Đồ thị sẽ có phản ứng như vậy, vốn đã nằm trong dự
kiến. Lâm Cẩn Dung yên lặng dâng lên chén trà, nhẹ nhàng xoa xoa tay Lục Giam,
mang ý an ủi.
Lục Giam đại để là sớm nói nhiều miệng khô lưỡi khô,
thấy nước trà, vội vàng một hơi uống cạn, nước trà không nóng không lạnh, độ ấm
thích hợp, vừa vặn khiến táo khí trong lòng hắn giảm bớt không ít. Hắn thở dài
ra một hơi, ngồi xuống ghế, nghỉ ngơi sau một lúc lâu, rồi thấp giọng nói: “Ta
hôm nay mới biết, hóa ra nàng ta quăng vào đó không chỉ có chút ít.”
Hóa ra Đồ thị quản không được miệng, đem chuyện này
nói cho Đồ gia, hỏi nhà mẹ đẻ có muốn cùng nhau phát tài không. Ai mà không
muốn phát tài? Sản nghiệp của Đồ gia cũng được bỏ vào đó, nhưng không có tiền,
không có tiền thì làm sao bây giờ? Tất nhiên là mượn Đồ thị vừa mới được phân
chia gia sản, có năng lực làm chủ số tiền đó. Đồ thị từ trước không có tiền sẽ
còn cho, nói gì tới hiện tại? Tất nhiên là đồng ý.
Nếu buôn bán lời tiền thì may mắn, khi chia hoa hồng
thì có thể khấu trừ, nhưng hiện tại tiền đều trôi xuống sông xuống biển, coi
như còn gì nữa? Đồ gia dụng đến gắn bó sinh kế vẫn là năm đó Lục Giam trăm
phương nghìn kế tiết kiệm tiền tiêu vặt, mượn tin tức của Lâm Cẩn Dung mua bán
hương liệu và lương thực kiếm tiền chuộc đồ về, cũng không thể để bọn họ bán đi
nữa. Dựa theo thói quen của Đồ gia, không khóc nháo hỏi nàng đòi tiền đã tốt
rồi.
Nếu là người biết xua đuổi ý nghĩa linh tinh thì cũng
đành nhịn. Nhưng Đồ thị chính là người luôn luẩn quẩn trong lòng, nàng nghĩ
mình chịu thiệt, đau lòng, oán trách Nhị phòng, đồng thời, còn đem hy vọng đặt
ở trên người Đại phòng, hy vọng Đại phòng có thể có cách kiếm về. Nhưng nàng
không dám chọc vào Lục Kiến Tân cùng Lục Kiến Trung, vậy chỉ có thể tìm Lục
Giam khóc nháo, chỉ có thể tìm Lục Kiến Lập oán giận.
Lâm Cẩn Dung đại khái nghe qua, đồng tình nhìn Lục
Giam, cố ý nói: “Tam thẩm nương, vốn là có thiện tâm, đối với người nhà mẹ đẻ
coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ.”
Lục Giam trầm mặc một lát, thản nhiên nói: “Thời điểm
lúc trước ta giúp bọn họ đã nói qua, đó là lần cuối cùng ta giúp bọn họ. Không
đáy thì dù thế nào cũng không lấp đầy. Nếu nàng ta cố ý không nghe lời ta
khuyên, lại là tự nguyện lấy tiền cho người mượn, nên chuẩn bị sẽ bị lỗ vốn.
Tới tìm ta làm ầm ĩ, đơn giản là hy vọng ta vẫn sẽ giống như lần trước thôi.”
Đồ gia bức Đồ thị, Đồ thị lại đây ép buộc hắn, nguyên nhân đều là cho rằng đối
phương có tiền, đều có thể vươn tay giúp đỡ.
Lâm Cẩn Dung nói: “Nay Lục đệ không ở nhà, Tam thúc
phụ bị bệnh, Tam thẩm nương cũng không có người để trông cậy, trong lòng nàng
đại để cho rằng chàng đáng tin nhất, cho nên mới sẽ tìm chàng khóc nháo. Chàng
nhịn chút, tìm chuyện để nói, hò hét với nàng cũng không có gì tốt.”
