“Cố tình gây sự.” Lục Kiến Trung giận dữ, dùng sức
vung tay áo nói: “Ngươi coi ta là người nào? Ta chỉ là kẻ vì tư lợi chỉ lo bản
thân sao? Tổ mẫu ngươi không phải là thân mẫu của ta sao? Mẫu thân ngươi không
phải là tẩu tử của ta sao? Nhi tử của ngươi không phải tôn tử của ta sao? Tam
thúc phụ của ngươi không phải là thân huynh đệ của ta sao? Ta sẽ không thề,
ngươi đây là đang vũ nhục ta khinh người quá đáng.” Hắn sẽ không thề, Lục Giam
có năng lực làm gì hắn?
Lục Giam yên lặng nhìn hắn, sắc mặt càng trắng, ánh
mắt càng đen: “Nhị thúc phụ không dám thề cũng không sao, ta vô luận như thế
nào đều sẽ trở về.” Nói xong xoay người rời đi, lại nghe Lục lão phu nhân lớn
tiếng nói: “Lão Nhị, con quỳ xuống.”
Lục Kiến Trung ủy khuất nhìn Lục lão phu nhân: “Nương”
Lục lão phu nhân sầm mặt, thản nhiên nói: “Nhị lang
không thể yêu cầu con thề, ta bảo con thề, có được không?”
Lục Kiến Trung mặc dù là trong lòng ngàn lần không
muốn, nhưng trước mặt con cháu, làm sao lại dám nói không thể? Lập tức ủy ủy
khuất khuất quỳ gối trước mặt Lục lão phu nhân, giơ tay đối với bầu trời mờ
mịt: “Trời ở trên cao, ta Lục Kiến Trung thề, nhất định sẽ hết sức đem người
nhà……”
Lục Giam đánh gãy lời hắn: “Đem lão mẫu, Đại tẩu……”
Lục Kiến Trung hận hắn nghiến răng ngứa lợi, nhưng
cũng chỉ đành cắn răng nói: “Nhất định hết sức đem lão mẫu, Đại tẩu, chất nhi,
chất tức, tôn tử, Tam đệ, Tam đệ tức cùng nhau bình an về nhà cũ, sau đó sẽ dẫn
người quay lại đón Đại ca. Nếu có tư tâm, phạm vào lời ta, ta……” Đang trong lúc
do dự, chống lại ánh mắt của Lục lão phu nhân, không khỏi cúi thấp đầu, nhỏ
giọng nói: “Ta sẽ không thể chết già.”
“Tốt lắm.” Lục lão phu nhân ngẩng đầu lên uy nghiêm
nhìn Lục Giam nói: “Nhị lang, hài tử ngoan, chúng ta đi trước, bảo trọng.”
Lâm Ngọc Trân đi qua nhìn Lục Kiến Tân, lại nhìn Lục
Giam nhẹ giọng nói: “Cẩn thận một chút, chúng ta cùng nhau chờ con trở về.” Đến
tận đây, nàng mới tin tưởng Lục Giam lúc trước nói sẽ không bỏ lại bọn họ là
lời nói thật.
Lục Giam dùng sức gật đầu.
Lâm Cẩn Dung ôm Nghị Lang đi qua, bảo Nghị Lang cùng
hắn nói lời từ biệt, lại cắn răng nói: “Nếu chàng không trở lại, ta vĩnh viễn
cũng không tha thứ cho chàng.”
Gió nổi lên, mây hạ thấp, bóng đêm từ chân trời dâng
lên, Lục Giam đứng ở trong đống bùn tuyết nhìn Lâm Cẩn Dung ngồi trên xe bò,
gắt gao ôm Nghị Lang, nhìn hắn đăm đăm cách hắn càng ngày càng xa, nghe được
Nghị Lang đột nhiên khóc òa, thanh âm vang tận mây xanh.
Xú tiểu tử, không khóc thì thôi, một khi phát tác luôn
đặc biệt khó dỗ, thanh âm còn đặc biệt lớn, Lục Giam cười khổ nhếch lên khóe
môi, mấy độ khống chế không được muốn đuổi theo.
“Nhị gia, cũng muộn rồi.” Thanh âm của Chu Kiến Phúc
đúng lúc làm cho hắn hồi thần.
