Phương Trúc đè thấp thanh âm, thật cẩn thận nói:
“Thiếu phu nhân, Nhị phu nhân mới nghe nói tới, lập tức liền hôn mê bất tỉnh,
Đại thiếu phu nhân vừa vặn ở một bên hầu hạ, liền dùng sức ấn nhân trung của
nàng, hơn nửa ngày mới tỉnh lại, cũng không nói một câu. Đại thiếu phu nhân ở
một bên khóc, Nhị thiếu phu nhân thu xếp thỉnh đại phu, nô tỳ nhìn sự tình
không tốt, trước hết đã trở lại.” Rồi liếc vào trong phòng Lâm Ngọc Trân một
cái, nhẹ giọng nói: “Đại phu nhân ra sao rồi?”
“Nằm nghỉ rồi, ai nói gì nàng cũng không để ý.” Lâm
Cẩn Dung đem Nghị Lang đang ngủ gà ngủ gật giao cho Phan thị cùng Đậu Nhi: “Ta
tạm thời không thể ra về, các ngươi đem Nghị Lang mang về ngủ, tỉnh lại thì
chơi với hắn ở bên kia, không cần đưa lại đây.” Loại thời điểm này, tâm tình
mọi người đều không tốt, tiểu hài nhi vẫn không cần gây thêm phiền hà.
Đậu Nhi cùng Phan thị hiểu được, nhanh đáp ứng, đem
Nghị Lang vội vàng bế đi.
Lâm Cẩn Dung lúc này mới hỏi lại Phương Trúc: “Tam phu
nhân bên kia tình huống thế nào rồi?”
Phương Trúc vò vạt váy, nhìn thoáng qua tiểu nha hoàn
đứng ở trước cửa, có chút khó nói.
Lâm Cẩn Dung liền dọc theo hành lang dài đi lên vài
chục bước: “Ngươi có thể nói rồi.”
Phương Trúc thở dài, nghiêng người qua thấp giọng nói:
“Tam phu nhân vừa khóc lại nháo, cứ ngước mắt nhìn Nhị gia khóc, càng không
ngừng hỏi làm sao bây giờ? Nô tỳ đoán, nếu không có Đại lão gia, Nhị lão gia
đều ngồi đó, nàng liền túm lấy Nhị gia khóc lóc a. Nghe nói nhà mẹ đẻ nàng cũng
có người tham gia mà.”
Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Không nghe người khuyên,
thì trách được ai? Ngươi đi sai người, đem tin tức nói cho Lâm Tam gia biết.
Hỏi lại cẩn thận, nói không chừng bên kia hắn biết nội tình gì đó mà chúng ta
không rõ.”
Phương Trúc rời đi an bài.
Lâm Cẩn Dung xoay người vào phòng, thấy Tiểu Tinh và A
Nhu nín thở tĩnh khí đứng ở một bên, bộ dạng thật cẩn thận, thở cũng không dám
thở, Hà di nương còn lại là ôn nhu kiên nhẫn khuyên Lâm Ngọc Trân: “Phu nhân,
người nên nghĩ thoáng chút, chớ ảnh hưởng sức khỏe, kia không phải còn chưa
định án sao? Lão gia nhất định sẽ có biện pháp. Trước người uống chén trà sâm
này đã, được chứ?” Vừa nói, một bên quả thực bưng lên một chén trà sâm.
Lâm Ngọc Trân phiền chán không nói nổi, nâng tay hất
chén trà sâm xuống đất, mắng: “Tiện nô tỳ không có mắt! Cút!”
Tiểu Tinh và A Nhu câm như hến, nhất tề lui ra một bước,
hận không thể dúi đầu vào cổ áo. Hà di nương không nói được một lời, chậm rãi
ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ, nhất cử nhất động, tư thế hết sức tao nhã, Phương
ma ma cùng Phương Linh thờ ơ lạnh nhạt, cũng không khuyên giải.
Lâm Cẩn Dung chậm rãi đi tới trước mặt Hà di nương.
Hà di nương nhìn thấy mũi hài của Lâm Cẩn Dung, chậm
rãi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Cẩn Dung, đôi mắt ửng đỏ như hoa đào, hai giọt lệ
trong suốt bắt tại trên lông mi chưa rơi xuống, giống như giọt sương đầu hạ
đọng trên đóa hoa, rất đáng thương lại đáng yêu.
