Nghe thấy Đường Tam gia hỏi như thế, Lục Giam không
khỏi giật mình, không biết cây trâm này cùng Ngô công tử có quan hệ như thế
nào, chỉ chớp mắt một cái rồi cười yếu ớt lên tiếng: “Huynh hỏi Ngô Tương Ngô
công tử sao?”
Đường Tam gia cười nói: “Đúng vậy, bốn năm trước hắn
đến chỗ ta định chế cây trâm này, nói là muốn tặng cho một vị bằng hữu sắp
thành thân làm hạ lễ. Hắn khi đó đang lúc đường làm quan rộng mở, nhưng không
vì ta là thợ nghề mà khinh thị, trò chuyện với ta rất vui vẻ. Tiếc rằng thế sự
khó lường, hắn đảo mắt liền thất ý…… Ta vẫn nhớ hắn, nhưng sau đó người tới lấy
cây trâm này là gia phó của nhà hắn, chưa từng chính mắt gặp lại hắn. Năm trước
cũng không thấy hắn tới chơi, còn tưởng rằng…… Nay thấy cây trâm này, không
khỏi đột nhiên nhớ tới hắn, lại nhìn khách quan tuổi tác tương đương với hắn,
đoán ngài ước chừng là vị bằng hữu kia. Thật là cảm thán tài văn chương cùng
ngẫu ngộ với hắn, nếu có chỗ nào mạo muội, mong rằng ngài đừng trách tội.”
Hắn thật sự là bằng hữu của Ngô Tương, nhưng cây trâm
này không đưa cho hắn, hơn nữa hắn cái gì cũng không biết.
Hắn vẫn nhớ rõ, lúc trước Lâm Cẩn Dung vừa thành thân,
cầm cây trâm này cho hắn xem, còn cùng hắn thương lượng nên đáp lễ Dương Mạt
thế nào, hắn lúc ấy cũng chú ý tới đây là trang sức từ cửa hàng Đường gia, lại
chỉ cho là Dương Mạt thuận tiện chu đáo. Nay nghĩ đến căn bản không có khả năng
— lúc đó Dương Mạt ở Giang Nam, lại đang sinh hạ, không có khả năng thỉnh Ngô
Tương thay nàng ngàn dặm xa xôi ở kinh thành vì Lâm Cẩn Dung định chế thêm
trang. Lục Giam không biết trong lòng là tư vị gì, chỉ biết là tươi cười trên
mặt mình nửa điểm không thay đổi, thanh âm cũng thật yên lặng: “Hắn tốt lắm.
Hắn lên kinh dự thi cùng năm với ta, nay đã được phái tới Giang Nam.”
Đường Tam gia nghe nói Ngô Tương thi đỗ được phái tới
Giang Nam, thập phần vui mừng: “Như thế rất tốt, lúc trước chỉ sợ hắn không
chịu nổi, như vậy sẽ bị hủy cả đời, hiện nay nghe khách quan nói thế, cũng đã
yên tâm. Ngài là cố nhân của hắn, ta chỉ lấy tiền vốn thôi. Xin hỏi khách quan
có cần dùng gấp không?”
Lục Giam vốn cần ngay, hiện tại cũng không nóng nảy,
chỉ nhẹ nhàng phun ra một câu: “Không vội, khi nào làm xong thì ta sẽ qua lấy
sau.”
Đường Tam gia lại hiểu lầm thành một tầng ý tứ khác:
“Bỏ thêm thời gian tất nhiên sẽ tinh tế hơn một chút, ngài yên tâm, ta nhất
định sẽ tu bổ hoàn mĩ không chút sứt mẻ.”
Lục Giam gật đầu, trịnh trọng nói: “Làm phiền, ta sẽ
gửi tiền trước.”
“Ngài đi thong thả, nửa tháng sau thì quay lại lấy.”
Đường Tam gia liền đứng dậy tiễn khách, Lục Giam cước bộ đã đến cửa, lại quay
trở về: “Có cái gì tinh xảo không, ta muốn nhìn qua một lát.”
Đường Tam gia ân cần dẫn hắn đi vào, bưng ra mấy hộp
gấm: “Nơi này đều là trang sức gần đây ta làm, vài món này xem như độc nhất vô
nhị.”
