Sau khi trở về từ Vinh phủ, Lâm Cẩn Dung liền thấy
ngày trôi qua rất nhanh, mỗi ngày đều có việc mới mẻ, mỗi ngày đều có chuyện để
quan tâm.
Trong kinh có nhiều thứ không giống với Bình châu, vừa
vào tháng chạp thì người nghèo có việc vui của người nghèo, người giàu có việc
vui của người giàu. Người nghèo kéo bè kết đàn, giả trang thành hình tượng thần
quỷ, khua chiêng gõ trống, tới cửa xin tiền, tục xưng “Đánh đêm hồ”, nghe nói
có thể khu quỷ trừ tà. Người như vậy, luôn luôn tới cửa một lần, Lâm Cẩn Dung
đều thưởng cho chút gạo hoặc lương thực.
Phú quý thì là mỗi khi có tuyết rơi liền dọn tiệc
rượu, treo đèn tuyết, chiêu bằng gọi hữu, uống rượu đoàn tụ. Lục Giam lúc này
đa phần bị người thỉnh đi làm khách, mỗi ngày trở về nhà trên người luôn đầy
mùi rượu, đi ăn chực nhiều, không thể không bày tiệc đáp lễ, may mắn là gia tư
dày, Xuân Nha cùng Sa ma ma cũng có thể làm, nàng mới không bị mệt mỏi.
Cuộc sống hàng ngày còn như thế, lại càng không muốn
nói tới ngày hội đủ loại kiểu dáng.
Ngày mồng tám tháng chạp, Lâm Cẩn Dung bố thí cho vô
số hòa thượng, ni cô tới cửa hóa duyên, lại dẫn đám người Sa ma ma nấu cháo và
chút điểm tâm sở trường, tặng người xung quanh đồng thời cũng thu được rất
nhiều lễ vật.
Bảo cung cử hành biểu diễn chúc mừng tiết nguyên tiêu
ngắm trăng, ban đêm, Lục Giam dẫn Lâm Cẩn Dung ngồi xe nhìn ngắm náo nhiệt, còn
chưa tới nhà, cũng đã không chịu nổi, thiếu chút nữa ngã vào lòng Lục Giam ngủ,
bị Lục Giam kéo lỗ tai không được ngủ, mới miễn cưỡng tỉnh táo về nhà.
Hai mươi tư, sắp tới thời điểm giao thoa năm mới năm
cũ, người trong kinh ngày đêm sớm hay trễ đều thỉnh tăng nhân hoặc là đạo sĩ
tới tụng kinh, chuẩn bị rượu phẩm cùng hoa quả đưa tặng, hóa vàng tiền giấy,
lại dùng bầu rượu treo trên cửa, gọi là “Túy Tư Mệnh”. Ban đêm còn phải treo
thêm đèn ở dưới sàng, gọi là “Chiếu hư háo”, khiến Lâm Cẩn Dung lo lắng đề
phòng, rất sợ dễ xảy ra hỏa hoạn
Như thế, mỗi ngày bận việc không ngớt, rốt cục đã đến
giao thừa.
Ban đêm, trong cung cử hành biểu diễn trừ tà, tiếng
pháo nổ vang, Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam vây quanh hỏa lò gác đêm, bất quá vào
lúc canh ba đã dựa vào Lục Giam nặng nề ngủ.
Lục Giam nhìn nàng ôm bụng to yên tĩnh ngủ, nghe ngoài
cửa tiếng pháo nổ, đột nhiên tính ra hai người đã là phu thê gần 3 năm, lại nhớ
tới chuyện từ trước, nhất thời không khỏi cảm khái, nhịn không được nhẹ nhàng
hôn lên trán của Lâm Cẩn Dung, nhẹ tay nhẹ chân thay nàng bỏ trâm sai trên đầu,
trâm sai chỉ còn một cái, vừa mới rút ra một nửa, Lâm Cẩn Dung lại chợt bừng
tỉnh dậy, mạnh quẫy đầu, cây trâm từ từ tuột khỏi tay của Lục Giam, theo y bào
trơn mà trượt xuống, lanh canh rơi trên mặt đất.