Lục Giam lau mặt, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
Xe la “y y nha nha” quay lại đường cũ, nghênh diện với
đoàn người đi ngược chiều, hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy thân ảnh mọi người Lục
gia dĩ nhiên đã bị chôn vùi ở trong đám người, hắn không thấy mẫu tử Lâm Cẩn
Dung đâu nữa.
“Nhị gia, Nhị thiếu phu nhân các nàng sẽ không có việc
gì đâu, còn có Hàn Căn đi theo mà. Thê tử và tiểu tử của ta cũng không ngốc
nghếch.” Chu Kiến Phúc rất bội phục Lục Giam, hắn không nghĩ tới Lục Giam ngày
thường nhìn văn văn nhược nhược, trầm mặc ít lời, chỉ thỉnh thoảng có thể nhẹ
nhàng đối kháng với Lục Kiến Tân, tại đây thời khắc mấu chốt sẽ đưa ra lựa chọn
như vậy. Quả nhiên thời khắc mấu chốt gặp người có tâm, lão gia chọn dưỡng tử
này không chọn sai. Trong lòng đối với Lục Giam có một chút thay đổi, từ trước
vì thân phận địa vị sinh ra nịnh bợ cùng lấy lòng, hiện tại lại có ý khâm phục
chi tâm.
Lục Giam tất nhiên không biết Chu Kiến Phúc nghĩ gì,
chỉ sầu lo nhìn Lục Kiến Tân vẫn hôn mê bất tỉnh: “Phụ thân bị thương không
nhẹ, cũng không hiểu được đằng trước hộ họ Khưu kia có chịu giúp đỡ hay không,
có thể mời đại phu tới hay không nữa.”
“Nhị gia, có câu không phải nói tẫn nhân sự biết thiên
mệnh sao? Có lẽ lát nữa lão gia sẽ tự tỉnh lại, không có chuyện gì, chúng ta là
có thể đuổi theo lão thái thái.” Mắt thấy đã tới gần thôn trang, Chu Kiến Phúc
liền phân phó ba gia đinh đi theo khác: “Để cho Nhị gia đi cầu chủ gia, các
ngươi nhớ lấy phải làm ra vẻ nhã nhặn có lễ. Đừng để người ta nhìn liền thấy
hung thần ác sát không dám cho các ngươi đi vào.”
Mấy người đó nhất tề đáp ứng, Lục Giam sửa sang lại
quần áo tiến lên giao tế với người ta. Lúc này sắc trời dĩ nhiên đã tối tăm,
bên ngoài thôn trang cũng không còn nhiều người vây quanh nghỉ ngơi như lúc
trước, chỉ còn lại có mấy nhóm người rải rác vây quanh đống lửa sưởi ấm nói
chuyện. Lục Giam vòng qua những người đó đi đến cửa sau xin giúp đỡ, hồi lâu
mới có người cầm cây đuốc từ thang lầu đi đến đầu tường chiếu ra bên ngoài, thô
giọng không kiên nhẫn nói: “Muốn nước ấm đi ra phía trước, không được ra chỗ
cửa sau này, bằng không sẽ ném một táng đá đập chết.”
Lục Giam biết thời điểm thế này cửa sau tất nhiên nhất
định sẽ có người đứng gác, sở dĩ lúc này hồi đáp lại lời nói của mình, bất quá
là không chịu nổi mình da mặt dày mà thôi. Nhưng cũng không tức giận, lại càng
không cảm thấy bị sỉ nhục vì người ta cự tuyệt, chỉ nhẫn nại cười làm lành nói:
“Vị đại ca này, ta là ban ngày từng cầu trang chủ cho nữ quyến trong nhà vào đi
nhờ ốc xí, bỉ nhân họ Lục tên Giam, tự Mẫn Hành. Có việc muốn cầu kiến Khưu
trang chủ một lần.”
Trên đầu tường có thêm hai cây đuốc, dường như có
người nương theo ánh lửa cẩn thận đánh giá hắn, nhưng thanh âm người vừa nói
chuyện cũng không bởi vậy mà trở nên ôn hòa hơn, ngược lại càng không bình
tĩnh: “Ngươi cần như thế nào? Dĩ nhiên đã cho ngươi đi nhờ nhà xí, còn không
biết chừng mực? Đi mau, đi mau.”