Lục Giam mở mấy hộp gấm kia ra xem, liếc mắt một cái
liền thấy một châu sai kim tương bạch ngọc hình tịnh đế liên hoa (hoa sen đôi), thình
lình, hắn liền nhớ tới lúc trước Lâm Ngọc Trân lấy ra châu sai thủy tinh tịnh
đế liên hoa làm phần thưởng kia. Châu sai đó vì Lâm Cẩn Dung đấu trà thắng Lục
Vân mà có được, trong nháy mắt nàng lại ra giá bán cho Lâm Lục khiến Lâm Ngọc
Trân tức giận đến mức cái mũi thiếu chút nữa vặn vẹo.
Đường Tam gia thấy hắn nhìn châu sai này không nháy
mắt, liền cầm cho hắn xem: “Khách quan ngài xem, sắc xanh trong suốt này là
trời sinh, cũng không phải là gia công, không phải ta nói ngoa, nhan sắc như
thế cũng không có cái thứ hai. Ngài nhìn thử đi.”
Lục Giam theo lời cầm lấy nhìn kỹ, thấy châu sai tịnh
đế liên hoa này chất ngọc ôn nhuận, chỗ đóa hoa có chút phấn hồng, nhụy hoa hơi
hơi vươn cao dùng tơ vàng khảm ra hình dạng đài sen, phía bên trái đài sen là
một lá sen nho nhỏ, lá sen này hiển lộ sắc xanh trong suốt, thật sự là xảo đoạt
thiên công. Không khỏi nhìn Đường Tam gia thêm hai lần, thầm nghĩ quả nhiên là
người có tài, không trách Ngô Tương muốn cùng hắn kết giao.
“Ngài xem có vừa lòng không?” Đường Tam gia trên mặt
hàm chứa cười, không hề có bộ dạng dù thế nào hắn cũng phải mua, chỉ vì châu
sai này tuyệt đối không thiếu người mua.
Lục Giam không chút do dự nói: “Ta muốn.”
Một ngày này, gió lạnh thấu xương, Lục Giam từ trong
cửa hàng vàng bạc ấm áp của Đường gia đi ra, trèo lên ngựa, liền thấy gió quất
vào người có chút chịu không nổi. Đem áo choàng trên người buộc chặt, lại điều
khiển ngựa thả chậm tốc độ, nhưng vẫn thấy lạnh lẽo.
Mãi mới thấy đại môn nhà mình, trên đó có dán môn thần
náo nhiệt trên cửa và vài vật bùa đào, hắn mới nhẹ nhàng phun ra một hơi, thay
đổi khuôn mặt tươi cười.
Một đường đi vào, đều chỉ nhìn thấy khuôn mặt tươi
cười, tươi cười trên mặt hắn càng thêm khắc sâu, đợi đến khi thấy Lâm Cẩn Dung
đang nghiêng người nằm trên tháp nghe Anh Đào báo thực đơn cơm chiều, tươi cười
càng rạng rỡ: “Ta đi trên đường còn đoán tối nay sẽ được ăn gì đây.”
Lâm Cẩn Dung hàm chứa cười hướng hắn đi tới, muốn tiếp
nhận áo choàng trong tay hắn: “Đêm nay ăn đồ ăn của quê nhà, tóm lại chắc chắn
có món gà nướng của chàng.”
Lục Giam tự cởi ra, đem áo choàng đưa tới Đậu Nhi đứng
ở một bên: “Áo choàng này lạnh buốt, đừng để hàn khí thâm nhập vào người nàng.”
“Làm sao lại ăn mặc phong phanh thế này? Ở bên ngoài
rất lạnh sao?” Lâm Cẩn Dung lại đi thu xếp trà nóng cho hắn, trong lúc cúi đầu,
châu xuyến trên đầu lóe huỳnh quang.
Lục Giam nhìn xem rõ ràng, hôm nay nàng đeo châu sai
hắn đã tặng. Lúc đưa châu sai, là ngày Lâm Thất xuất giá, nàng cùng hắn náo
loạn mâu thuẫn…… Nàng cùng Ngô Tương có việc gạt hắn, đó là nhất định, trong
lòng hắn không khỏi vừa chua xót lại chát chúa, hoàn toàn không thoải mái.
