Đang lúc giữa trưa, ánh mặt trời bị cửa sổ khắc hoa
văn cắt thành rất nhiều hình dạng địa khối khác nhau, chiếu lên đá thanh chuyên
sạch sẽ bóng loáng trên mặt đất, trong sáng ngời lộ ra u thanh, trong quang ảnh,
có vô số hạt bụi li ti nhiệt liệt hoan vũ, đều như đang chứng kiến nội chiến
kịch liệt nhất sau khi Lục lão ông mất.
Trong chính đường, phân tranh đã đến hồi gay cấn, bởi
vì thân phận cao thấp, Lục Kiến Tân cho phép Lục Kiến Trung trước hết đưa ra
chứng cớ.
Phụ tử Lục Kiến Trung chuẩn bị rất đầy đủ, sổ sách một
quyển lại một quyển mở ra, nhắc tới từng vấn đề, nhân chứng, vật chứng mọi thứ
đầy đủ hết, chất vấn lại khí thế bức người, hết thảy đều khiến Phạm Bao rơi vào
tình huống bất lợi — không chỉ có rất nhiều quản sự đi ra chỉ chứng Phạm Bao
bàn tay che trời, muốn làm gì thì làm, còn có hàng xóm của Phạm Bao cũng đi ra
chỉ chứng Phạm Bao gia có tiền, lai lịch không rõ.
Phạm Bao có tòa tư trạch rất lớn, còn có một mảnh đất
không nhỏ, trong nhà Phạm Bao cũng có hô nô dịch tì, nhi tử Phạm Bao giống như
một thiếu gia có tiền, còn làm sinh ý. Cũng không phải làm nô bộc, sẽ không thể
có ngày lành, nhưng là quản sự có chút thể diện, so với dân chúng tầm thường
tốt hơn rất nhiều.
Nhưng dưới tình huống bình thường, nô bộc hào môn đều
là do hạ nhân trong nhà sinh con, mấy thế hệ phục vụ một nhà, toàn gia đều
thuộc quyền gia chủ, nhưng Phạm Bao không giống vậy, hắn không phải xuất xừ từ
trong phủ, nhân duyên trùng hợp mới dấn thân vào làm gia nô cho Lục lão ông.
Người cả nhà hắn ở tại phía nam, chỉ có mình hắn ở đây, nhưng gia môn Lục gia
cũng không cao quý cường thế đến trình độ này. Phạm Bao có thể nói là Lục lão
gia tử cho tặng, nhưng hắn không có năng lực đưa ra chứng cớ. Tương phản, phụ
tử Lục Kiến Trung lại tìm ra nhân chứng vật chứng, ngàn dặm xa xôi đón hàng xóm
của Phạm Bao đến làm chứng.
Kẻ kia nước miếng bay tứ tung hình dung lại tình cảnh
Phạm gia: “Ngày ngày ăn thịt uống rượu, còn nuôi dưỡng tiểu nương xinh đẹp… nếu
có người bảo ta làm nô bộc mà được như vậy, ta cũng vui vẻ a…”
Lục Kiến Tân bình tĩnh yên lặng, không vui không giận,
thản nhiên đánh gãy lời kẻ đó: “Ngươi có thể đi xuống rồi, Phạm Bao, đến lượt
ngươi.”
Phạm Bao sớm đã bị một đống sổ sách đổ lên trước mặt
hắn, Lục Thiệu hơi hơi cười lạnh: “Phạm Đại quản sự có thể nhất nhất giải thích
cho mọi người nghe sự tình vừa rồi không, nghĩ đến ngươi nhất định có nguyên do
hợp lý. Nếu vừa rồi các quản sự chỉ trích không rõ, ta còn có thể tìm vài
thương nhân cùng ngươi làm sinh ý tới kể sự tích của ngươi thế nào.”