Vừa nhặt lên, trên đầu trâm xuất hiện vết rạn, chính
là cây trâm dương chi bạch ngọc nạm vàng hình hoa mai mà Dương Mạt đã tặng cho
Lâm Cẩn Dung kia.
Lục Giam tất nhiên biết Lâm Cẩn Dung thực thích cây
trâm này, huống chi, đầu tháng kỵ rơi vỡ, cảm thấy có chút không tốt lắm, rất
sợ để nàng nhìn thấy, khiến trong lòng nàng không thoải mái, nhanh cúi người
đem cây trâm thu vào trong tay áo, làm vẻ mặt trêu tức che giấu: “Đang muốn hầu
hạ nương tử rửa mặt đi ngủ, tại sao đã tỉnh rồi?”
Lâm Cẩn Dung ngủ lơ mơ, cái gì cũng chưa phát hiện,
chỉ mở to một đôi mắt mê mang thấp giọng nói: “Nằm mơ.”
Lục Giam thấy thái dương nàng đổ chút mồ hôi, cái mũi
đỏ bừng, không khỏi yêu thương, cầm khăn lụa cẩn thận thay nàng lau mồ hôi,
thấp giọng hỏi: “Nằm mơ cái gì vậy?”
Lâm Cẩn Dung nháy mắt mấy cái, nhẹ nhàng phun ra một
hơi: “Cũng không có gì, đơn giản là gặp chút ác mộng thôi. Lập tức sẽ mang bầu
tròn 7 tháng, nên tìm nhũ mẫu cùng bà mụ thôi.”
Trong mộng hài tử sắp được sinh ra, Lâm gia dựa theo
phong tục, để Cung ma ma ngàn dặm xa xôi đưa tới lễ vật, đồng thời cũng tặng
một nhũ mẫu đến. Cung ma ma nói cho nàng biết nhũ mẫu này là người Đào thị đã
tinh tế tuyển lựa giúp nàng chiếu cố hài tử, nàng có thể yên tâm. Nàng cực kỳ
vui mừng, thầm nghĩ mình ở kinh thành tìm nhũ mẫu mang về Bình châu cũng không
tiện, liền kêu nhũ mẫu kia tiến lên để xem mặt, nhưng gương mặt của nhũ mẫu kia
thấy không rõ lắm. Đợi cho hài tử được sinh ra, nhũ mẫu kia ôm lấy hài tử đưa
cho nàng, nàng mới đột nhiên thấy rõ ràng nhũ mẫu đó đúng là Văn nương, vì thế
sợ tới mức chợt bừng tỉnh dậy.
Đầu tiên là mê man ngủ luôn, sau đó đột nhiên bừng
tỉnh dậy nói muốn tìm nhũ mẫu cùng bà mụ, tính tình này của nàng, thật sự là
vừa nghĩ gì liền nói ra. Đều nói phụ nữ có thai hỉ giận không chừng, quả nhiên
là thật. Lục Giam không khỏi bật cười: “Lúc trước nàng không vội, ngủ một giấc
tỉnh lại đã nóng nảy thế này, bây giờ khuya khoắt làm sao tìm người đây? Phải
sai người cẩn thận tìm kiếm, đây là đại sự, cũng không thể qua loa.”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Ta cũng chưa nói là lúc này
muốn tìm ngay, ta chỉ nhắc trước mà thôi. Ngày khác chàng hỏi vài đồng hương
xem, có thể đề cử người nào thích hợp hay không, những cái khác ta cũng không
cầu, nhưng tay chân nhất định phải sạch sẽ, làm việc nhất định phải cẩn thận.”
Lục Giam gật đầu đáp ứng: “Nàng yên tâm, ta biết rồi.
Thay xiêm y rồi đi ngủ được không?”
Lâm Cẩn Dung không ngủ tiếp được: “Nói là muốn cùng
nhau gác đêm mà, lúc nãy ta buồn ngủ, lúc này ta sẽ thức với chàng. Nguyên Đán
không phải có đại hội sao?”
