Xe bò không có mái, trống không, mưa tuyết rơi xuống,
trực tiếp rơi vào đầu và trên người, băng lạnh thấu xương. Nhóm nữ quyến Lục
gia trầm mặc đi thành một đoàn, dựa sát vào nhau sưởi ấm. Trời tối đen, chỉ
miễn cưỡng có thể nhìn thấy ánh sáng lạnh phản xạ từ tuyết đọng trên ngọn cây,
xa xa có thể thấy ngọn đèn nơi sơn dã, vừa xa xôi vừa mờ mịt.
Lâm Ngọc Trân an vị ở đối diện Lâm Cẩn Dung, nhưng Lâm
Cẩn Dung thậm chí thấy không rõ gương mặt của Lâm Ngọc Trân, nàng chỉ có thể
nghe được tiếng khóc yếu ớt như mèo kêu của Phúc nương cùng tiếng quát lớn
không kiên nhẫn của Lã thị. Lại thêm tiếng thở hít thở đủ loại kiểu dáng, hoặc
trầm trọng, hoặc dồn dập cùng thanh âm bánh xe lăn bì bõm trên bùn.
Con ngựa già đã được buộc vào xe, cùng con bò chậm rãi
dùng sức, trong trường hợp đó cũng không thể thay đổi cái gì — loại thời tiết
này, với xe bò rách nát lôi kéo chở nhiều người, hơn nữa trong bóng đêm chỉ dựa
vào cảm giác quen thuộc mà chạy đi, nói về tốc độ, may ra cũng chỉ nhúc nhích
đi tới chứ chưa dừng lại mà thôi.
Đám người Lục Kiến Trung cùng Lục Kinh, Lục Thiện đã
sớm đi bộ cùng gia phó, Lâm Cẩn Dung nghe được Lục Kinh cảm thán: “May mắn con
đường này lúc trước tổ phụ vẫn hay sai người đến tu chỉnh, bằng không lúc này
nào dám đi đường? Không chừng đằng trước còn có cái hố a.”
Lục Kiến Trung tính tình phát hỏa, lạnh lùng thốt:
“Cũng chính là mùa đông, đêm qua tuyết rơi nhỏ, lúc này mưa cũng nhỏ, bằng
không đầy bùn lầy, mùa hè thời điểm có mưa to, xe bò khỏe mạnh cũng khó mà đi.”
Lục Thiện thản nhiên nói: “Theo ý tứ của Nhị thúc phụ,
là nói tổ phụ phái người sửa đường không có tác dụng? Không nên sửa sao?” Hắn
và Lục Giam, Lục Luân giống nhau, càng đến lúc này, càng kính trọng tưởng niệm
Lục lão ông, mặc dù hiện giờ không muốn đắc tội Lục Kiến Trung, nhưng cũng nhịn
không được muốn hỏi như thế.
Lục Kiến Trung trầm mặc một lúc, mất hứng nói: “Ta
cũng không nói như vậy.”
Hai người náo loạn không thoải mái, những người khác
cũng không dám lên tiếng, vì thế lại là một mảnh trầm mặc.
Nghị Lang vừa tỉnh ngủ, ở trong lòng Lâm Cẩn Dung giật
giật tay chân… Nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Nương.”
Lâm Cẩn Dung đang hồi tưởng lại tình cảnh năm đó, đoán
mấy ngày nữa, mặc dù may mắn đến nhà cũ, nàng sẽ gặp phải chuyện gì ngoài ý
muốn hay không… Nghị Lang nên phó thác cho ai… Chợt nghe tiếng gọi của Nghị
Lang, lập tức lấy lại tinh thần, nhỏ giọng nói: “Cục cưng tỉnh?”
Nghị Lang không nói chuyện, chỉ kéo vạt áo nàng không
tiếng động đem mặt gần sát bộ ngực của nàng. Lâm Ngọc Trân lên tinh thần, sờ
soạng vươn tay chạm vào mặt Nghị Lang, ôn nhu nói: “Tôn nhi ngoan, có muốn đi
tiểu không? Có đói bụng không?”