“Chàng đang nhìn cái gì vậy?” Lâm Cẩn Dung đem một
chén trà ấm áp đưa tới tay hắn, nghịch ngợm lúc lắc đầu, mười hai tua trân châu
mượt mà theo động tác nghịch ngợm của nàng mà rung động: “Chẳng lẽ chàng tặng
ta cái gì mà cũng không nhận ra sao? Hôm nay Nguyên Đán ta cố ý đeo nó cho
chàng ngắm a.”
Lục Giam thu hồi tâm thần, cố gắng cười nói: “Sao lại
không nhận ra? Đúng là rất đẹp, khiến ta ngơ ngẩn mà.”
Lâm Cẩn Dung thối hắn một ngụm: “Không đứng đắn.”
“Nàng xem này, vừa rồi ta mua cho nàng.” Lục Giam từ
trong lòng lấy ra châu sai kim tương bạch ngọc hình tịnh đế liên hoa đưa tới
tay Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung mặt mày tràn đầy vui sướng: “Thực là tay
nghề giỏi. Lại là Đường gia Tam gia làm chăng?” Không đợi hắn trả lời, liền cầm
trâm cài đầu đi đến chỗ sáng sủa bên cửa sổ nương theo tia nắng mà ngắm nhìn,
quả nhiên nhìn thấy mấy chữ Đường gia vàng bạc ở phía sau,
có ba cánh hoa nhẹ
nhàng xảo xảo bay lượn, vì thế liền cười nói: “Quả nhiên đúng vậy. Hứa Hạnh
nương đặc biệt thích trang sức hắn làm. Cây trâm hình hoa mai kia của ta cũng
là do hắn làm a. Từ trước ở nhà thì không biết, chỉ cảm thấy trang sức này của
mình khá đẹp, đến khi vào kinh, mới phát hiện rốt cuộc là tinh xảo tân kỳ so
với các trang sức ở cửa hàng khác trong kinh thành. Cũng khó trách các nàng đều
thích món đồ từ Đường gia vàng bạc.”
Nghe nàng lại nhắc tới cây trâm hoa mai kia, Lục Giam khô
cằn cười: “Cửa hàng vàng bạc Đường gia, đặc biệt là công nghệ này, thật là tài
giỏi, Dương Mạt đối đãi với nàng đúng là có tâm, ở tận xa cũng nhờ người thay
nàng làm theo yêu cầu.”
“Cho nên ta mới cảm thấy khó mà đáp lễ nàng.” Lâm Cẩn
Dung làm sao hiểu được hắn suy nghĩ cái gì, lại càng không hiểu được giờ phút
hắn chua chát khó nhịn, chỉ cầm châu sai hoa sen kia yêu thích không buông tay,
cứ mãi ngắm nhìn, tới chỗ hưng phấn thì lệnh cho Đậu Nhi: “Đậu Nhi, ngươi lấy
cây trâm hoa mai kia của ta đến, ta thật muốn nhìn xem tay nghề của Đường gia
Tam gia có điểm nào chung không, khiến người ta liếc mắt một cái có thể nhận ra
luôn hay không?”
Lục Giam hoảng sợ, vội ngăn cản nói: “Ta tặng đồ cho
nàng, nàng còn muốn so sánh cao thấp với đồ người khác tặng sao?”
Lâm Cẩn Dung kỳ quái nhìn hắn một cái, thấy hắn quả
nhiên là có vài phần không cao hứng, liền cười nói: “Được rồi, không so nữa
vậy. Đồ chàng tặng luôn là tốt nhất, những thứ khác đều thua kém.”
Lục Giam mặc mặc, đứng dậy nói: “Ta cài cho nàng.”
Lâm Cẩn Dung liền hàm chứa cười dựa vào cánh tay hắn
đứng yên, tựa đầu nghiêng người qua: “Cài cho đẹp a.”
“A Dung, nàng thích đồ của cửa hàng vàng bạc Đường
gia, ta đưa cho nàng đôi hương cầu sao không thấy nàng mang?” Lục Giam thay
nàng chỉnh trâm cài đầu, đặc biệt khen: “So với cây trâm hoa mai kia đúng là
đẹp hơn.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Chàng hồ đồ rồi, ta mới vào
kinh không lâu liền có có bầu, làm sao còn dám dùng hương?” Lại đi đến trước
bàn trang điểm dựng thẳng gương để soi, hỏi đám người Đậu Nhi: “Thật sự đeo đẹp
hơn cây trâm hoa mai kia sao?”
