Trong chốc lát dùng cơm xong, mọi người theo thứ tự
đứng dậy đến phòng Lục lão ông.
Nhưng thấy ba người Lục Kiến Trung, Lục Kiến Lập, Lục
Kinh đã sớm ăn xong, tất cả đều vây quanh ở bên người Lục lão ông, hoặc ngồi
hoặc đứng, sắc mặt nghiêm túc, lặng yên không một tiếng động.
Lục lão phu nhân vội nhỏ giọng nói: “Như thế nào rồi?”
Lục Kiến Lập nhanh tiến lên từng bước đỡ lão nương,
thấp giọng nói: “Phụ thân đang ngủ.” Vốn bọn họ ăn xong đã tới đây, chỉ thấy
tay Lục lão ông ôm quanh Nghị lang, tằng tổ phụ và tằng tổ tôn đều ngủ say liền
không dám phát ra tiếng, chỉ đứng ở một bên.
Lục lão phu nhân thở dài, quay đầu nói với Lâm Cẩn
Dung: “Vốn thấy tổ phụ con hôm nay có tinh thần, đại để là muốn cùng con nói
nhiều chuyện, nghe con kể về chuyện trong kinh, nhưng nhìn bộ dáng này, vẫn là
chống đỡ không được. Tản đi thôi.”
Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “Con ôm hài tử trở về, đỡ
cho lúc hắn tỉnh khóc nháo, ầm ỹ tằng tổ phụ hắn.”
Lục lão phu nhân nói: “Cũng tốt, ngày mai tổ phụ con
dậy thì lại ôm hắn tới đây.”
Lâm Cẩn Dung đáp ứng, vững bước tiến lên, Lục Kiến Lập
vừa vặn đứng ở một bên, thấy thế vươn tay đi ôm Nghị Lang, cũng là có ý tứ muốn
thân thiết gần gũi. Ai ngờ mới bế lên, Nghị Lang liền lặng lẽ mở mắt, nhìn
quanh trái phải, không thấy được người quen thuộc, “Oa” một tiếng liền khóc
lên.
Lục Kiến Lập rất xấu hổ, muốn dỗ hắn, lại sợ ầm ỹ Lục
lão thái gia, không dỗ hắn, cũng sẽ ầm ỹ Lục lão thái gia, trong hai cái khó
này chỉ có thể nhanh chóng đưa cho Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung mới vuốt ve Nghị
Lang, Lục lão ông liền tỉnh lại: “Làm gì vậy?”
Lão thái thái vội ôn nhu nói: “Là Nghị Lang khóc, hắn
tỉnh rồi.” Lời còn chưa dứt, Lục lão ông liền phát ra một trận ho khan kịch
liệt. Mọi người chạy nhanh tiến lên, xoa lưng vuốt ngực, rót nước.
Lâm Cẩn Dung ra hiệu cho Đậu Nhi, bao nhanh chăn phủ
trên người Nghị Lang, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, xoay người đi ra ngoài.
Lục lão ông một tay túm áo, một tay chỉ vào bóng dáng
mẫu tử nàng, Tống thị ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Cẩn Dung, trước khi Lục lão phu
nhân mở miệng liền cất tiếng nói: “Nhị lang tức, lão thái gia bảo con để Nghị
Lang lưu lại, hắn không sợ ầm ỹ.” Lời còn chưa dứt, đã nhận được ánh mắt tán
dương của Lục lão ông.
Lâm Cẩn Dung liền dỗ Nghị Lang đi tới, Nghị Lang không
được ngủ đủ, bắt đầu nổi nóng, khóc lóc không ngớt, thanh âm vừa vang vừa rõ,
rơi vào trong tai mọi người đúng là tư vị nói không nên lời.
Lục lão ông khó khăn ngừng ho khan, cố gắng tươi cười,
ý bảo Lâm Cẩn Dung đem hài tử đưa qua, Nghị Lang hai mắt đẫm lệ chống lại gương
mặt già nua hoàn toàn xa lạ này, vừa mới ngừng khóc nháo lập tức lại thăng cấp,
gào khóc chết sống không chịu rời khỏi ôm ấp của Lâm Cẩn Dung, khóc lóc khiến
Lục lão phu nhân đều có chút biến sắc, mấy người Tống thị khẽ nhếch khóe môi,
đứng dậy lui qua một bên, đứng ở một góc.