“Dỗ không xong.” Lục Giam từ chối cho ý kiến: “Nếu
nàng ta tới cửa thăm Nghị Lang, hoặc là lôi kéo nàng khóc lóc, nàng cứ bảo nàng
ta tới tìm ta, nàng nói nàng không quản được, cái gì cũng không biết. Không cần
đồng ý, càng đừng cho nàng ta này nọ, nàng ta còn chưa tới mức sống không nổi.”
Hắn rõ ràng nhất Đồ thị muốn nghe cái gì, chỉ cần hắn nói cho Đồ thị biết, mặc
kệ bồi bao nhiêu, hắn sẽ trợ cấp, cam đoan Đồ thị lập tức sẽ không náo loạn.
Nhưng lời này hắn vĩnh viễn cũng sẽ không nói ra, trong tay không có tiền dư,
bằng không ngược lại là gánh nặng.
Lâm Cẩn Dung cười cười, không trả lời, không đánh giá.
Đồ thị nhiều nhất chỉ dám lôi kéo nàng chảy vài giọt lệ, lôi kéo nàng khóc nháo
chứ cái gì cũng không dám.
Nàng không nhiều lời, Lục Giam ngược lại càng muốn
nói: “Mấy ngày nay ta mới thấy nàng ta hiểu được chút, đảo mắt lại phạm hồ đồ.
Tam thúc phụ bị bệnh, nàng ta chẳng những không trấn an hắn, lại chỉ khóc lóc
nháo loạn, bị chiều quen nên hỏng rồi.”
Có câu nói, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Đồ thị
cứ như vậy, xuôi gió xuôi nước thì còn may, nhưng vừa suy sụp liền lộ nguyên
hình. Lâm Cẩn Dung đứng dậy nói: “Ta trước sai người dọn cơm, chúng ta vừa ăn
vừa nói.”
Giây lát, cơm chiều dọn xong, Lục Giam đem những chi
tiết hắn biết nói cho Lâm Cẩn Dung nghe: “Ngô Tương nói hắn cũng không còn cách
nào khác, lúc đầu liền vẫn có người trông chừng Mai Bảo Thanh. Hắn chỉ cho là
cùng tham gia giống như chúng ta, lo lắng lỗ vốn, cho nên vẫn chưa để ở trong
lòng. Vẫn không thấy đội tàu trở về, người nọ mới không thấy đến đây. Thẳng đến
khi đội tàu trở về, người nọ mới lại xuất hiện … sau lại hắn tinh tế nghĩ đến,
Mai Bảo Thanh đại để là bị người ta tính kế, nếu không có gió lốc tổn hại mười
con thuyền kia, hàng hóa càng nhiều, tội danh càng nặng. Đương nhiên, bản thân
Mai Bảo Thanh cũng không sạch sẽ, tội danh buôn lậu bí mật là trốn không thoát
đâu.”
Mai Bảo Thanh là kẻ buôn lậu, đại buôn lậu. Nhưng lại
nói tiếp, trừ bỏ Lâm gia ra, ba nhà Đào, Lục, Ngô ai dám nói mình sạch sẽ?
Không phải đều muốn chiếm tiện nghi sao? Lâm Cẩn Dung xoa xoa trán: “Ta nhớ rõ
lúc trước ở kinh thành khi nhắc tới Mai Bảo Thanh với Trương San nương, Trương
San nương nói là tiền nhiều hơn sẽ bị cắn vào tay.”
Lục Giam trầm tư một lát, nói: “Hiện tại liền nhìn
những thủ đoạn từ trước do hắn bày ra đều không có tác dụng. Ta nhớ rõ hắn có
thân muội tử được đưa vào vương phủ, đã chính thức phong hào.” Dừng một chút,
thấp giọng nói: “Không phải phúc thì chính là họa!” Nói tới đây, còn có chút
khẩn trương: “Nếu là họa, người ta nhất định sẽ truy xét lên trên, khả năng bị
liên lụy rất rộng.” Nói không chừng những việc làm từ trước đều lôi ra, mấy nhà
ở Bình châu này chỉ sợ sẽ không có thái bình.