Phạm Bao lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía Lục Kiến Tân,
lại nhìn nhìn Lục Giam đứng ở phía sau Lục Kiến Tân. Hắn tất nhiên không thể từ
gương mặt Lục Kiến Tân nhìn ra điều gì, nhưng có thể thấy thần sắc Lục Giam
bình tĩnh thương hại, ánh mắt lại mang theo vài phần chắc chắn an ủi. Hắn mỉm
cười, không chút hoang mang sửa sang lại quần áo, cố gắng để cho bản thân chỉnh
tề một chút sau đó nhìn về phía vài quản sự vừa rồi chỉ trích hắn kia: “Vương
Thủ, năm đó ngươi bị kẻ xấu dụ dỗ, thua hết tiền để thỉnh đại phu kê đơn bốc
thuốc cho mẫu thân, bị người đánh cho nằm ngang đầu đường, suýt nữa thì mất
mạng, là ai, chẳng những cứu mạng của ngươi, lại còn trả lại cho ngươi thể diện
được như ngày hôm nay?”
Quản sự kia xấu hổ cúi thấp đầu, lại hơi nhếch môi,
không nói được một lời.
Phạm Bao lại chỉ định một người trong đó: “Lưu Bố, năm
đó ngươi tham ô tiền trong cửa hàng để lo việc tang ma cho phụ thân ngươi, đúng
là Nhị lão gia lấy tiền riêng đền bù thiếu hụt cho ngươi, nhưng lão thái gia
cũng không phải không biết biết, chung quy là lão nhân gia vì thấy ngươi hiếu
đạo, cho nên buông tha ngươi.”
Người nọ cũng gục đầu xuống, vài người còn lại đều
khẩn trương nhìn Phạm Bao, sợ hắn còn nói ra điều gì nữa. Kết quả Phạm Bao
không nói, chỉ mỉm cười: “Ta chỉ là muốn, các ngươi đều có khó xử riêng của bản
thân, vì thế cho dù là vong ân phụ nghĩa cũng là không thể không lâm vào. Đại
gia muốn tìm thương nhân bên ngoài tới chỉ rõ ta tham ô tạo giả sổ sách, ta tin
tưởng người nhất định có thể làm được, hơn nữa cũng đã sớm tìm ra rồi, người và
Nhị lão gia có năng lực này. Nhưng không liên quan, dù ta có bị trục xuất cũng
phải khiến người thân bại danh liệt!!!”
Những lời cuối cùng này, hắn nói ra oán độc vô cùng,
nhưng lại khiến Lục Kiến Trung cùng Lục Thiệu không hiểu sao có thêm một phần
hàn ý. Lục Thiệu quát: “Tiểu nhân dơ bẩn, cứ thi triển mọi thủ đoạn của ngươi
ra đi, ta thật muốn nhìn xem ngươi có thể đổi trắng thay đen thế nào!”
Phạm Bao đẩy đống sổ sách kia ra, ngạo nghễ nói: “Số
sổ sách này căn bản ta không cần xem, tất cả đều ghi tạc trong lòng ta. Nô tài
có một quyển sổ sách khác, tin tưởng Đại lão gia nhìn vào sổ sách kia, liền đều
hiểu được số tiền này đã đi về đâu. Ta chôn ở trong Tụ Hiền các, còn thỉnh Đại
lão gia sai người hộ tống nô tài đi lấy.”
Lục Kiến Tân hơi hơi gật đầu: “Nhị lang, con đi làm
chuyện này.” Lại hỏi Lục Kiến Trung cùng Lục Kiến Lập: “Các ngươi cũng phái
người đáng tin đi theo đi.”
Lục Thiệu bước lên phía trước, Lục Thiện do do dự dự,
chung quy vẫn theo đứng dậy. Tốt lắm, mỗi phòng một người, Lục Kiến Tân còn
không yên tâm, nhìn về phía vài vị tộc lão: “Thỉnh vị trưởng bối cùng vài hài
tử không hiểu chuyện này đi một chuyến.”