Mọi người luôn thích dỗ tiểu hài tử chưa thay răng nói
lời cát tường, đồng thời cũng không thích nhìn thấy hài tử khóc lóc kêu gào,
đặc biệt là bệnh nhân cùng lão nhân, giống như khóc lóc là điềm xấu vậy. Lục
Kiến Lập trong mắt lộ ra vài phần lo âu, ngốc nói: “Hài tử này cũng giống Nhị
lang ngày bé, không ngủ đủ sẽ khóc nháo.”
Lục lão ông cũng không để ý, mỉm cười, nhéo nhéo mặt
Nghị Lang, nói: “Thanh âm đủ vang!” Liền không hề cưỡng cầu, chỉ lệnh Lâm Cẩn
Dung ôm gần một chút, quả nhiên Nghị Lang thấy hắn không bế mình, liền ở trong
lòng Lâm Cẩn Dung an tĩnh lại, ngược lại mở to một đôi ánh mắt đen láy tò mò
đánh giá chung quanh.
“Xem, ngoan rồi này.” Lục lão ông thở hổn hển chỉ vào
gối đầu của mình, Lục lão phu nhân vội vươn tay thò vào lấy ra một cái hộp nhỏ,
Lục lão ông ý bảo bà mở ra, run run chỉ về phía Nghị Lang: “Tằng tổ phụ tặng lễ
gặp mặt.”
Lâm Cẩn Dung không kịp thấy rõ ràng bên trong là cái
gì, liền ôm Nghị Lang dập đầu trước Lục lão ông, đa tạ Lục lão ông. Đợi đến khi
đứng lên, Lục lão phu nhân dĩ nhiên đã cầm hộp tới, bên trong chính là ngọc bội
buộc quanh thắt lưng hình cánh hoa sen, phía dưới còn nhét theo giấy, phía trên
còn viết một chữ “Sâm”.
Ngón tay Lục lão ông nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt nhỏ
nhắn của Nghị Lang, thấp giọng nói: “Sâm, chính là trân bảo.” Cũng là ban
thưởng đại danh.
Lâm Cẩn Dung nhanh chóng bế Nghị Lang dập đầu: “Tạ tổ
phụ ban thưởng tên.”
Lục lão ông mỉm cười, vẻ như mệt mỏi, nửa khép mắt
nói: “Đi đi, giáo dưỡng thật tốt, đừng cô phụ kỳ vọng của ta.”
Lục lão phu nhân nghe lời này, dường như có chút ý tứ
công đạo di ngôn, nhất thời trong lòng thê lương, thấp giọng nói: “Nếu chàng
thích, hài tử cũng đã tỉnh lại, không ngại để hắn bồi bên cạnh?”
Lục lão ông nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, ta mệt mỏi, hắn
cũng mệt mỏi, còn nhỏ đã đi xa như thế, không dễ dàng.” Mặt sau một câu không
dễ dàng, thật giống như nói mê vậy.
Lục lão phu nhân liền cúi mắt, trầm mặc một lát, thấp
giọng nói: “Đều tan đi.”
Lục Kinh cùng Lục Kiến Trung liếc nhau, cùng kêu lên:
“Tối nay vẫn để con ở trong này chăm sóc tổ phụ/phụ thân đi.” Lục Kiến Lập nghe
vậy, môi giật giật, dường như muốn nói cái gì, chung quy lại không thể thốt ra,
chỉ cúi mắt đứng ở một bên. Lâm Ngọc Trân cùng Đồ thị trên mặt lộ ra vài phần
không cho là đúng, vừa nâng mắt lên, lại rụt trở về.
Lâm Cẩn Dung nhìn tình hình này, đoán mấy ngày nay đại
khái hai người bọn họ vẫn đều canh giữ bên cạnh Lục lão thái gia, viện đủ loại
lý do, vẫn đều tranh nhau thủ hộ, thậm chí khiến cho Lâm Ngọc Trân cùng Đồ thị
bất mãn, nhưng các nàng là nữ nhân, không tiện ở lại, ban đêm chăm sóc cũng
không tiện, người duy nhất có thể tranh thủ là Lục Kiến Lập lại người tính tình
yếu đuối, vừa thấy có người muốn tranh, liền tình nguyện buông tay.
