Gió đêm cuồn cuộn thổi vào cành trúc, giọt mưa nho nhỏ
sàn sạt rơi xuống. Một giọt lạnh lẽo rơi vào đỉnh đầu Lục Kiến Trung, hàn khí
nhanh chóng thẩm thấu qua sợi tóc, xuyên thấu vào da đầu, kích thích hắn hắt xì
một cái vang dội.
Hắn đứng lại, chậm rãi lấy ra khăn lụa sạch lau mặt.
Gã sai vặt thắp đèn lồng cúi mặt, hạ thắt lưng đứng ở
một bên lẳng lặng chờ đợi, lại một trận gió lạnh thổi tới, gã sai vặt cũng rùng
mình.
“Rất lạnh đúng không?” Lục Kiến Trung liếc mắt nhìn
hắn, khóe mắt đảo qua bốn phía, đèn lồng tản mát ra ánh sáng màu vàng chỉ chiếu
tới một phạm vi hữu hạn, sâu trong rừng trúc một mảnh hắc ám, chỉ có thể nghe
thấy tiếng giọt mưa rơi xuống tí tách.
Gã sai vặt thụ sủng nhược kinh: “Hồi Nhị lão gia, nô
tài không lạnh.”
Lục Kiến Trung thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng cười: “Vừa
rồi có một con chuột thật to chạy tới đây, ngươi có thấy không?”
Gã sai vặt mạc danh kỳ diệu: “Nô tài không thấy.” Lại
lấy lòng cầm đèn lồng chiếu sáng chung quanh: “Có cần nô tài đến khố phòng ôm
con mèo lại đây không?”
Lục Kiến Trung cất khăn lụa vào trong áo, nói: “Không
cần, dù lớn cũng chỉ là chuột thôi, cũng không thể thành tinh, hay thành tiên,
nếu không biết hối cải, luôn có một ngày sẽ bị mèo lột da rút gân, ăn thịt sạch
sẽ.”
“Đúng vậy, lão gia nói rất đúng.” Gã sai vặt không
biết một con chuột sao có thể biết hối cải, lại hối cải thế nào, nhưng nếu Nhị
lão gia đã nói như vậy, tất nhiên là có đạo lý của hắn, trả lời “Đúng” là được
rồi.
Lục Kiến Trung liền tiếp tục đi về phía trước.
Đợi đến khi hắn đi xa, từ chỗ sâu trong rừng trúc có
một người bước ra, nhìn ngọn đèn lồng màu vàng dần dần rời xa mà liếc mắt một
cái, quyết đoán quay đầu, bước nhanh hướng tới Tụ Hiền các.
Lục Kiến Lập ngồi ở trên ghế, trong tay cầm một quyển
kinh Phật, đọc được hai đoạn, lại ngẩng đầu nhìn Lục lão ông ở một bên. Lục lão
ông hơi thở bình thuận, vẻ mặt bình tĩnh, không có gì khác so với ngủ say bình
thường. Nhưng hắn cũng hiểu được, nếu Lục lão ông đột nhiên bị mắc đờm thì đó
đúng là rất dễ mất mạng.
Ngoài cửa truyền đến hai tiếng vang nhỏ, cứ như tiếng
gió thổi. Rõ ràng đều nói qua lão thái gia giấc ngủ không tốt, có ai còn không
cẩn thận như vậy, động tay đông chân? Lục Kiến Lập nhíu mày đứng dậy ra bên
ngoài, chuẩn bị tìm tòi đến tột cùng, đã thấy Phạm Bao đứng ở cửa, cúi đầu gọi
hắn một tiếng: “Tam lão gia.”
Dưới ngọn đèn, tóc của Phạm Bao dính đầy bọt nước,
trong thần sắc mang theo trầm trọng nói không nên lời.
Phạm Bao cùng với gia phó khác hoàn toàn không giống
nhau, thật lâu trước kia hắn đã trở thành phụ tá đắc lực và tâm phúc của Lục
lão ông, hoàn toàn tự do ra vào Tụ Hiền các, cho dù là lão Đại Lục Kiến Tân,
thấy hắn cũng không dám vô lễ, cho nên Lục Kiến Lập chỉ sợ run một lát, liền
nghiêng người để hắn đi vào, thấp giọng nói: “Đại quản sự đây là làm sao vậy?”