Lâm Cẩn Dung cầm chén canh đưa qua, trầm tĩnh nói: “Sẽ
không, nhất định sẽ không dính dáng đến chúng ta. Mai Bảo Thanh không phải
người như vậy, hơn phân nửa hắn sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm.” Năm đó Lục gia
lụn bại là thật, nhưng không có nghe nói tới việc bị liên lụy, điều này nàng có
nắm chắc.
Lục Giam cười khổ một tiếng: “Mặc dù dính dáng đến
cũng là việc không còn cách nào khác, đến thế nào tính thế ấy, ăn cơm thôi.”
Phu thê hai người vừa dùng xong cơm chiều, Phương Trúc
chờ ngay tại bên ngoài, Lâm Cẩn Dung bảo nàng tiến vào hỏi: “Tam gia nơi đó nói
như thế nào?”
Phương Trúc đáp: “Tam gia cũng biết tin tức. Hắn còn
được Mai đại lão gia nhờ người đưa tới một câu, vốn lúc trước hắn muốn đích
thân tới đây nói, nhưng thấy nô tỳ qua, liền bảo nô tỳ truyền lời. Mai đại lão
gia nói thế này: Mai Bảo Thanh thực xin lỗi mọi người, làm
cho tiền tài của mọi
người trôi xuống sông xuống biển, hắn sẽ nhận hết mọi lỗi lầm. Muốn trách hắn
hận hắn, hắn đều chấp nhận, nếu là thông cảm hắn, phàm có một ngày Đông Sơn tái
khởi, hắn cũng sẽ không để mọi người chịu thiệt; Về phần sự tình khác, đều là
chuyện của họ Mai hắn, cùng mọi người không có gì liên quan, thỉnh mọi người
yên tâm.”
Giống như suy đoán của Lâm Cẩn Dung.
Lục Giam nhìn bộ dạng trầm tĩnh của Lâm Cẩn Dung, bất
tri bất giác cũng trở nên trầm tĩnh theo, nói: “Hắn là nói thật, lúc trước ký khế
thư, nói vậy lỗ lã thế nào hắn viết thật sự rõ ràng.” Về phần sau này Mai Bảo
Thanh có thể thoát khốn Đông Sơn tái khởi hay không, hồi báo những người này
thế nào, vốn là chuyện không có bằng chứng, hư vô mờ mịt. Nhưng Mai Bảo Thanh
đã nhắn lại ý tứ, hắn sẽ không liên lụy người ta, tự lực thừa nhận, hy vọng
người ta cũng đừng tới ép buộc hắn, cho hắn một con đường sống, hắn sẽ nhớ ân
tình.
Người này a. Lâm Cẩn Dung thở dài một tiếng, cùng Lục
Giam thương lượng: “Bất luận như thế nào, liên lụy đến nhiều người như vậy,
nhất định phải viết phong thư cho Vinh Thất, hỏi thăm một chút nguyên do sự
việc, cũng tiện hiểu rõ hơn.”
Lục Giam đáp ứng, phái Phương Trúc: “Đi theo chúng ta,
đem lời này nói cho Đại lão gia biết.”
Lục Kiến Tân sầu hề hề ngồi ở trong phòng, cùng Lâm
Ngọc Trân hai người không nói gì. So với Lâm Ngọc Trân, trong lòng hắn lại càng
khó chịu hơn, tuy sớm đã có chuẩn bị tâm lý, rốt cuộc vẫn là nhiều năm cóp
nhặt, tích trữ từng chút một, giờ thì không còn, còn có khả năng bị dính dáng
đến, bảo sao người ta không buồn bực?
Lâm Ngọc Trân cùng hắn thương lượng: “Lão gia cũng
đừng lo lắng, không phải đại sự, dù sao lúc trước chàng chưa từng ra mặt, chỉ
dùng danh nghĩa của ta thôi. Nói đến nói đi, chúng ta đem tiền giao cho hắn,
cũng không phải là bảo hắn đi phạm pháp, nếu không được, thì cắn ngược lại một
cái là được!”