Lục Giam liền cùng nàng thương lượng: “Trong kinh
tháng giêng là thời điểm náo nhiệt nhất, bắt đầu từ ngày mai, quan phủ xoá bỏ
lệnh cấm, để dân chúng vui chơi ba ngày. Ban ngày không cần phải nói, đợi đến
buổi tối, không riêng gì bình dân bá tánh, ngay cả nhóm nữ quyến phú quý cũng
đều xuất môn du ngoạn, người đến tửu quán, điếm trà ăn uống không ít, nửa điểm
không cần tị hiềm cũng không sợ ai chê cười ai. Ta đã an bài Lục Lương ngày mai
đến tặng lễ một số nhà dưới môn hạ, những nhà khác thế nào cũng phải tự mình
tới cửa, sau khi ta tan triều sẽ đi. Nếu nàng có chút tinh thần liền tiếp đãi
khách nhân đến chúc tết, nếu không có tinh thần thì đi ngủ. Buổi tối dùng cơm
xong, ta dẫn nàng đi ra ngoài một chút, nhìn xem náo nhiệt, cho nên nàng nhất
định phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Lâm Cẩn Dung đáp ứng, lại nói: “Nhưng mà ta hiện tại
không tiện lắm.”
Lục Giam
liền cười: “Không phải đã may thêm nhiều bộ
rộng sao? Ta thấy rất tốt. Chúng ta không tới chỗ đông người, chỉ đứng ngắm từ
xa thôi.”
“Được.” Lâm Cẩn Dung đồng ý, cầm tay hắn nghịch, Lục
Giam rũ mắt nhìn nàng, câu được câu không vuốt ve đầu nàng, dần dần Lâm Cẩn
Dung chống đỡ không được, lại nhắm mắt.
Đợi đến khi nàng ngủ say, Lục Giam thật cẩn thận đỡ
nàng lên giường, đắp chăn cho nàng, nhẹ tay nhẹ chân xê dịch hai chân tê mỏi,
lười biếng vặn thắt lưng. Xoay người sang chỗ khác, đem cây trâm hình hoa mai
ra nương theo ánh đèn tinh tế xem xét, thầm nghĩ vận khí tốt, chưa bị gãy, vết
rạn này chỉ cần thỉnh người khảm chút tơ vàng lên là che giấu được thôi, vì thế
lại nhét vào trong tay áo, cẩn thận giấu kỹ.
Ngày kế, Lâm Cẩn Dung vừa cảm giác tỉnh lại, Lục Giam
đã sớm ra cửa. Đậu Nhi hầu hạ nàng dùng điểm tâm, bưng một mâm lễ vật tiến vào
cho nàng xem, cười nói: “Đây là lễ vật khách nhân tặng, mấy nhà cách vách thật
ra tự mình tới cửa, nhưng đều hiểu được thiếu phu nhân thân mình không tiện,
cho nên Sa ma ma cùng Xuân Nha tỷ tỷ ra mặt chiêu đãi, cũng không có người nào
trách tội.”
Lâm Cẩn Dung tiếp nhận, nhưng thấy đều là giấy tốt,
đôi đũa phẩm chất tốt, đều dùng sợi tơ hồng buộc chặt. Liền đem danh sách lễ
vật Lục Giam đã chuẩn bị nhất nhất đối diện, xác định không sai tên, mới đặt
sang một bên, hỏi: “Lục Lương xuất môn lúc nào?”
Đậu Nhi cười nói: “Trời vừa sáng liền đi, tính toán
cũng nên trở lại rồi.” Đang nói, chợt nghe Anh Đào tiến vào báo: “Thiếu phu
nhân, Diêu quản sự đến đây.”
Lâm Cẩn Dung vội bảo người đi vào.
Diêu Trác mặc bộ đồ mới cúi đầu tiến vào, ở dưới mành
hành lễ chúc tết với Lâm Cẩn Dung rồi nói: “Hai ngày nay không tiếp tục kinh
doanh, chỉ sợ sau đó khách nhân sẽ tăng lên, bận bịu công việc, cho nên sớm vội
tới chúc tết thiếu phu nhân cùng Nhị gia.”