Phạm Bao lúc này mới lộ ra một chút tươi cười: “Vừa
rồi ở trong rừng trúc bị dính đầy giọt mưa đọng lại. Lão thái gia ngủ rồi sao?”
Phạm Bao lúc này chạy tới đây, nhất định không phải
chỉ là đến thăm bệnh, Lục Kiến Lập do dự một lát, điều tra nói: “Đúng, có cần
gọi người tỉnh dậy không?”
Phạm Bao sửa sang lại miên bào trên người thấp giọng
nói: “Không cần, nô tài tuy có việc muốn bẩm báo lão thái gia, nhưng cũng không
cần gấp như vậy, giờ tý không phải sẽ uống thuốc sao, nô tài chờ là được rồi.”
Lục Kiến Lập gật gật đầu, khách khí nói: “Vậy ngươi cứ
ngồi chờ, ta đi vào trước.”
Phạm Bao cũng không khách khí: “Nô tài sang cách
vách.” Nói xong rời đi.
Từ Vinh Cảnh cư đi ra, lại là một đoạn đường thật dài,
Lâm Ngọc Trân một bàn tay nắm chặt tay Lâm Cẩn Dung, gương mặt gắt gao thanh âm
phát run: “Con cũng đều thấy rồi đấy? Hiện tại nhà này quả thực là thiên hạ của
bọn họ!”
Lâm Cẩn Dung trầm mặc không nói, chỉ cảm thấy mí trên
và mí dưới khống chế không được muốn dính vào nhau, toàn thân xương cốt đều
đang kêu gào, chúng nó mệt chết đi, chúng nó muốn nghỉ ngơi.
Lâm Ngọc Trân hoàn toàn không chú ý tới sự mỏi mệt của
nàng, chỉ lo phát tiết bất mãn: “Tháng trước tổ phụ con lại bỏ bạc để hắn đi
Thái Minh phủ xây dựng cửa hàng, chỉ cần một khoản nhỏ đã chi gần vạn lượng
bạc, thật không hiểu là cái cửa hàng gì, bán vật quý giá gì, mà cần nhiều tiền
đến vậy, lấy từ tiền chung ra, lại chưa nói ngày sau phải làm sao, cũng không
đề cập gì. Trong hơn một tháng này, bọn họ ngày ngày canh giữ bên lão thái gia,
từ bé đến lớn, người người đều học nằm úp sấp giống như cẩu vây quanh ở trước
mặt vẫy đuôi mừng chủ, nhưng cũng ngầm không biết cướp đoạt bao nhiêu thứ tốt,
nếu con đã vội trở về, cũng không thể để như thế.”
Lúc này còn nhắc tới việc nàng vội trở về, Lâm Ngọc
Trân có còn cho rằng, nếu lần trước trở về là nàng và Nghị Lang, mà không phải
Lục Giam, có phải sẽ không bị Lục lão ông quở trách hay không? Hiện tại thái độ
này của Lâm Ngọc Trân, nếu không chuẩn bị tốt bước tiếp theo, trong cuộc sống
sẽ là một đại phiền toái.
Nghĩ thầm, Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Hồi cô cô,
gần đâu chất nữ thấy an nguy khỏe mạnh của Nghị Lang đều hơn hẳn vàng bạc châu
báu, tình thế cửa hàng nào khác, có hắn ở đây, đích tôn mới có căn bản, sẽ
không loạn: Thứ hai, đều là con cháu của lão thái gia, lão thái gia tất nhiên
là muốn cho ai thì cho, không phải người khác có thể làm chủ. Chất nữ chính là
gấp trở về, cũng không có khả năng ngăn lại được. Cô cô cứ an tâm đừng nóng
vội, bằng không rối loạn đúng mực, khổ sở chịu tội vẫn là bản thân mình.”