Đúng là tiểu mỹ nhân, ngay cả khóc, cũng là lê hoa
mang vũ, sở sở động lòng người, không hề nghi ngờ, Hà di nương chính là một mỹ
nhân như thế. Lão thê tử hoa tàn ít bướm, tính tình vốn không tốt cũng vì tâm
tình không vui mà mượn cớ phát tác với tiểu thiếp kiều diễm như hoa, ôn nhu săn
sóc, nói vậy rơi vào trong mắt nam nhân, vốn diện mục khả tăng(thuận mặt) lại
càng thêm diện mục khả tăng, vốn xinh đẹp ôn nhu cũng càng thêm xinh đẹp ôn
nhu.
Nhưng trong mắt Lâm Cẩn Dung, Hà di nương này thật
đúng là tự đánh mất mặt mũi, cũng có bụng dạ khó lường, ngay cả Nghị Lang nhỏ
tuổi đều biết Lâm Ngọc Trân tâm tình không tốt, so với ngày thường im lặng nhu
thuận hơn rất nhiều, Hà di nương là người thông minh nhưng lại không biết tránh
né sao? Cố tình xông tới mũi đao, chỉ có thể nói là nàng ta không có ý tốt.
Lâm Cẩn Dung nhìn giọt lệ trong suốt trên lông mi của
Hà di nương, hơi hơi nhíu mày: “Chuyện như vậy, di nương phân phó bọn nha hoàn
làm là được rồi, nếu không cẩn thận bị thương, vậy phải làm thế nào bây giờ?
Trong nhà có việc, lão gia cùng phu nhân tâm tình không vui, di nương sẽ không
muốn khiến lão gia thêm phiền lòng chứ.”
Hà di nương khẽ mím đôi môi hồng nhuận no đủ, mang
theo vài phần ủy khuất, lại chậm rãi đè xuống, ôn nhu nói: “Nhị thiếu phu nhân
nói đúng, thiếp thân nhớ kỹ.”
Lâm Cẩn Dung cũng không thèm nhìn tới nàng, phân phó
Song Hỉ: “Đến dọn dẹp mảnh vỡ cho sạch sẽ.” Lập tức lấy ra khăn tay lau trà sâm
hắt vào người Lâm Ngọc Trân vừa rồi.
Phương Linh nào dám để người bên cạnh của Lâm Cẩn Dung
làm việc trong phòng mình, trầm mặc không lên tiếng tiếp nhận chổi và hốt rác
trong tay Song Hỉ, cúi đầu quét dọn, Hà di nương nắm chặt khăn lụa trong tay,
đang muốn nói cái gì, Phương Linh cúi mắt đưa hốt rác cho nàng, thản nhiên nói:
“Thỉnh di nương đem mảnh vỡ này ném đi.”
Hà di nương im lặng cầm đổ đi, lại đổ nước vò khăn,
Phương ma ma đi qua nói: “Để lão nô, để lão nô. Di nương nghỉ ngơi đi.”
Lâm Ngọc Trân giọng căm hận nói: “Ta bảo ngươi cút,
không nghe thấy sao?! Lỗ tai mọc ở đâu vậy?”
Lâm Cẩn Dung nhìn Tiểu Tinh và A Nhu liếc mắt một cái,
Tiểu Tinh và A Nhu hiểu ý, im lặng thi lễ, đi qua kéo Hà di nương lại, thấp
giọng khuyên nhủ: “Chúng ta đi xuống trước đi.”
Hà di nương sắc mặt trắng bệch, trầm mặc theo hai
người ra ngoài, đi tới cửa, đứng lại, quay đầu, trầm tĩnh nhìn Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung mặt không chút thay đổi nhìn nàng, một giọt nước mắt theo hàng
lông mi dài của Hà di nương rơi xuống, nàng cúi con ngươi, chậm rãi xoay người,
bóng dáng thon gầy có vẻ cô đơn lại đáng thương.