Lục Kiến Tân nói: “Nàng thì biết cái gì? Năm đó thời
điểm lão thái gia còn sống, sinh ý cùng hắn cũng không thiếu lui tới, đều đặn
hàng năm, buôn lậu từ các cửa hàng ở Thanh châu, lại qua tay hắn bán đi các vật
cấm thì biết bao nhiêu, ta có thể nói không biết, nhưng người ta sẽ tin sao?
Cắn một cái có thể cắn được sao?”
Lâm Ngọc Trân cũng không có biện pháp gì, im lặng nói:
“Đã sai người hỏi thăm tin tức chưa? Lúc trước nên nghe Nhị lang cùng thê tử
hắn.”
Lục Kiến Tân nhíu mày, mất hứng nói: “Lúc này nói lời
đó có ích lợi gì?”
Chợt nghe Phương ma ma ở ngoài mành nói: “Lão gia, phu
nhân, Hà di nương tự tay làm cháo cẩu kỳ đem tới.”
Lục Kiến Tân ngẩng đầu nhìn, thấy phía dưới mành lộ ra
một đôi kim liên yêu kiều, biết là Hà di nương đứng ở nơi đó, liền nhìn trộm
Lâm Ngọc Trân. Thấy Lâm Ngọc Trân gương mặt bình tĩnh, không nói được một lời,
liền thử nói: “Chậm rãi, dù tức giận cũng phải ăn gì mà?”
Đúng là bì cẩu đuổi cũng đuổi không đi, bức người quá
đáng! Lâm Ngọc Trân cắn chặt răng, nói: “Để nàng đưa vào đi.”
Hà di nương chân thành đi vào, cảm kích nhìn Lâm Ngọc
Trân, lại thân thiết nhìn về phía Lục Kiến Tân, Lục Kiến Tân không có tâm tình
trấn an nàng, chỉ cúi đầu tiếp nhận bát cháo nàng đưa qua, phân phó Lâm Ngọc
Trân: “Thân mình trọng yếu, ăn nhiều một chút.”
“Phu nhân ăn nhiều một chút.” Hà di nương bất động
thanh sắc hai tay dâng cháo đi qua, đầu ngón tay lơ đãng ở bên bát phất một
cái, vốn tưởng rằng Lâm Ngọc Trân sẽ tức giận, kết quả Lâm Ngọc Trân dường như
không phát hiện đón nhận cùng Lục Kiến Tân ăn.
Lục Kiến Tân tâm tình sút kém đến cực điểm, chỉ ăn nửa
bát vô luận thế nào cũng ăn không vô, còn chưa buông bát, lại nghe Phương ma ma
bẩm báo: “Lão gia, phu nhân, Nhị gia và Nhị thiếu phu nhân lại đây, nói là có
việc muốn bẩm báo.”
Lục Kiến Tân cũng không trông cậy vào chuyện này có
thể hỏi thăm gì được phu thê Lục Giam, đoán bọn họ hơn phân nửa cũng là vì
người bên ngoài đến tìm hiểu tin tức, liền hứng thú rã rời nói: “Để bọn họ tiến
vào.” Thấy Phương Trúc đi theo tiến vào, không khỏi nghi hoặc nhìn về phía Lục
Giam.
Lục Giam quét mắt nhìn Hà di nương phụng bồi ở một
bên, nói: “Con vừa biết một tin tức, muốn nói cho phụ thân nghe.”
Lục Kiến Tân không chút nào để ý hướng Hà di nương vẫy
vẫy tay: “Đi xuống!”
Hà di nương thuận theo lui ra ngoài.
Lục Giam lúc này mới lệnh Phương Trúc đem lời Mai Bảo
Thanh nói thuật lại một lần, rồi bảo: “Con trở về liền viết thư lên kinh nhờ
người tìm hiểu việc này.”
Lục Kiến Tân vuốt râu suy nghĩ hồi lâu, nói: “Hắn có
thể có giác ngộ như thế cố nhiên rất tốt, nhưng chỉ sợ người khác ép buộc hắn.
Bất quá, nếu bỏ qua tiền tài, kia cũng không đến mức không thể thoát thân.” Kế
tốt nhất hiện nay cũng chỉ có thể tĩnh lặng chờ đợi.