Nghị Lang có thói quen sau khi tỉnh sẽ ngốc nghếch
trong chốc lát… Nghe được câu hỏi của Lâm Ngọc Trân, lười biếng phản ứng, cũng
không lên tiếng.
Lâm Ngọc Trân hiểu là thói quen của hắn, liền nhẹ
nhàng xoa xoa mặt hắn, nói: “Lúc nào muốn phải nói a.”
Nghị Lang thong thả chậm rãi ngồi thẳng thân mình, nhẹ
giọng nói: “Tối quá, Đậu Nhi đốt đèn.” Lại nghe thấy Phúc nương khóc, liền oán
giận: “Sao lại khóc a? Khóc sẽ không cho quýt ăn nữa.”
Mọi người nghe thấy hắn tính trẻ con … Đều nhịn không
được có chút nhớ nhung bật cười, Khang Thị liền chọc hắn: “Nghị Lang, Đậu Nhi
tìm không thấy đèn… Con đi giúp nàng đi. Đèn của nhà con đặt ở đâu?”
Nghị Lang quả nhiên nhìn quanh trái phải, lập tức đáp:
“Tìm không thấy.”
Lâm Cẩn Dung ôm hắn vào trong lòng, nhẹ giọng nói:
“Chúng ta không ở nhà, đang ở bên ngoài, không có đèn. Con xem, chúng ta ngồi
trong xe bò……”
Nghị Lang trầm mặc một lát, vươn tay kéo vạt áo nàng:
“Phụ thân đâu?”
Đồ thị vẫn giơ áo khoác thay Lục Kiến Lập chống đỡ
nghiêng lại đây nói: “Phụ thân con đi tìm đồ ăn cho con.”
Nghị Lang tin thật, còn thật sự rầm rì nói với Phúc
nương: “Đừng khóc, sẽ chia cho muội ăn.”
Lại nghe Lực Lang đột nhiên từ Khang Thị trong lòng
ngẩng đầu lên nói: “Tứ đệ, còn có ta.”
Nghị Lang sảng khoái đáp ứng … Giây lát lại hỏi Lâm
Cẩn Dung: “Đây là làm sao? Chúng ta muốn đi đâu?” Chỉ nghe thấy thanh âm của
một mình hắn.
Lục lão phu nhân nhịn không được nói: “Ai, hài tử này,
sao lại nói nhiều như vậy?”
Lâm Cẩn Dung sợ Nghị Lang nói quá nhiều mọi người
không vui, liền thấp giọng nói: “Suỵt…… Ầm ỹ tằng tổ mẫu và Tam thúc tổ phụ
nghỉ ngơi.”
Nghị Lang ngọt ngào gọi một tiếng: “Tằng tổ mẫu, Tam
thúc tổ phụ, con không ầm ỹ.” Sau khi được hai người trả lời liền an tĩnh lại…
Nhưng chỉ được một lát, liền lại nói: “Nương, con muốn đi tiểu!”
Lâm Ngọc Trân lập tức bảo xe ngựa dừng lại: “Cho bọn
nhỏ đi thôi, dơ quần áo sẽ là bản thân chịu tội.”
Lục Kiến Trung mặc dù có chút ngại phiền, cũng vẫn
không lên tiếng.
Lâm Cẩn Dung vừa đem Nghị Lang thu thập sạch sẽ, đột
nhiên nghe được Hàn Căn hạ giọng hô: “Có người đến ! Cẩn thận chút.” Lập tức
phía trước sáng lên một mảnh đuốc, tuy rằng cách còn xa, không nghe thấy tiếng
người, lại nhìn ra được ít nhất có hơn mười cây đuốc, dường như có rất nhiều
người. Hiện tại mọi người trăm phương nghìn kế trốn về phía trước, không thể có
chuyện lộn trở lại, cầm theo cây đuốc gậy gộc như thế, sẽ là người tốt gì chứ?
Mọi người nhất thời cả kinh ngay cả hô hấp đều ngừng lại.
Lục Kiến Trung ngữ khí dồn dập nói: “Ta nhớ rõ phụ cận
có phiến rừng nhỏ, cứ trốn vào đó đã! Chờ nhóm người này đi qua rồi nói sau!”
Lại nghiêm túc công đạo: “Trông chừng hài tử, đừng lầm đại sự!”