Lâm Cẩn Dung cười nói vất vả, lệnh Đậu Nhi đem tiền
thưởng đã sớm chuẩn bị lên, bảo Diêu Trác thay nàng phân phát cho các tiểu nhị,
còn nói vài câu cố gắng, rồi mời hắn đi dùng cơm.
Diêu Trác nói: “Thiếu phu nhân, có một chuyện muốn bẩm
báo, hai ngày gần đây luôn luôn có người đến cửa hàng, hỏi đông hỏi tây, lại
không mua này nọ, tiểu nhân nhìn thấy không thỏa đáng, sai người đi theo, lại
bị mất dấu. Sợ là có người đến thăm dò thật hư, muốn nói cho thiếu phu nhân để
thiếu phu nhân lo liệu trước.”
Từ sau Đông chí, sinh ý cửa hàng vẫn tăng cao, khó
tránh khỏi có người mơ ước. Lâm Cẩn Dung suy nghĩ một lát, nói: “Ta đã biết,
ngươi đi về trước đi, nhớ trông chừng kỹ, chớ ham tiền tài, nhìn thấy sinh ý
không ổn thì đừng làm, ta đều có chủ trương.”
Diêu Trác đáp ứng rồi lui xuống.
Lâm Cẩn Dung cầm một trong tờ thiếp lễ lên, nhìn thấy
trên đó là hàng chữ viết theo lối chữ Khải đoan trang văn nhã, nháy mắt liền hạ
quyết tâm.
Gần giờ thân, Lục Giam chúc tết xong đi ra, xoay người
lên ngựa, lệnh Trường Thọ đuổi kịp, hướng tới cửa hàng Đường gia.
Trong kinh giàu có và đông đúc, không khí xa hoa,
Nguyên Đán đã nhiều ngày không câu nệ dân gian hay là nhà phú quý, nữ quyến đi
lại cũng không bị hạn chế.
Các nữ nhân đi dạo phố, muốn mua này nọ, những nơi
giống như cửa hàng Đường gia, tất nhiên là trọng yếu nhất. Cho nên, cửa hàng
Đường gia sớm đã chuẩn bị nguyên vẹn, đem các trang sức đủ loại kiểu dáng tinh
xảo bày ra ở chỗ bắt mắt, chờ người tới cửa mua.
Lục Giam từ trước vì Lâm Cẩn Dung định chế hương cầu
đã từng tới nơi này, miễn cưỡng cũng coi như quen thuộc, đi vào liền kêu tiểu
nhị lại đây, lấy ra cây trâm dương chi bạch ngọc nạm vàng hình hoa mai, chỉ vào
vết rạn cho tiểu nhị xem: “Nhìn xem có biện pháp gì để che lấp lại không ảnh
hưởng mỹ quan không.”
“Khách quan chờ một chút, cái này phải hỏi Tam gia
chúng ta.” Tiểu nhị kia vừa thấy, liền nhận ra trang sức này do ai làm, lại
thấy Lục Giam dáng vẻ bất phàm, không dám chậm trễ. Ân cần thỉnh Lục Giam vào
nhã gian ngồi uống trà, sau đó lấy cây trâm đi vào bên trong. Giây lát, dẫn
theo một nam tử trẻ tuổi tầm hơn hai mươi tuổi tiến vào, nói: “Khách quan, đây
là Tam gia của chúng ta, cây trâm này là do hắn làm, khách quan có yêu cầu gì
thì cứ nói với hắn.”
Lục Giam thấy Đường Tam gia tuy là thợ thủ công, nhưng
bộ dạng tao nhã, cử chỉ cũng thập phần khéo léo, liền tiến lên cùng hắn hành lễ
bắt chuyện, đem yêu cầu nói ra.
Đường Tam gia nhìn kỹ một hồi, cười nói: “Này không khó,
lấy tơ vàng phủ lên là được, cái gì cũng không thể nhận ra.” Cùng Lục Giam
chuyện phiếm hai câu, cười hỏi: “Không biết vị Ngô công tử kia nay thế nào
rồi?”