Lục Giam sợ hắn không chịu nghe mình nói kỹ đã trực
tiếp đuổi người, nhanh chóng kể lại sự tình, vái chào thật sâu: “Tổ tiên của bỉ
nhân coi như là họ nổi danh trong thành Bình châu, đọc sách thánh hiền, cũng có
bạc có gia sản, đừng cho ta là kẻ xấu, sẽ không biết báo đáp ân tình, mong rằng
quý phủ ra tay cứu trợ, cứu phụ thân ta, bỉ nhân vô cùng cảm kích, ngày khác
tất sẽ cảm tạ.”
Người nọ trầm mặc một lát, nói: “Lục gia chúng ta đã
nghe nói qua, hiểu được là người đứng đắn, ngươi vì lão phụ lộn trở lại cũng là
đại hiếu, nhưng ngoài tường vây không chỉ là một nhà các ngươi, quy củ này
không thể phá. Một khi phá, sẽ không thể cự tuyệt những người khác, nhà chúng
ta có bạc, nhân thủ thiếu, không thể đáp ứng. Đại phu thì, chỗ hoang vu thế này
có đại phu nào cao minh chứ.”
Lục Giam luôn mãi khẩn cầu, người nọ vẫn không chịu,
thậm chí cũng không đồng ý đi báo cho gia chủ, chỉ nói rằng đêm đã khuya, chủ
nhân dĩ nhiên đã đi ngủ. Lục Giam
tuyệt vọng, lại nghe thanh âm của một nam tử
tuổi còn trẻ đột nhiên vang lên: “Là người nào của Lục gia?”
Lục Giam nhãn tình sáng lên, vội rành mạch báo lại lần
nữa.
Nam tử tuổi trẻ trầm ngâm một lát, nói: “Ngươi có uy
danh, mấy năm trước từng đem máy cày máy gieo về thành Bình châu, nghe nói sau
này lại trúng tiến sĩ……”
Lục Giam cũng bất chấp khiêm tốn, vội đáp: “Chính là
kẻ bất tài này. Năm kia tổ phụ ta qua đời ta về nhà chịu tang, tiếc rằng gặp
phải tai họa, chỉ cầu các hạ giúp đỡ.”
Chỉ nghe người nọ cùng người bên cạnh thấp giọng nói
hai câu, rồi không có tiếng động, ngay cả cây đuốc trên đầu tường cũng tắt.
Lục Giam một mình ở trong bóng tối gió lạnh một lúc,
không thấy có người quan tâm đến hắn, thầm nghĩ những gì mình có thể làm đều đã
làm, tiếp tục cũng không có kết quả, không bằng đi đến chỗ khác thử vận khí.
Quyết định chủ ý xoay người trở về, đám người Chu Kiến Phúc còn trông mong chờ
hắn, vừa thấy vẻ mặt hắn liền héo rũ.
Mấy người chung quanh xem náo nhiệt xắn tay áo ngồi
xổm bên đống lửa ngươi một lời ta một câu nói: “Hôm nay có vài quân gia tới phá
cửa, người ta cũng không để ý. Hết hy vọng đi.”
Lục Giam trong lòng cũng không chịu nổi, hỏi rõ Lục
Kiến Tân vẫn không nhúc nhích, nhưng vẫn còn sống, nhân tiện nói: “Chúng đến
chỗ khác thử thời vận.”
Chủ tớ vài người hữu khí vô lực lên xe la, mạo hiểm
gió lạnh đi về phía trước. Ước chừng thời gian một nén nhang, chợt nghe phía
sau có người vội vàng đuổi theo, đè nặng cổ họng kêu: “Lục Nhị gia phía trước
xin dừng lại.”
Người tới chính là một gã sai vặt mặc áo xanh tầm 16,
17 tuổi, cười nói: “Lục Nhị gia đi thật nhanh khiến nô tài đuổi theo thật mệt
a. Gia chủ nhà ta mời các ngươi trở về.”