Đợi cho nữ nhân hài tử được giấu kín, Lục Kiến Trung
chỉ sợ bò ngựa phát ra tiếng kêu tiết lộ hành tung, liền lại phân phó: “Kéo xe
bò ngựa ra bên kia đi!”
Lã thị đe dọa Phúc nương: “Lại khóc liền ném ngươi
xuống……”
Lâm Cẩn Dung vội ôm Nghị Lang đi cách xa nàng một
chút, cố gắng khiến thanh âm của mình càng ôn hòa bình tĩnh: “Nghị Lang, chúng
ta sẽ ở đây nghỉ một chút, Nghị Lang mệt nhọc thì dựa vào lòng nương ngủ, đừng
lên tiếng, không nói có được không?”
Nghị Lang hỏi: “Vì sao?”
Lâm Cẩn Dung có chút đau đầu: “Bởi vì mọi người đều
mệt mỏi, sợ ầm ỹ.”
Nghị Lang lại đột nhiên nói: “Vậy phụ thân đến đây tìm
không thấy chúng ta thì làm sao bây giờ?”
Lâm Cẩn Dung một câu cũng nói không nên lời, chỉ cảm
thấy có nhiệt lưu khống chế không được muốn trào ra khỏi hốc mắt. Lâm Ngọc Trân
tiếp nhận Nghị Lang, lạnh lẽo nói: “Sẽ không! Phụ thân con nhất định có thể tìm
thấy chúng ta, nếu con không nghe lời chúng ta sẽ mách hắn.”
Nghị Lang lúc này mới an tĩnh lại, Lâm Ngọc Trân nhẹ
giọng nói với Lâm Cẩn Dung: “Con bế hắn nửa ngày rồi, nghỉ ngơi
một chút đi.
Đừng sợ, bọn họ nhất định không có việc gì, chúng ta cũng sẽ không có chuyện
gì.”
Trong rừng cây vừa lạnh lại ẩm ướt, thật là gian nan,
giống như trải qua cả một đời, tiếng vó ngựa, tiếng bánh xe tới gần, Lâm Cẩn
Dung cách xa đám người, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trên đường một đám đông đúc,
ước chừng là hai ba mươi người, tất cả đều là nam tử, đều cưỡi ngựa, phía sau
còn có hai cỗ xe bò, cũng không biết trong xe là loại người nào.
Tất cả mọi người nhịn không được nghĩ, nếu ngựa và hai
cỗ xe bò này là của người Lục gia thì tốt biết bao nhiêu? Nhưng chung quy chỉ
là ảo tưởng. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn những người này đi qua, nửa điểm
tiếng động cũng không dám phát ra.
Đã thấy đến bên cạnh đột nhiên có một người đi ra ngăn
cản trước mặt đám người, lớn tiếng nói: “Trường Thọ!” Chính là thanh âm của Hàn
Căn.
Lâm Cẩn Dung đứng lên, chỉ thấy Hàn Căn dĩ nhiên quay
đầu hô: “Lão thái thái! Nhị lão gia! Là người trong tộc đến đón chúng ta!”
Lời này chẳng khác gì âm nhạc trên thiên đình, trong
phút chốc, tất cả mọi người thở phào một cái, tảng đá trong lòng cũng vững vàng
rơi xuống, đều đỡ nhau ra khỏi khu rừng, vui vẻ ra mặt.
Nghị Lang thấy nhóm người đều đang nói chuyện, nhịn
không được nhỏ giọng hỏi Lâm Cẩn Dung: “Nương, có thể nói chưa?”
Lâm Cẩn Dung sờ sờ đầu của hắn: “Muốn nói cái gì đều
có thể nói.” Tối thiểu hiện tại Nghị Lang của nàng sẽ không bị đông lạnh chịu
đói bụng.