Lâm Cẩn Dung thu hồi ánh mắt, thay Lâm Ngọc Trân sửa
sang lại quần áo, thấp giọng nói: “Lửa giận tổn thương sức khỏe, cần gì phải
vậy. Tiền tài đủ dùng là tốt rồi, bản thân khoẻ mạnh dù muốn bỏ ra bao nhiêu
tiền cũng mua không nổi.”
Lâm Ngọc Trân đưa lưng về phía nàng, không nói được
một lời.
Lâm Cẩn Dung cũng không nói thêm, liền tĩnh tọa bồi ở
một bên. Nàng cũng không biết Lục Kiến Tân cùng Lâm Ngọc Trân tổng cộng đầu tư
bao nhiêu tiền, nhưng xem bộ dạng này của Lâm Ngọc Trân, tuyệt đối không ít.
Nàng không khỏi nghĩ tới Lâm Ngọc Trân năm đó, khi đó
Lục Vân còn nhỏ chưa gả, Lâm Ngọc Trân mới từ Giang Nam trở về, trong tay của
cải rất nhiều, nửa điểm không đem những người khác trong Lục gia cùng nữ quyến
Lâm gia để vào mắt, ngay cả chuyện tích trữ lương thực cũng không thèm tham dự,
kiêu ngạo khinh mạn như thế, chỉ vài năm ngắn ngủi lại rơi xuống tình trạng
này.
Ngày ảnh tây tà, ánh nắng kim hồng từ đầu tường dần
dần rơi xuống trên tường, phía trước cửa sổ, lại xuyên thấu qua khe hở tiến
vào, chiếu lên gương mặt của Lâm Ngọc Trân, Lâm Ngọc Trân ngại nó chói mắt,
liền nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nghiêng người.
Một giọt nước mắt không hề báo
trước dấu hiệu theo khóe mắt nàng rơi xuống, ướt sũng thái dương nàng, nàng lại
khống chế không được, rên rĩ một tiếng thật dài.
Tất cả mọi người đều kinh sợ. Lâm Cẩn Dung vẫy tay ý
bảo đám người Phương ma ma lui ra ngoài, cầm khăn đưa qua Lâm Ngọc Trân, im
lặng chờ nàng bình ổn lại.
Thật lâu sau, Lâm Ngọc Trân mới dừng rơi lệ, nhưng
cũng không nói lời nào, từ từ nhắm hai mắt vẫn không nhúc nhích nằm ở trên
tháp. Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng lặp lại: “Cô cô, so sánh với tiền tài, sức khỏe
bản thân vẫn là điều mấu chốt nhất. Chúng ta cũng không thiếu cái ăn cái mặc.”
Lâm Ngọc Trân nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta đâu có khóc vì
điều này? Ta chỉ là nghĩ, nữ nhân không có tiền tài không có nhi tử để dựa vào,
đáng thương lại đáng buồn.”
Đây là lần đầu tiên nàng nói lời nhụt chí như vậy với
Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung nhìn Lâm Ngọc Trân mái tóc đã điểm bạc, khóe mắt
mang theo chút nếp nhăn, kìm lòng không được sờ sờ mấy chìa khóa nhỏ ở trong
lòng, qua mấy ngày vì sự yên ổn của bản thân mà phải giao chìa khóa ra, không
biết đến lúc đó có thể cảm thấy mất mát hay không? Lâm Cẩn Dung cúi con ngươi
suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng lắc đầu – kiếp trước cùng kiếp này, chỗ khác nhau
lớn nhất đó là, lúc trước chỉ nghĩ dựa vào người khác, kiếp này dựa vào là
chính mình. Chỉ cần nàng có thể sống tiếp, chỉ cần nàng còn có thể an ổn, vô
luận mất đi bao nhiêu tiền tài nàng đều có thể một lần nữa kiếm trở về.
Lâm Ngọc Trân vốn thốt ra nói câu nói kia cũng có chút
xấu hổ quẫn bách, không thấy Lâm Cẩn Dung trả lời, nhịn không được càng ảo não,
muốn tìm chuyện để che giấu. Chờ đến khi nàng giương mắt nhìn Lâm Cẩn Dung, chỉ
thấy Lâm Cẩn Dung rũ mắt nhìn xuống đất, vẻ mặt an nhiên, cũng không có nửa
điểm cười nhạo hoặc là vui sướng khi người gặp họa, nhịn không được lại thay
đổi ngữ khí: “Con có tham dự đầu tư không?”