Chỉ nghe Lục lão phu nhân nói: “Đều đi ngủ đi, tối nay
để ta.” Mới nói câu này, trong phòng một loạt người liền quỳ xuống, mở miệng
đều nói mình bất hiếu, sao có thể để lão thái thái thủ hộ Lục lão ông? Lục lão
phu nhân thở dài, chỉ đành nói: “Ta đây bồi hắn trong chốc lát. Các con thương
lượng xong thì để lại đây một người.”
Lục lão ông đột nhiên trợn mắt: “Lão Tam theo giúp
ta.”
Lục Kiến Lập lập tức nâng mắt lên nhìn Lục lão thái
gia, ánh mắt phát sáng.
Lục Kiến Trung cùng Lục Kinh đều cúi mắt, im lặng một
lát, Lục Kiến Trung tiến lên nghiêm túc dạy Lục Kiến Lập: “Phụ thân
ban đêm
không ngủ ngon, tay chân dễ bị mỏi. Giờ tý cho uống thuốc một lần, giờ dần còn
uống một lần nữa, nếu là nghe thấy người thở dốc, thì nhanh gọi hắn tỉnh lại,
rồi thỉnh đại phu……”
Lục Kiến Lập gật đầu giống như gà mổ thóc: “Vâng, ta
nhớ kỹ.”
Lục Kiến Trung nghiêm túc nói: “Đệ thuật lại một lần
nữa cho ta nghe.”
Lục Kiến Lập ngẩn ngơ, nhưng thật sự mở miệng thuật
lại một lần.
Lâm Cẩn Dung không khỏi hơi hơi nhíu mày, Lục Kiến Lập
cũng là lão nhân đã có tôn tử, Lục Kiến Trung vì biểu hiện nhà mình hiếu thuận
làm hết phận sự, nhưng lại trước mặt nhiều tiểu bối đối xử với hắn như một tiểu
hài tử thế này, thật sự hơi quá đáng.
Lục lão ông cũng là không rên một tiếng, chỉ nửa khép
mắt, coi như đã ngủ rồi. Lâm Cẩn Dung nghiêng người, nhẹ nhàng vỗ lưng Nghị
Lang, Nghị Lang ánh mắt dần dần trở nên mờ mịt, lại nằm yên trong lòng nàng ngủ
say.
Lục Kiến Trung xuất ra uy phong của đương gia chủ sự,
chỉ huy mọi người: “Đều tan đi.” Lại nhìn về phía Lục lão phu nhân, ôn nhu dỗ
nói: “Mẫu thân, con đưa người trở về? Thân thể của người vốn không tốt, muốn
bồi phụ thân, lúc nào mà không được? Nếu người cố gắng quá lại mệt mỏi…… bảo
bọn tiểu bối sao có thể an tâm?”
Lục lão phu nhân suy nghĩ một lát, chạm vào tay Lục
lão ông: “Ta đi về trước, ngày mai lại đây thăm chàng, nếu ta cũng bị bệnh,
cũng không phải là lại ép buộc con cháu sau? Ta sẽ không để bọn họ thêm phiền
toái.”
Lục lão ông không hé răng, chỉ nhẹ nhàng nắm tay Lục
lão phu nhân một chút. Lục lão phu nhân thở dài, đứng dậy ra bên ngoài, nhưng
cũng không cần Lục Kiến Trung đưa: “Con đã thức nhiều ngày, tối nay Tam đệ con
chăm sóc phụ thân, con đi ngủ đi, chớ để mệt mà bị bệnh.”
