Vấn đề này rất nghiêm trọng!
Một lão bộc đã phụng bồi bên Lục lão ông vài thập
niên, có năng lực lại nổi tiếng là trung thành nay đang bị vấn tội, trái lại
trước mặt mọi người chỉ trích Lục Kiến Trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa. Là
ai cho hắn lá gan lớn như thế? Sự tình tuyệt đối không đơn giản như vậy. Các
tộc lão Lục thị đều thu hồi bộ dạng xem kịch vui, hơi hơi nhíu mày, yên lặng
xem xét.
Lục Kinh đi lên một bước, đánh Phạm Bao một bạt tai,
mắng: “Ngươi miệng phun đầyphân, chết đã đến nơi còn cắn loạn lung tung!”
Phạm Bao quật cường ngửa đầu phun ra một ngụm mang
nước bọt dính tơ máu, cười lạnh: “Tam gia chột dạ sao? Bên trong cũng có một
phần công lao của người và Đại gia mà.”
Lục Kinh mặt nóng như lửa, vung tay lên muốn động thủ
lần nữa, đã bị Lục Giam kéo lấy: “Tam đệ, có chuyện gì thì từ từ nói, hắn rốt
cuộc cũng là lão nhân đã hầu hạ tổ phụ vài thập niên.”
Lục Kiến Tân thản nhiên nói: “Tam chất nhi đối với ta
có gì bất mãn sao?”
Lục Kinh vừa thẹn vừa ảo não: “Đại bá phụ, lời này từ
đâu mà có? Chất nhi nào dám đối với người bất kính? Chất nhi chỉ không thuận
mắt cẩu nô tài chẳng những không sợ chết, còn nói xấu cắn loạn phụ huynh ta.”
Lục Kiến Tân không khỏi hờn giận phẩy tay áo một cái:
“Ta nói cần phải lấy tâm khiến người ta phục, mà không phải dùng vũ lực! Hiểu
chưa? Ta đang hỏi, ngươi lại làm rối, chẳng phải là ngươi đối với ta có gì bất
mãn sao.”
Lục Kiến Trung quả quyết quát: “Tam Lang lui ra! Việc
này để Đại bá phụ con xử trí, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, con không
thể bởi vì chó cắn con một cái, con lại quay lại cắn hắn một cái.” An bài như
vậy, chính là chờ giờ khắc này, gấp cái gì? Loạn cái gì? Hắn nghĩ, Lục Kinh rốt
cuộc vẫn chưa trải đời, tuổi còn trẻ, về sau có cơ hội, còn phải học hỏi nhiều
thêm.
Lục Kinh thẹn thùng lui ra: “Phụ thân giáo huấn phải,
mặc cho Đại bá phụ an bài.”
Lục Thiệu cho hắn một ánh mắt an ủi, tỏ vẻ không cần
lo lắng, an tâm đừng sốt ruột.
Lục Kiến Lập thực vội: “Đại ca…”
Lục Kiến Tân trấn an hướng hắn gật gật đầu, hơi có vài
phần khinh miệt liếc phụ tử Lục Kiến Trung một cái, thanh thanh cổ họng, bày ra
quan uy, nghiêm túc nói: “Phạm Bao, ngươi là gia phó, Nhị lão gia là chủ tử,
ngươi có biết ngươi vừa rồi nói cái gì không? Ngươi có thể tưởng tượng rõ ràng
không? Nợ cũ chưa hết, lại lại mang thêm một tội! Nếu ngươi không có chứng cứ
rõ ràng nói hươu nói vượn, đừng nói là thoát thân, ngay cả ta nhớ tình bằng hữu
cũ, cũng quả quyết không thể tha cho ngươi! Ngươi hiểu được lợi hại không?”
Phạm Bao ngạo nghễ mà đứng: “Hồi Đại lão gia, Phạm Bao
tuy rằng chỉ làm nô cho người khác, nhưng được lão gia tử coi trọng, lại ở bên
người lão gia tử hầu hạ nhiều năm, làm không ít chuyện, cũng học được một chút
bản sự, nhóm tiểu tử tuổi trẻ xưng một tiếng đại quản sự, đi ra ngoài làm việc
cũng có vài phần thể diện. Đã vài thập niên, chưa bao giờ có ai nghi ngờ phẩm
hạnh của ta! Càng không có người hoài nghi ánh mắt dùng người của lão gia tử!
