Cẩn Dung nói: “Nha đầu kia từ nhỏ dường như đã
sợ người ta không biết nàng nói nhiều vậy.”
Hứa Hạnh nương hơi hơi đỏ mặt, nói: “Ta chưa nói sai
a.”
“Hiểu được là muội thích nhất các món đồ trang sức của
cửa tiệm Đường gia mà.” Triệu Quỳnh nương cầm cây quạt tuyết trắng mai hồng che
non nửa khuôn mặt bỡn cợt nói: “Vậy muội nói xem, cây trâm này là do thợ nào
làm ra?”
Hứa Hạnh nương liền cười: “Câu hỏi này không làm khó
được ta, trong Đường gia người am hiểu nhất về tương ngọc nạm vàng là Đường lão
Tam, cây trâm này tất nhiên là do hắn làm.”
Triệu Quỳnh nương liền hỏi Lâm Cẩn Dung: “Dung nương
cùng ta nhìn thử xem, có thật là thế không?”
Đậu Nhi bước lên phía trước thay Lâm Cẩn Dung lấy
xuống, hai tay dâng lên. Lâm Cẩn Dung thấy Triệu quỳnh nương đem cây trâm nương
theo ánh nắng mà nhìn, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ là ai làm đều có
thể nhìn ra sao?”
Vinh Thất thiếu phu nhân liền nói cho nàng biết: “Tẩu
có điều không biết, cửa tiệm của Đường gia luôn được nhóm nương nương trong
cung cực kỳ yêu thích. Nhà hắn làm trang sức đều rất chú ý, lão gia chủ sợ các
nhi tử nội bộ lục đục làm hỏng đại sự, liền đem trọn vẹn tay nghề dạy bọn họ,
có người chuyên làm phỉ thúy, có người chuyên làm ngọc, có người chuyên làm
vàng bạc, còn có người chuyên khảm, điêu khắc, vật lưu niệm cũng đại đồng tiểu
dị, thí dụ như cây trâm hình hoa mai này, đúng là do tay nghề của Đường lão Tam
làm ra.”
Bên kia Hứa Hạnh nương đã nở nụ cười: “Thấy không?
Trên cây trâm này có ba đóa hoa mai, không phải Đường lão Tam thì là ai?”
Lâm Cẩn Dung nghiêng người qua xem, quả nhiên thấy
phía sau mấy chữ Cửa hàng vàng bạc Đường gia có khảm ba đóa hoa, không có tâm
xem xét thì không thấy. Không khỏi khen: “Thật sự là thú vị.”
Triệu Quỳnh nương cùng Hứa Hạnh nương liếc nhau, hướng
Vinh Thất thiếu phu nhân ra hiệu, Vinh Thất thiếu phu nhân chỉ làm như không
thấy, chuyên tâm chủ định pha trà, trong chén nước màu ngà điểm ra hình sông
núi, tuy là giây lát liền tan đi, nhưng rốt cuộc vẫn biểu lộ được ý tứ.
Lâm Cẩn Dung không khỏi khen: “Thật sự là hảo thủ pháp.”
Vinh Thất thiếu phu nhân liền mang theo vài phần
ngượng ngùng cười: “Chê cười rồi, ta vẫn không bằng Đại tỷ nhà ta, chỉ được một
khắc, chậm một chút liền không thấy nữa, nàng lại có thể khiến tất cả người
ngồi đây có thời gian thấy rõ ràng.”
Hứa Hạnh nương liền đẩy Lâm Cẩn Dung: “Xem bộ dáng
Dung nương cũng là người hiểu về pha trà , không biết chúng ta có thể có vinh
hạnh thưởng thức một chén của tẩu hay không?”
Nay cũng không thể so với năm đó đoạt lấy sự nổi bật
của Lục Vân, Lâm Cẩn Dung đương nhiên chối từ: “Ta thân mình không tiện, không
thể đứng lâu, xin thứ tội.”
Hứa Hạnh nương cùng Triệu Quỳnh nương chính là không
thuận theo, thế nào cũng phải quấn quít đòi nàng pha trà, một người nói thay
nàng đun nước trà, một người nói thay nàng nghiền
trà, đều bảo không cần nàng
làm mấy việc vặt vãnh, chỉ cần an tâm ngồi hoàn thành bước mấu chốt cuối cùng
kia. Vinh Thất thiếu phu nhân cũng không ngăn cản, chỉ hàm chứa cười ngồi nhìn.
Nhìn tình thế này, Lâm Cẩn Dung không khỏi thầm nghĩ,
nàng hôm nay phải bộc lộ tài năng. Tuy rằng hôm nay nàng đáp ứng lời mời ngồi ở
đây, cũng thấy được những người này chưa thật sự tiếp nhận nàng, nếu nàng luống
cuống, hay là không đủ tài văn chương, như vậy tiếp theo, nàng sẽ không thể
được mời đến đây nữa. Lúc trước hỏi nàng viết chữ đẹp hay không, hiện tại lại
bảo nàng pha trà, đều là vì một nguyên nhân. Đạo lý rất rõ ràng, người với
người kết giao, luôn luôn vì một cái gì đó mà đáng kết giao.
Lâm Cẩn Dung liền mỉm cười đứng lên: “Nếu là các vị
không chê, ta đương nhiên là không sợ mất mặt.” Không quan hệ tới việc tranh
cường đấu ngoan, chính là không muốn bị người khác khinh thị. Nàng là một người
ngoại hương (ở bên ngoài đến đây), vô
quyền vô thế, muốn sống yên ở kinh thành, xâm nhập vào vòng tròn vốn không
thuộc về nàng, muốn được người khác tán thành, vốn không phải là chuyện dễ
dàng.