Lâm Ngọc Trân ngẩn ra, lập tức giận dữ, càng nắm chặt
tay Lâm Cẩn Dung: “Con là thân chất nữ của ta, Lục Nhị lang kia đối đãi với ta
giống như sói vô ơn cũng đành thôi, ngay cả con cũng muốn đối với ta như vậy
sao? Con ăn nói thế nào với ngoại tổ phụ mẫu của con đây?”
Sao nàng lại phải cảm thấy hối lỗi chứ? Lâm Cẩn Dung
bình tĩnh nhìn Lâm Ngọc Trân nói: “Cô cô, chất nữ bất quá ăn ngay nói thật, lời
thật thì khó nghe, mặc dù là người không thích nghe, chất nữ cũng muốn nói. Nếu
người thật sự đau lòng chất nữ, coi ta là thân chất nữ, coi Nghị Lang là tôn tử
ruột thịt, thì thỉnh người giúp ta coi chừng Nghị Lang, đây mới là mấu chốt.
Mặc kệ nói như thế nào, trên người Nghị Lang cũng có dòng máu của người Lâm
gia.”
Lâm Ngọc Trân cắn chặt răng: “Con……”
Lâm Cẩn Dung từ trong tay nàng giãy ra, đối với nàng
vén áo thi lễ: “Ta đi đường cả ngày, đã vài ngày
ngồi xe ngựa, thật sự là cực
kỳ mệt mỏi, còn thỉnh cô cô thể tuất ta, để ta nghỉ ngơi một chút, ngày mai mới
có thể hầu hạ lão nhân gia người.”
Lâm Ngọc Trân thở hổn hển, hung hăng vung tay áo rời
đi.
Xuân Nha lo lắng nâng Lâm Cẩn Dung dậy, thấp giọng
nói: “Thiếu phu nhân, làm vậy đâu tốt?” Còn trông cậy vào Lâm Ngọc Trân có thể
cùng Lâm Cẩn Dung đoàn kết, hiện nay thì sao, còn chưa làm gì đã cãi nhau rồi.
Lâm Cẩn Dung cười: “Không có việc gì. Cô cô là mặt
lạnh tâm nóng, ta có việc yêu cầu nàng, nàng sẽ không mặc kệ.” Lâm Ngọc Trân
luôn không hoà nhã, dù sao trước hết như vậy, chuyện nên để Lâm Ngọc Trân làm,
nàng vẫn sẽ đi tìm Lâm Ngọc Trân, cũng không cố kỵ mặt mũi gì đâu.
Lâm Cẩn Dung mới trở lại trong phòng, Đậu Nhi liền cầm
một đôi xuyến vàng ra, bẩm báo nói: “Thiếu phu nhân, lúc trước nô tỳ ôm Tứ
thiếu gia trở về, Tam phu nhân theo sát sau đi tới, để lại một đôi xuyến vàng,
nói là đã làm lễ ở Bình Tể tự, ngồi trong đây ngắm Tứ thiếu gia ước chừng thời
gian hai chén trà nhỏ, vừa rời đi thì người về.”
Lâm Cẩn Dung nhìn lên giường một cái, nói: “Thu dọn
cho Tứ thiếu gia. Ngày sau Tam phu nhân nếu muốn tới thăm Tứ thiếu gia, không
cần ngăn cản nàng, nhưng này nọ vẫn là không thể ăn bậy. Đương nhiên, ý tứ này
của ta là ngươi cũng không cần cùng nàng nói nhiều, hiểu chưa.” Mặc kệ là Lâm
Ngọc Trân hay là Đồ thị, Lục Kiến Lập, càng nhiều người đau lòng Nghị Lang thì
không còn gì tốt hơn. Sở dĩ không biểu đạt rõ ý tứ cho Đồ thị biết, là vì tính
tình của Đồ thị không thể trêu chọc, chỉ có thể ngầm đồng ý.
Đậu Nhi nghe xong câu kia này nọ vẫn không thể ăn bậy,
lập tức hoàn toàn lên tinh thần: “Thiếu phu nhân yên tâm. Đồ ăn của Tứ thiếu
gia, tất cả đều do nô tỳ tự mình động thủ.”