Nếu lão gia tử biết rõ nhưng không truy cứu, ẩn nhẫn không tiết lộ, đó là người
có lý do bất đắc dĩ, tỷ như, người nọ là chí thân cốt nhục của lão gia tử, biết
rõ phẩm hạnh của đối phương không tốt còn phải làm bộ như không biết, người
không nỡ……” Nói tới đây, hắn có chút nghẹn ngào: “Lão gia tử là một người từ
ái, đối đãi với Phạm Bao ân sâu như biển rộng…”
Lục Kiến Trung biểu tình còn thực bình tĩnh, trong mắt
cũng đã ẩn chứa sát khí.
Lục Kiến Tân không chút hoang mang chờ Phạm Bao nói
xong lời dạo đầu, rồi nhíu mày nói: “Lão thái gia tất nhiên là dày rộng nhân
từ, này không cần nhiều lời. Nói vào trọng điểm đi.”
Phạm Bao nói: “Vâng, nô tài nói lời này, là vì lão
thái gia trên trời có linh thiêng biết, nô tài không muốn để nỗi khổ tâm của
lão nhân gia trôi xuống sông xuống biển, cũng không tiếc rẻ tính mạng này, lại
càng không muốn bởi vậy làm cho lão nhân gia lưu lại thanh danh hồ đồ, dùng
người không hiểu, lại càng không muốn bởi vậy, điên đảo thị phi trắng đen, phóng
túng kẻ ác cuồng bội, càng thêm không chút cố kỵ. Kia mới là chân chính bất
trung bất nghĩa.”
Nói đến chỗ này, hắn lớn tiếng tiếp lời: “Các vị tộc
lão, đại lão gia, tiểu nhân Phạm Bao vừa rồi chỉ trích phụ tử Nhị lão gia bất
hiếu, bất nhân bất nghĩa, bịt mắt phụ mẫu huynh trưởng, bắt nạt huynh đệ còn
nhỏ, làm giả sổ sách, ngầm chiếm tài sản chung trong nhà, tổn hại gia pháp hiếu
đạo, đều là có thật, đều có chứng cớ, nếu có lời nào dối trá, ta sẽ bị trời
giáng ngũ lôi, không chết tử tế!” Cuối cùng hắn nhìn Lục Kiến Tân: “Đại lão
gia, người nói cần phải khiến người khác tâm phục khẩu phục, tiểu nhân chờ đạo
lý này của người.”
Lâm Cẩn Dung đứng ở một góc nhìn đến đây, nhịn không
được khẽ gật đầu. Năm đó Phạm Bao làm sao có khí thế như vậy? Phạm Bao năm đó
tuy là giận vì bị sỉ nhục nhưng chung quy vẫn rơi vào đường cùng, chuyện này,
có lẽ nhờ Lục Kiến Tân mới có thể là chỗ dựa của hắn a.
Lục Kiến Trung rốt cục có chút hốt hoảng. Phạm Bao có
lẽ sẽ giãy giụa vốn nằm trong dự kiến của hắn, nhưng ngoài dự liệu là Phạm Bao
không kiêng nể gì, càng bởi vì Lục Kiến Tân bình tĩnh tự nhiên, hắn đột nhiên
nhớ tới, hôm nay trận thế này, kỳ thật là do Lục Kiến Tân phát động. Hắn vốn
nghĩ rằng, mềm mỏng không bằng bạo lực, muốn đánh Phạm Bao trở tay không kịp,
diệt trừ mầm tai họa này, từ nay về sau có thể an tâm. Nhưng nếu lý giải đây là
Lục Kiến Tân thiết kế bẫy chờ hắn chui vào thì sao? Tuy rằng hôm nay Lục Kinh
dùng sức mạnh trói Phạm Bao đến, nhưng mãi đến giờ này, cô chất Lâm Ngọc Trân
và Lâm Cẩn Dung đều trông chừng Phạm Bao tỉ mỉ, hắn muốn ngầm động tay động
chân trên người Phạm Bao cũng không có cơ hội.