Lục Giam mừng rỡ, vừa hy vọng lại kinh hỉ, lập tức
liền gọi người chuyển xe la lại, gã sai vặt kia vội nói: “Không đi bên này, đi
hướng kia.” Một bên dẫn đường, một bên liên miên cằn nhằn nói: “Vốn là không
thể phá bỏ quy củ, bên ngoài nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm…… Là thiếu gia
nhà ta nghe nói là Lục Nhi gia, hiểu được quý phủ luôn luôn làm việc thiện, vì
vậy mới cầu lão gia, bảo nô tài đuổi theo, không nên để cho những người khác trông
thấy.”
Lục Giam lúc trước còn âm thầm mắng bọn họ nguyện ý
cho người vào cũng không chịu nói một tiếng, hiện tại mới hiểu được là chuyện
gì xảy ra, không khỏi phối hợp lặng yên không một tiếng động theo gã sai vặt đi
một con đường khác, qua cửa ngách nâng Lục Kiến Tân đi vào.
Người đi ra nghênh đón là một nam tử tuổi chừng hai
mươi tuổi, tự xưng họ Khưu tên Chấn, đây là thứ tử của trang chủ, trước lưu
loát chỉ huy hạ nhân đem Lục Kiến Tân nâng vào trong sương phòng, lại sai người
an bài cơm canh chỗ nghỉ ngơi cho đám người Lục Giam, thật có lỗi nói: “Lúc
trước còn có tâm giúp đỡ, nhưng gia phụ nói một không nói hai, lại trong lúc
loạn loạc, vì an nguy của một nhà già trẻ, không thể không cẩn thận, cũng không
dám một mình làm chủ, đành phải đi uyển chuyển cầu tình, khiến Lục huynh chê
cười.”
Những hộ nổi danh trong thành Bình châu Lục Giam trong
lòng cũng có tính toán qua, có điều Khưu gia này, thật sự là không quen biết,
Lục Giam ứng đối vài câu, uyển chuyển mà tỏ vẻ nghi vấn.
Khưu chấn cười nói: “Gia phụ thân thể không tốt, chỉ
thích yên tĩnh, cho nên đệ tử trong nhà thường bận việc trồng trọt, nhàn rỗi
thì đọc sách, không hay xuất môn.” Đem Lục Kiến Tân an trí thỏa đáng xong, giây
lát dẫn tới một lão nhân râu tóc bạc trắng đi ra, nói: “Đây là Tam thúc công
nhà ta, tinh thông y thuật, y dược gia phụ toàn dựa vào lão nhân gia, nếu Lục
huynh không chê……”
Lục Giam giờ phút này ngựa chết cũng cho là ngựa sống,
làm sao không chịu? Huống chi người này nói chuyện hơn phân nửa là khiêm tốn,
vội vàng thở dài cảm tạ: “Xin nhờ lão trượng.”
Khưu lão trượng khách khách khí khí nhận lễ, lập tức
rửa tay đóng cửa thay Lục Kiến Tân kiểm tra thương thế, qua đi chỉ lắc đầu thở
dài. Lục Giam nóng nảy, chỉ nhận được lời giải thích: “Tẫn nhân sự biết thiên
mệnh. Ta thấy là ngã đập vào thắt lưng, sau ót cũng sưng lên một khối, không
biết bên trong như thế nào, lại càng không biết có thể bị nội thương hay không,
để xem vận khí của hắn đi.” Lại nói: “Ta nói tin xấu trước, lúc trước ta chứng
kiến người đi đường bị ngã ngựa, gãy tay gãy chân thì không ít, nhưng như vậy
thì cũng ít gặp. Lệnh tôn tuổi đã cao, lại mập mạp, không hề phòng bị, bị té
rất nặng, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít. Vạn nhất bất thành, ngươi cũng không nên
trách ta.”
Lục Giam nghiêm mặt nói: “Ân cứu mạng còn chưa báo,
nào dám làm việc bất nghĩa? Lão trượng cứ việc xuống tay.”
Chén thuốc rót hết, bắt mạch châm cứu, lúc bình minh,
Lục Giam đang buồn ngủ, Lục Kiến Tân rốt cục sâu kín thở một hơi tỉnh lại.
Lục Giam thở dài nhẹ nhõm một hơi, bước lên phía trước
hỏi hắn: “Phụ thân, người có chỗ nào không thoải mái không? Trên người có đau
đớn gì không?”
Lục Kiến Tân lại chỉ mở to hai mắt nhìn hắn, yết hầu
rên rỉ, một chữ cũng nói không nên lời.