Vinh Thất thiếu phu nhân trên mặt lộ ra vài phần ý
cười, muốn chỉ huy thị nữ hỗ trợ, Lâm Cẩn Dung mỉm cười cự tuyệt, chỉ vào Đậu
Nhi nói: “Nàng hằng ngày ở bên người ta hầu hạ đã quen, cái gì cũng đều biết
rồi.”
Ngày hôm nay, trời nửa âm u nửa sáng sủa, gió nhẹ đem
mùi hương mai vàng thổi vào trong đình, ba nữ nhân trẻ tuổi mặc quần áo đẹp đẽ
quý giá lấy đủ loại tư thái thoải mái nhàn nhã ngồi ở ấm đình, hết sức chuyên
chú xem Lâm Cẩn Dung pha trà.
Lục Giam từng tán thưởng, thần vận thời điểm Lâm Cẩn
Dung pha trà, có thể sánh bằng mây trôi trên trời. Nàng bụng to, không phải là
lúc xinh đẹp nhất, nhưng quanh thân nàng tản mát ra ý vị chân thực nhất tự
nhiên nhất. Nàng cố ý khống chế — chỉ so với Vinh Thất thiếu phu nhân hơn một
chút, đúng là đạo làm khách.
Thực hương, thực vị cũng không cái nào thiếu, Vinh
Thất thiếu phu nhân đem chén trà Kiến châu đặt bên môi uống một ngụm, thật tình
thật lòng khen Lâm Cẩn Dung: “Thật sự là hiếm có.” Cũng không biết là khen ngợi
tài nghệ pha trà của nàng, hay là khen nàng biết lễ phép.
Triệu Quỳnh nương sâu kín nói: “Nghe nói Dung nương
còn giỏi thổi sáo, năm đó ta cũng từng ở trong cung gặp qua một nữ tử thổi sáo,
thật sự là rất hay, đã qua nhiều năm, vẫn muốn cảm thụ lại cảm giác lúc đó.”
Lúc này đây, Vinh Thất thiếu phu nhân lại mỉm cười
đánh gãy lời: “Đây là việc tốn sức, nàng vẫn còn đang mang bầu mà. Quỳnh nương
nếu thực sự có nhã hứng này, đợi sau khi tẩu sinh hạ hài tử, tẩu lại thiết yến
mời chúng ta đến nha.”
Lâm Cẩn Dung liền thoải mái nói: “Nếu đã vậy, ta đương
nhiên sẽ không chối từ.” Đến đây, nàng biết, tối thiểu nàng đã được Vinh Thất
thiếu phu nhân tán thành ba phần.
Hứa Hạnh nương ha ha cười, tiếp lời nói: “Triệu Quỳnh
nương, đến lúc đó tỷ không được quên, ta muốn ăn ngon a.”
Triệu Quỳnh nương liền sẵng giọng: “Muội đúng là đồ
tham ăn mà!” Giây lát lại nói: “Ngồi không thật nhàm chán, chúng ta ngâm thơ
được không? Bằng không đến lúc ta về nhà, vị kia ở nhà ta tất nhiên muốn hỏi
hôm nay có thu hoạch gì, nếu ta nói cái gì cũng đều không có, hắn sẽ chê cười
chúng ta a.”
Lời này lại được những người khác nhất trí tán dương,
Lâm Cẩn Dung thì cười nói: “Ta xin lỗi trước, ta làm thi từ không được tốt lắm,
đừng chê cười ta.”
Hứa Hạnh nương tiếp lời: “Chúng ta cũng không có ai
định đi khảo thí, đơn giản là chơi vui mà thôi, cứ nghĩ thế nào mà làm như thế.
Ai lại không biết xấu hổ mà chê cười người khác chứ.”
“Dùng một nén nhang làm hạn định, người thua lần sau
sẽ chủ trì.” Vinh Thất thiếu phu nhân sai người mang giấy mực lên, mọi người
vắt hết óc suy nghĩ một lúc, rồi viết thơ mình làm xuống.
Mắt thấy Vinh Thất thiếu phu nhân cầm thơ của mọi
người bình luận, Lâm Cẩn Dung có chút ngượng ngùng, tuy nàng từ nhỏ đã đi học,
không phải là không biết gì, có điều kiếp trước không như ý, luôn thương xuân
tiếc thu, khi không có chỗ thư giải còn có thể làm một ít, kiếp này thì không
thể nào đem tâm tư đặt ở việc này.
Quả nhiên Vinh Thất thiếu phu nhân nâng mắt hướng nàng
cười: “Chữ đẹp. Thơ này, cũng coi như hợp với tình cảnh.”
Lâm Cẩn Dung biết Vinh Thất thiếu phu nhân chướng mắt
với thơ mình làm, vốn đã nằm trong dự kiến, nên cũng không xấu hổ ngại ngùng,
chỉ thản nhiên cười: “Ta đã sớm nói qua là mất mặt mà.”
Triệu Quỳnh nương liền lôi kéo tay nàng nhỏ giọng nói:
“Tẩu không biết, có thể được San nương khen một câu hợp với tình cảnh, đó là
rất khá a. Tẩu xem đi, hôm nay thua tất nhiên là Hứa Hạnh nương rồi.”
Quả nhiên, Hứa Hạnh nương bị Vinh Thất thiếu phu nhân
tuyên bố thua cuộc, tức giận đến ăn vạ: “Các ngươi tính kế muốn ăn của ta a.”
Vinh Thất thiếu phu nhân lạnh lạnh nói: “Đã chơi thì
phải chịu thua.” Lại nhìn Lâm Cẩn Dung, ánh mắt có một chút khác biệt: “Mệt
không?”