Càng xem càng thấy có vẻ là một cái bẫy, lão Đại thiết
đặt, buồn cười là, hắn muốn tính kế lão Đại, kết quả vẫn là lão Đại tính kế
hắn. Lục Kiến Trung cố lên tinh thần, nhìn về phía Lục Kiến Tân.
Lục Kiến Tân vững vàng ngồi ở ghế trên, vẻ mặt nghiêm
túc vô cùng, ánh mắt lại lóe lên ánh sáng quen thuộc. Lục Kiến Trung suy nghĩ
xa xôi, ánh sáng này là vẻ thương hại cao cao tại thượng. Hắn nhắm mắt lại,
thần sắc thương hại này, từ nhỏ đến lớn hắn đã nhìn quen, vô cùng rõ ràng. Ngày
bé, mỗi khi hắn đọc sách không tốt, tiên sinh lấy thước đánh vào lòng bàn tay
hắn, thời điểm khen ngợi Lục Kiến Tân hạ thấp hắn, Lục Kiến Tân luôn mang theo
vẻ thương hại cao cao tại thượng như thế, thành khẩn hướng
tiên sinh thay hắn
cầu tình. Đó là thần sắc hắn từng hận nhất, Lục Kiến Tân sau này trưởng thành
trở thành một quân tử ôn nhuận, hắn không còn thấy thần sắc này nữa, hôm nay,
hắn lại thấy được.
Lục Kiến Tân chính là trong lúc lơ đãng, liền lộ ra
tâm tính chân chính, hắn định liệu trước muốn nhìn mình chê cười. Tuy rằng lão
gia tử đã tước bỏ bớt lực lượng của hắn, nhưng hắn vẫn tin tưởng vào năng lực
của bản thân, khinh thường Lâm Ngọc Trân vụng về, tin tưởng mình kinh doanh
giúp đỡ toàn gia nhiều năm, Lục Kiến Tân, Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung xa nhà
nhiều năm không thể so sánh.
Nhưng mọi việc đều có vạn nhất.
Tính theo tình huống tệ nhất, vạn nhất Lục Kiến Tân
thật sự đã bắt được cái đuôi của hắn, hắn nên chủ động cầu xin tha thứ, cắt đất
đền tiền vào lúc này, như vậy có thể hạ tổn thất đến mức thấp nhất. Đặc biệt
vừa mới trải qua sự việc của Lục Luân, làm như thế mới là sáng suốt nhất.
Nhưng nghĩ theo tình huống tốt nhất, hắn đã chuẩn bị
vô cùng ổn thỏa chu toàn, binh bất yếm trá, nếu lão Đại chính là dùng bộ dạng
dối trá nơi quan trường kia cho mình xem thì sao? Bởi vì chột dạ, cho nên chưa
đánh đã khai, toàn bộ tan tác, đem khuyết điểm tự mình đặt vào trong tay đối
thủ…loại sự tình này, dù thế nào cũng không phải là chuyện hắn có thể làm a.
Lục Kiến Trung nháy mắt hạ quyết tâm, cứ đánh cuộc đi,
xem hươu chết vào tay ai! Vì thế hắn ngẩng đầu nhìn Lục Kiến Tân mỉm cười: “Ca
ca, Phạm Đại quản sự không phục, mà tiểu đệ ta cũng muốn chứng minh sự trong
sạch, như vậy chúng ta liền đưa ra chứng cớ đi, nhìn xem ai nói dối, ai là tiểu
nhân gian lận. Còn thỉnh nhóm tộc lão chứng kiến, ta có tử có tôn, có uy tín
danh dự, không thể chịu nổi ô danh như thế.”