Lục Trùng cùng Lục Lăng đồng ý với việc này. Chờ đám
người Phạm Bao đi ra ngoài lấy sổ sách xong, trong phòng những người còn lại
đều ôm tâm tư, hết nhìn đông tới nhìn tây, đều muốn từ trên mặt đối phương nhận
ra chút manh mối. Lục Kiến Tân mày nhíu chặt, vẻ mặt khổ sở, nhẹ nhàng lắc đầu,
nói với lão tổ công: “Gia môn bất hạnh……”
Lão tổ công ha ha cười: “Trên người Hoàng đế còn quấn
mấy việc vặt mà, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.” Vừa nói, vừa đưa mắt điều tra về phía
Lục Kiến Trung, hắn thấy, bọn họ vẫn nên bỏ của chạy lấy người, không cần nói
gì thêm nhiều lưu lại chút thể diện cho mọi người.
Lục Kiến Tân chú ý tới thần sắc của hắn, liền quay đầu
nhìn Lục Kiến Trung, giống như đè thấp thanh âm, nhưng lại vừa vặn để những
người khác đều nghe thấy: “Nhị đệ, đệ cần gì cùng một hạ nhân đối chọi ngươi
chết ta sống? Ta xem, chuyện còn lại chúng ta vẫn nên tự mình xử lý, đệ thấy
thế nào?”
Lục Kiến Trung giờ phút này trong lòng đã rối loạn,
hắn không biết Phạm Bao rốt cuộc cất giấu
cái gì, nhớ kỹ cái gì. Hắn nghĩ, có
lẽ vẫn là cái bẫy, Phạm Bao căn bản không thể lấy ra sổ sách nào cả, bất quá là
lừa bịp tống tiền, nhưng hắn vẫn có chút đứng ngồi không yên, có chút muốn đổi
ý, hắn nâng lên chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thản nhiên nói: “Cây ngay
không sợ chết đứng, giả chính là giả, sao ta phải e ngại hắn chứ!”
Lục Kiến Tân thương xót khe khẽ lắc đầu.
Tống thị đứng ở phía sau nhìn động tác uống trà của
Lục Kiến Trung, nghĩ nghĩ, nhẹ tay nhẹ chân đi ra bên ngoài. Lâm Cẩn Dung đứng
lâu, có chút mệt mỏi, thay đổi tư thế, khẽ vặn thắt lưng, nhìn theo Tống thị đi
ra ngoài, nhưng cũng không tỏ vẻ gì. Lã thị thì hề hề nhìn nàng một cái, thấy
nàng không có phản ứng, lại có chút khinh bỉ. Nhưng thật ra Khang Thị, vẫn mắt
xem mũi, mũi nhìn tim, giống như lão tăng nhập định.
Tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, Lục Lăng đi
đầu thần sắc nghiêm túc cầm một quyển sổ sách dùng giấy dầu bao kín, phía sau
đám người Lục Trùng, Lục Giam, Phạm Bao theo thứ tự mà vào. Lục Kiến Trung từ
trên mặt Lục Kinh thấy được biểu tình hoảng sợ, bất an mà hắn không mong muốn
nhất, giống như có một cái búa tạ, nặng nề mà đập vào ngực Lục Kiến Trung, hắn
lấy lại bình tĩnh, cười lạnh, chỉ là một quyển sổ sách, cho dù có ghi chép lại
mọi việc hắn làm bao năm qua, thì tính là cái gì? Rất nhiều chuyện đã trôi qua,
sớm đã chôn vùi trong đống bụi bặm rồi, lão thái gia không có khả năng sống lại
nữa, hắn không sợ người khác, ai có thể làm gì hắn?
Phạm Bao thì cười lạnh: “Thỉnh Đại lão gia chủ trì
công đạo. Trên bản sổ sách này ghi lại mấy việc tốt mà Nhị lão gia, Đại gia đã
làm nhiều năm trước tới nay.”
Lục Kiến Tân hướng Lục Giam gật đầu.
Lục Giam nhẹ nhàng bỏ lớp giấy dầu, mở ra sổ sách đã
có chút cũ kỹ, hai tay đưa tới trước mặt Lục Kiến Tân.
Lục Kiến Tân không tiếp, hơi hơi nhắm hai mắt: “Đọc
đi!”