Đám người Đậu Nhi tất nhiên muốn dỗ Lục Giam và nàng
vui vẻ, mặc dù không đến mức hạ thấp cây trâm hoa mai, nhưng cũng đều khen ngợi
châu sai hoa sen này thật hiếm có khác lạ.
Lâm Cẩn Dung vừa mở miệng so sánh với cây trâm hoa
mai, Lục Giam nhìn xem rõ ràng, nhịn không được buồn bã nói: “Cây trâm hoa mai
kia của nàng bị ta tuột tay làm rơi rồi.”
“Sao?” Lâm Cẩn Dung lắp bắp kinh hãi, nhưng vẫn còn
cười: “Chàng đùa ta a.”
Lục Giam nghiêm túc nói: “Ta đùa nàng làm chi? Tối hôm
qua nàng đang ngủ, ta sợ nàng đeo cây trâm không thoải mái, muốn tháo xuống cho
nàng, vừa vặn nàng tỉnh lại, trong lúc đó liền tuột tay làm rơi trên mặt đất,
sợ nàng mất hứng, nên không nói ra.” Vừa nói, vừa cẩn thận đánh giá vẻ mặt của
nàng.
“Hiện giờ nó thế nào rồi?” Lâm Cẩn Dung thấy hắn thần
sắc nghiêm túc, lại nghĩ hắn hôm nay mua châu sai này cho nàng hơn phân nửa là
vì đền bù cho nàng, xác nhận cũng không phải nói lung tung, trên mặt không khỏi
lộ ra vài phần khổ sở cùng tiếc nuối. Hai thế làm người, nàng chú ý nhất đó là
phân tình với Dương Mạt, không nói nhiều, cả đời này, có người không vì cảnh
ngộ của mình ra sao, mặc kệ cách nhau rất xa, vẫn đều có thể nhớ đến mình, thật
sự hiếm có.
Lục Giam nhìn nàng không nói lời nào. Lâm Cẩn Dung chỉ
cho là vỡ thành hai đoạn, không khỏi khe khẽ thở dài, miễn cưỡng cười nói:
“Thôi không sao a…… Rốt cuộc cũng là đồ người ta tặng, ngày sau không tiện gặp
mặt, nếu còn có thể tu bổ, thì thỉnh người sửa lại một chút.”
Lục Giam nói: “Ta dĩ nhiên đã đem đi sửa. Chỉ không
biết lúc nào mới có thể cầm về.” Vĩnh viễn không cần gặp lại là tốt rồi.
Không muốn vỡ thì cũng đã vỡ rồi, nói nhiều cũng không
có tác dụng, Lâm Cẩn Dung chuyển nhập chính sự: “Lại đây nhìn xem lễ vật người
ta tặng, ta có việc muốn cùng chàng thương lượng.”
Lục Giam thấy nàng không để ý nhiều đến cây trâm kia,
mừng rỡ vô cùng, đi qua hỏi: “Chuyện gì?”
Lâm Cẩn Dung từ giữa rút ra một bái thiếp nói: “Đây là
nương tử của Vinh Thất cho ta. Vừa rồi Diêu Trác lại đây chúc tết, nói là hai
ngày nay có người luôn đảo quanh ở cửa hàng, sợ là có người muốn làm mấy chuyện
xấu, ta suy nghĩ, cũng nên tìm một tòa phật trấn thủ cho cửa hàng này thôi.
Chàng xem có tiện hay không?”
Lục Giam hiểu được ý tứ của nàng, là muốn mượn uy thế
của phu thê Vinh Thất áp chế, cảm thấy có vài phần khó xử: “Chỉ sợ hai người họ
có ý tưởng khác.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Cho nên không thể tính kế thử dò,
chỉ có thể nói rõ. Nếu nàng ta đồng ý, ta liền chia cho nàng ta một phần tiền
lãi, nếu nàng ta không chịu, thì thỉnh nàng ta giúp ta tìm người khác. Cũng
không biết đêm nay nàng ta có thể xuất môn?”
Lục Giam suy nghĩ một lát, nói: “Ta đi an bài.”