Lâm Cẩn Dung thấy nàng thật sự quan tâm, cũng dùng
thanh âm nhu hòa nói: “Cô cô không cần lo lắng cho ta, ta thực sự chưa từng
tham gia.”
Lâm Ngọc Trân cũng không nói sớm biết rằng như vậy,
lúc trước nên nghe lời con nói, hoặc là trách Lâm Cẩn Dung vì sao không sống
chết ngăn nàng lại, chỉ thấp giọng nói: “Vậy là tốt rồi. Con đi đi, chăm sóc
Nghị Lang, ta chỉ muốn ở một mình. Cơm chiều các con không cần lại đây hầu hạ.”
Lâm Cẩn Dung cũng đứng dậy: “Nói vậy công công chắc
cũng rất khổ sở, cô cô nếu có thể thì trấn an hắn lão nhân gia hắn một chút
cũng tốt; Nếu không thể, cũng không cần…”
Lâm Ngọc Trân không kiên nhẫn: “Biết rồi, ta sẽ không
ầm ỹ với hắn. Cùng hắn ầm ỹ chính là không công tiện nghi cho hồ ly kia!”
Lâm Cẩn Dung thấy nàng nói không suy nghĩ, quả nhiên
là tức giận đến hồ đồ, cười cười, đứng dậy đi ra ngoài. Phương ma ma chào đón
nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân, chén trà vừa mới bị đánh vỡ kia, là chén bằng
sứ men xanh mà lão gia yêu nhất.” Nói tới đây, dĩ nhiên là hận nghiến răng
nghiến lợi.
Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, nói: “Bất quá là một
chén trà mà thôi, chẳng lẽ phu nhân còn đảm đương không nổi? Cứ theo tình hình
thực tế bẩm báo là được, lão gia sẽ không làm gì đâu. Chỉ cần săn sóc lẫn nhau,
vật ngoài thân thì tính là cái gì? Ma ma hầu hạ cẩn thận, có việc đến bảo ta.”
Phương ma ma cười cười: “Thiếu phu nhân nói phải. Lão
nô đi hầu hạ phu nhân.” Chỉ cần Lâm Ngọc Trân không phát giận thì cũng không có
chuyện gì.
Lâm Cẩn Dung gật gật đầu, tự trở về phòng.
Khi trời mờ tối, Phương ma ma sai Tố Tâm lại đây
truyền lại tin tức: “Thỉnh thiếu phu nhân yên tâm, không có việc gì, lão gia
cùng phu nhân không ầm ỹ.”
Lục Kiến Tân đã trở về, Lục Giam còn chưa thấy quay
lại, Lâm Cẩn Dung liền đoán hắn đại để là bị Đồ thị giữ chặt, vì thế cũng không
sai người thúc giục, để mẫu tử hai người dây dưa. Đợi đến khi trời tối đen, Lục
Giam mới trở về, vừa vào cửa đã cởi ngoại bào ném thẳng xuống đất.
Lâm Cẩn Dung vội hỏi: “Đây là làm sao vậy?”
Lục Giam khẽ mím môi, nhịn lại nhẫn, mặt âm trầm nói:
“Ô uế.”
Lâm Cẩn Dung nhặt lên xem, thấy tay áo nhiều nếp nhăn,
trên mặt còn dính chút chất lỏng không rõ sau khi khô cạn để lại nhiều điểm
loang lổ, đoán đại để là nước mắt nước mũi của Đồ thị, nhìn lại bộ dạng kia của
Lục Giam, đột nhiên cũng rất muốn cười, khó khăn nhịn xuống, đem quần áo đưa
cho Song Toàn: “Cầm giặt sạch.” Rồi chuẩn bị nước cho Lục Giam rửa tay rửa mặt,
cũng không hỏi Đồ thị như thế nào, chỉ hỏi hắn: “Tam thúc phụ bệnh đã đỡ hơn
chưa?”
Lục Giam nhíu mày: “Vẫn không thấy chuyển biến tốt.”
Sau khi rửa xong mặt mũi, nhịn không được nổi giận đùng đùng nói: “Thật không
có đạo lý! Lại trách ta chưa từng gắt gao ngăn nàng lại!”