Lâm Cẩn Dung gọi Xuân Nha: “Xuân Nha tỷ tỷ, ngươi cũng
thấy đấy, chỗ này của ta không thể thiếu ngươi.” Phải mượn Đào thị Xuân Nha một
ít ngày mới được.
Xuân Nha cười: “Kia thì tính là gì? Người cứ phân phó
nô tỳ là được.”
Gió đêm càng thổi mau, trong Tụ Hiền các an tĩnh ấm
áp, Lục Kiến Lập ngồi đó, có chút buồn ngủ lại có chút rét run, đơn giản đứng
dậy, cẩn thận quan sát một chút tình hình của Lục lão ông, lại thay hắn dém
chăn, đi đến bên cạnh bàn nhìn nghiên mực sợ run.
Chợt thấy sau lưng có gió lạnh đánh úp lại, hắn lắp
bắp kinh hãi, nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy Lục Kinh trong tay cầm theo áo
choàng da cáo đến, đang muốn phủ lên người hắn. Thấy hắn bị kinh hãi, không
khỏi bật cười: “Là chất nhi không tốt, thầm nghĩ nhẹ chân nhẹ tay, không làm ầm
ỹ tổ phụ, không nghĩ tới lại khiến Tam thúc phụ sợ.” Trong miệng nói xong, động
tác không ngừng, vững vàng phủ áo khoác kia lên người hắn
Áo khoác nặng phủ rơi lên trên người, ngực vừa rồi còn
thấy có chút phát lạnh lập tức trở nên ấm áp, Lục Kiến Lập kìm lòng không được
lộ ra vài phần mỉm cười: “Vất vả cho con rồi, lớn như vậy còn bắt con đi một
chuyến này.”
Lục Kinh trên mặt lộ ra vài phần ngượng ngùng, cười
nói: “Tam thúc phụ quá mức khách khí, chất nhi chỉ làm đúng bổn phận.”
Lục Kiến Lập cười cười, lại đi đến ngồi xuống ghế của
mình lúc trước: “Không còn sớm, con trở về đi.”
Lục Kinh khẽ mím môi, muốn nói cái gì, chung quy lại
không thốt ra, chỉ nói: “Vậy Tam thúc phụ ở lại, chất nhi cáo lui.”
Đợi đến khi Lục Kinh lui đi ra ngoài, Lục Kiến Lập đau
đầu xoa trán, rõ ràng cái gì cũng chưa làm, lại cảm thấy mệt chết đi, toàn thân
cao thấp, từ trong ra ngoài, đều giống như dây bị kéo căng, dường như có thanh
âm thúc giục hắn, hắn mơ hồ cảm thấy chính mình có chuyện nên xử lý, lại không
biết là chuyện gì, giật mình suy nghĩ hồi lâu, nhưng chẳng nghĩ ra được gì.
Tính canh giờ không sai biệt lắm, liền gọi Đồng Nhi đang ngủ gà ngủ gật một
bên: “Đi xem Phạm Đại quản sự đang làm cái gì, thỉnh hắn lại đây.”
Đồng Nhi chảy nước miếng từ trong mộng bừng tỉnh,
nhưng lại chưa từng nghe hiểu phân phó của hắn, đành phải kiên trì nói: “Gì?
Tam lão gia?”
Dù là Lục Kiến Lập tính tình tốt, cũng nhịn không được
đá hắn một cước: “Đi, mời Phạm Đại quản sự đến đây. Lại đi nhìn xem, là ai phụ
trách sắc thuốc, đã sắc xong chưa?”
Đồng Nhi xoa mắt chạy chậm đi ra ngoài, Lục Kiến Lập
lười biếng vặn thắt lưng, chuẩn bị tiến lên gọi Lục lão ông dậy uống thuốc. Lại
nghe trong yết hầu Lục lão ông đột nhiên phát ra một trận cổ quái thanh âm ôi
ôi, Lục Kiến Lập chấn động, một bước vọt xa ra ngoài, la lớn: “Nhanh đi thỉnh
đại phu!”
Đồng Nhi mới đến trước cửa, lại đứng lại, quay đầu
nhìn thoáng qua, hoàn toàn tỉnh táo lại, vang dội lên tiếng “Vâng”, rồi nhanh
chóng chạy đi.