“Ngày… tháng… năm ..” Lục Giam mặt không chút thay đổi
đọc thông tin trên sổ sách, trong đại đường lặng yên không một tiếng động, chỉ
có tiếng hít thở trầm trọng.
“Dục gia chi tội (Dục gia chi tội, hà
hoạn vô cùng: muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do)! Thủ
đoạn của Đại bá phụ thật cao tay, nhất định là người đã cùng Phạm Bao hợp mưu
muốn……” Lục Thiệu bạo khởi, Lục Kiến Trung đưa tay ném chén trà về phía hắn,
hét to: “Không quy củ! Lúc này không phải đến phiên Phạm Bao được nói sao? Đại
bá phụ con đã nói cái gì đâu?”
Lục Thiệu lần này cũng không nghe Lục Kiến Trung, rơi
lệ đầy mặt nói: “Phụ thân, Đại bá phụ hàng năm nhậm chức ở bên ngoài, người ở
nhà phụng dưỡng tổ phụ mẫu, dãi nắng dầm mưa, chưa bao giờ từng oán giận một
câu vất vả, không ai nói tốt cho người còn chưa tính, bây giờ còn có người muốn
ngậm máu phun người, nói xấu sự trong sạch của phụ thân, muốn chuyên quyền độc
đoán, đuổi tận giết tuyệt, dù thế nào con cũng không cho phép!”
Lục Giam dừng lại, nhìn về phía Lục Kiến Tân.
Lục Kiến Tân thở dài, phảng phất giống như chưa từng
nghe thấy Lục Thiệu chỉ trích: “Đại chất nhi, ngươi không phải có việc quan
trọng sao? Ngươi không phải muốn xem Phạm Bao có thủ đoạn gì sao? Không biết rõ
ràng sự thật căn do, sao có thể nói là công bằng? Có thể nào rửa sạch ô danh
của phụ thân ngươi và ngươi? Nhanh ngừng tính tình nháo loạn của tiểu hài tử,
ngoan ngoãn đứng ở một bên đi. Nhị lang, tiếp tục!”
Trên sổ sách ghi lại dài dòng mà rườm rà, Lâm Cẩn Dung
nghe thấy mà buồn ngủ, Lục Kiến Lập cùng Đồ thị nghe được lại nổi trận lôi
đình. Lục Kiến Trung thì đang chờ đợi.
Thái dương chói lọi bắt tại phía chân trời, Tống thị
bước đi mồ hôi ướt đẫm, nàng muốn chạy nhanh đuổi tới Vinh Cảnh cư, mặc dù thất
bại, cũng không thể mất mặt trước mặt tộc nhân, chỉ có lão thái thái mới có thể
cởi bỏ khốn cục này, nhưng nàng càng muốn đi nhanh, lại càng cảm thấy bản thân
đi quá chậm chạp. Phía sau cây đông thanh đằng trước có mấy người bước ra, dẫn
đầu đúng là Lâm Ngọc Trân, Lâm Ngọc Trân nâng cằm, đáng thương nhìn nàng: “Nhị
đệ muội đây là muốn đi đâu?”
Còn nói nữ nhân ngu xuẩn hung hăng này thật sự vì tức
giận mà nhiễm bệnh, hóa ra vẫn đứng đây chờ giờ khắc này. Đại phòng tất nhiên
còn có chiêu sau lợi hại! Tống thị trong lòng rơi thẳng xuống cốc, nàng lại bất
chấp cùng Lâm Ngọc Trân lá mặt lá trái, trực tiếp nháy mắt với ma ma bên người.
Ma ma phía sau lập tức liều lĩnh vọt lên, hướng tới
đám ma ma bên người Lâm Ngọc Trân, Tống thị thì thẳng tắp hướng tới Lâm Ngọc
Trân đẩy ra, Lâm Ngọc Trân đang đắc ý dào dạt, dù thế nào cũng không nghĩ nàng
ta sẽ xông tới đây, trong lúc kinh hãi, bị đụng phải lảo đảo,“Ai u!” một tiếng
té ngã, đám người Phương ma ma nhanh chóng tới đỡ nàng dậy, Tống thị cũng đã
chạy xa rồi.