Lục Kiến Trung vẫn kiên trì muốn đứa bà về Vinh Cảnh
cư, hắn kiên trì, những người khác đều không thể rảnh rỗi, đều tỏ vẻ muốn đưa
Lục lão phu nhân trở về. Lục lão phu nhân chối từ, mọi người kiên quyết từ
chối, có vẻ ai không đưa, người về sẽ trở thành kẻ bất hiếu vậy. Lâm Ngọc Trân
cực kỳ hận làm ra vẻ như thế, tiến lên nói: “Ta đưa mẫu thân trở về, các ngươi
đều đi nghỉ ngơi, lúc này ta là người nhàn rỗi nhất.”
Mọi người đều nhất tề không nói gì. Lục lão phu nhân
trầm mặc một lát, thản nhiên nói: “Nếu Đại tức đã nhàn rỗi nhất, thì để con đưa
ta trở về đi.”
Bà bà còn hầu hạ cụ bà bà, tiểu nhi tức như nàng đương
nhiên không thể phủi tay bỏ về, Lâm Cẩn Dung ý bảo Đậu Nhi tiếp nhận Nghị Lang:
“Các ngươi đi về trước an trí, sau đó ta sẽ trở về.” Nói xong đi đến bên người
Lục lão phu nhân đỡ bà, cười nói: “Ta cũng đưa tổ mẫu.”
Lục lão phu nhân thấy nàng, thần sắc hơi thay đổi, đối
với Lâm Ngọc Trân vẫn thản nhiên: “Đi thôi.”
Nhìn theo Lục lão thái thái ra cửa, Lục Kiến Trung mới
hướng Tống thị gật đầu ý bảo, Tống thị liền lôi kéo Đồ thị, dẫn theo Khang Thị
im ắng đi ra ngoài.
Lục Kiến Trung không rời đi, tự mình hầu hạ Lục lão
ông uống thuốc xong một lần, lại đợi sau một lúc lâu, xác nhận Lục lão ông quả
nhiên đang ngủ, mới ý bảo Lục Kiến Lập theo hắn ra gian bên ngoài, thấp giọng
nói: “Cẩn thận một chút.” Lại xoa bóp quần áo của Lục Kiến Lập: “Thật là đơn
bạc, sẽ bị đông lạnh mất.” Không đợi Lục Kiến Lập mở miệng, liền phân phó Lục
Kinh: “Đi lấy áo khoác da cáo trong phòng ta tới cho Tam thúc phụ con mặc.”
Lục Kinh lên tiếng, bước nhanh rời đi.
Lục Kiến Lập vội đáp: “Ta cũng có mà.”
Lục Kiến Trung đè lại bờ vai của hắn, thấp giọng nói:
“Khách khí với ta làm cái gì, chúng ta là thân huynh đệ, khách khí với nhau sẽ
khiến người ta thất vọng đau khổ. Là mới mà, ta còn chưa từng mặc qua, đệ cứ
cầm đi.”
Lục Kiến Lập môi giật giật, rặn ra một câu: “Đa tạ Nhị
ca.”
Lục Kiến Trung hòa ái cười: “Cảm tạ cái gì? Mấy ngày
nay ta canh giữ ở bên người phụ thân, đột nhiên cảm thấy nhân sinh bất quá chỉ
là như thế, từ trước ta ít quan tâm đến đệ. Chúng ta chỉ có 3 huynh đệ, Đại ca
hàng năm ở bên ngoài, hiện nay, đã là nhiều năm không gặp hắn, cũng không biết
hắn thành bộ dáng gì nữa? Nhưng thật ra hai huynh đệ chúng ta, hằng ngày ở nhà,
lại không thường xuyên ở cùng một chỗ uống rượu trò chuyện, không công lãng phí
rất nhiều thời gian.”
Lục Kiến Lập có chút cảm khái, thở dài một tiếng, cũng
không nói gì nhiều, chỉ thấp giọng nói: “Nhị ca nhanh đi đi, đừng lại trì hoãn
lâu.”
Lục Kiến Trung nhấc lên mành cửa nhìn Lục lão ông nằm
trên tháp, vỗ nhẹ đầu vai Lục Kiến Lập: “Có việc thì gọi ta.” Nói xong tự đi ra
cửa phòng. Đi tới trước cửa, thấy trong rừng trúc có đèn đuốc hiện lên, rồi lại
tắt đi, liền lạnh lùng cười, bước đi tiến vào trong rừng trúc.