Trường Thọ liếc mắt một cái ngay tại trong đám người
tìm được mẫu tử Lâm Cẩn Dung và Lâm Ngọc Trân, vội lại đây bẩm báo tình hình
của Lâm gia: “Lão thái gia ban đêm không ngủ , nhàn rỗi vô sự liền lên lầu ngắm
tuyết, kết quả trước hết thấy được Trấn an sử phủ dấy lên ánh lửa, lập tức liền
sai người đi điều tra, mới biết được phản tặc đã phá thành……”
Chính là một chuyện ngoài ý muốn, giúp cho người Lâm
gia ở gần cửa đông có thời gian sung túc chuẩn bị chạy trốn, nhà bọn họ nam
đinh tuy nhiều, nhưng không có sự khôn khéo của Lục gia và cường hãn của Ngô
gia, càng không có nhiều gia phó có thể để bọn họ sử dụng, thậm chí vì tiết kiệm
nên súc vật cũng không nuôi nhiều, cho nên Lâm lão thái gia lựa chọn tắt đèn
đuốc, phân tán người nhà, bằng phương thức đơn giản trà trộn vào trong đám dân
chạy nạn, quan binh mới mở cửa thả người liền ra khỏi thành. Bọn họ thậm chí
không có cùng phản tặc chạm mặt, thực hí kịch, cũng thực may mắn.
Trường Thọ đến Lâm phủ, chỉ thấy đại môn mở rộng, bóng
người cũng không thấy một ai, khó khăn lắm mới túm được một tên trộm mới hiểu
được Lâm gia đã sớm ra cửa, liền đoán hơn phân nửa là ra khỏi thành, vì thế
liền đuổi theo…… Quả nhiên đã đuổi kịp trên quan đạo ngoài cửa thành, Lâm gia
nhân cũng định đến thôn trang tránh nạn, nghe nói Lục Giam sai Trường Thọ lại
đây mời bọn họ đến nhà cũ Lục gia, Lâm lão thái gia thực do dự, không muốn đi,
vẫn là Lâm Tam lão gia lại ầm ỹ nháo loạn, Lâm Đại lão gia cũng nói nhà cũ Lục
gia càng thích hợp hơn, Lâm lão thái gia mới đáp ứng. Trường Thọ đem bọn họ vào
đại môn chờ đến bình minh liền mang theo tráng đinh trong tộc tới đón người Lục
gia.
Lâm Ngọc Trân cùng Lâm Cẩn Dung trăm mối cảm xúc ngổn
ngang, liên tục nói: “Vạn hạnh, vạn hạnh.”
Trường Thọ sớm đã chú ý tới Lục Giam không ở đây,
nhưng nhìn bộ dạng Lâm Cẩn Dung lại không giống là có đại sự xảy ra, liền trước
đem sự tình bẩm báo rõ ràng mới dám hỏi: “Đại lão gia cùng Nhị gia đâu?”
Lâm Ngọc Trân ánh mắt nhất thời sáng lên, thân thiết
nói: “Trường Thọ, hài tử ngoan, ngươi mang vài người trở về nhìn xem Nhị gia và
Đại lão gia đi……” Rồi đơn giản kể lại sự tình.
“Phu nhân và Nhị thiếu phu nhân yên tâm.” Trường Thọ
không nói hai lời, lập tức gọi mấy hán tử thân thể khoẻ mạnh đuổi theo, những
người đó nghe nói là chuyện của Lục Giam, nửa điểm miễn cưỡng đều không có, lập
tức cưỡi ngựa rời đi.
Đoàn xe Lục gia tiếp tục đi về phía trước. Có điều lúc
này đã khác, bò già, xe cũ nát biến thành xe bò chắc chắn có mái che, bên trong
ấm áp thoải mái, còn có điểm tâm các thứ, cũng không còn giống như trộm mà lén
lút đi, mà là quang minh chính đại được gia đinh tộc nhân hộ tống trở về, mệt
mỏi có thể thư thư phục phục ngủ, không sợ tuyết lạnh băng rơi xuống mặt, người
Lục gia như từ dưới địa ngục được lên tận thiên đường.
Đồ thị dựa sát vào Lục Kiến Lập ngủ say, Nghị Lang
được đặt ở bên người nàng cũng ngủ chân hếch lên trời, Lâm Cẩn Dung cùng Lâm
Ngọc Trân dựa sát vào nhau mà ngồi, rõ ràng mệt mỏi đến cực điểm, nhưng nửa
điểm khốn ý đều không có.