Lục Kiến Tân khẽ cười: “Nhị đệ, ngươi thật sự cảm thấy
chuyện này muốn thỉnh nhóm tộc lão ở một bên chứng kiến sao? Ta cảm thấy, gia
sản đã được phân chia, xử trí gia nô không phải đại sự gì, sẽ không cần phiền
toái đến nhóm tộc lão, chúng ta có thể tự mình xử lý. Đặc biệt lão tổ công…”
Hắn giương mắt nhìn lão tổ công ngồi phía trên, lão tổ
công buồn ngủ, toàn thân lơi lỏng, đầu gật gù, giống nhau tùy thời đều có thể
ngã từ trên ghế xuống: “Lão tổ công!” Lục Kiến Tân mạnh cất cao thanh âm, lão
tổ công sợ tới mức giật mình một cái, thật sự thiếu chút nữa ngã xuống đất,
thất kinh ngồi ổn lại, nhìn quanh trái phải: “Chuyện gì?”
Lục Kiến Tân cười cười: “Không có gì, ta là nói, lão
tổ công tuổi đã cao, không thể ép buộc lâu, việc nhỏ này không cần phiền toái
lão nhân gia người.”
Đối với người khác, hắn lưu lại chút mặt mũi cho Lục
Kiến Trung, chuẩn bị lối thoát, đều là vì Lục Kiến Trung. Đây là phong phạm của
huynh trưởng, ôn hoà hiền hậu dung nhân, lấy đại cục làm trọng. Mà nếu Lục Kiến
Trung thế nào cũng phải muốn phải có thân thích ở đây, hắn đương nhiên sẽ không
để ý.
Nhưng Lục Kiến Trung nghe vào trong tai, càng giống
như là uy hiếp cùng lừa bịp tống tiền.
Lục Kiến Lập hơi hơi có chút ủy khuất: “Đại ca, ta……”
Hai ca ca đều đã cầm phần tài sản, duy độc chỉ có mình hắn vẫn chưa được sờ
vào, hai huynh trưởng cường thế lại theo thói quen quăng hắn sang một bên.
Lục Kiến Tân hòa nhã nói: “Được, chuyện của Phạm Bao
nói sau, chúng ta trước làm chính sự. Nhị đệ, trừ việc đệ cho rằng Phạm Bao làm
giả sổ sách ra, đối với việc phân chia ba phần tài sản này đệ có dị nghị gì
không?”
Lục Kiến Trung giảo hoạt nói: “Ta đối với phần tài sản
này đương nhiên là không có gì dị nghị, nhưng nếu sổ sách của cửa hàng là giả,
vậy không công bằng, vi phạm ước nguyện ban đầu của phụ thân…”
Lục Kiến Tân hơi hơi trầm ngâm, hào sảng rộng rãi nói:
“Nếu cuối cùng điều tra rõ, quả nhiên là đệ đúng, ta liền báo cáo mẫu thân, từ
tiền chung lấy ra một phần đưa thêm cho đệ, nghĩ đến Tam đệ sẽ không có ý kiến
gì.”
Lục Kiến Lập không dám nghĩ nhiều, chỉ hy vọng có thể
thuận lợi cầm phần của mình vào tay là được, lập tức gật đầu: “Ta đương nhiên
không có ý kiến.”
Lục Kiến Tân liền cười: “Vậy đi, Tam đệ cầm lấy phần
của mình đi.”
Lục Kiến Lập đã biểu lộ thái độ, mục tiêu của Lục Kiến
Trung là xóa sổ Phạm Bao, hắn cũng sẽ không nhiều lời, để Lục Kiến Lập cầm lấy
tài sản của mình về.
Lục Kiến Tân quay đầu nhìn Lục Kiến Trung, trầm giọng
nói: “Nhị đệ, còn có một sự kiện, ta muốn nói rõ ràng với đệ trước. Vì công
bằng, xác định đệ đúng, thì sẽ tiếp tế thêm cho đệ, nhưng nếu đệ quả thực làm
không chuyện không thích hợp, có phải đệ cũng nên đền bù hay không?”
Lục Kiến Trung cắn răng nói: “Đó là tất nhiên!”
Lục Kiến Tân ra vẻ đoan chính: “Được rồi, ông nói mình
đúng bà nói mình không sai, đến tột cùng ai mới là người có lý? Đều đem lý do
của mỗi bên nhất nhất nói ra đi!”