Trời tờ mờ sáng, xe bò ngừng lại, có người kéo mạnh
cửa xe ra gọi: A Dung!” Đúng là thanh âm của Đào thị.
Nắng sớm, biểu tình của Đào thị vẻ phá lệ hiền lành, nhìn
thấy vài người trong xe hoặc ngồi hoặc nằm, không khỏi đưa tay che miệng lại
thấp giọng khóc: “Ta một đêm không ngủ… ông trời có mắt, cuối cùng đã thấy mọi
người bình an trở lại.” Lại cùng Lục lão phu nhân hành lễ: “Lão thái thái, bình
an là tốt rồi.”
Lục lão phu nhân được Lâm Cẩn Dung cùng Sa ma ma nâng
đỡ, vẻ mặt ôn hoà nói: “Khiến thân gia phu nhân lo lắng.”
Đào thị không khỏi ngượng ngùng. Toàn gia già trẻ nhà
mình đều ở nhà cũ của người ta, còn đến trước chủ gia, chủ gia ngược lại khách
khí như thế, tuy là thân gia nhiều thế hệ, nhưng thật sự hiếm có. Đang muốn nói
hai câu khách khí, chỉ thấy đám người Chu thị cùng La thị đón đi ra, đều hỏi
tình hình trên đường cugng tỏ vẻ cảm kích.
Bên kia Lâm Đại lão gia đang nói chuyện với Lục Kiến
Trung: “Lúc ấy nhìn thấy ánh lửa, xác định thành đã bị phá, liền sai người đi
thông tri thân gia bằng hữu, cũng không biết các ngươi có thấy người tới
không.”
Lâm Đại lão gia đang cố ý giải thích bọn họ cũng không
phải mặc kệ thân gia bằng hữu mà trốn trước, nhưng Lục Kiến Trung nhìn đến Lâm
gia vốn đã không thoải mái, còn nhớ tới ngày đó người Lâm gia giúp đỡ Lâm Ngọc
Trân cùng Lâm Cẩn Dung đối phó hắn, lại càng không thoải mái, liền không khách
khí nói: “Không gặp.”
Lâm Đại lão gia còn có chút xấu hổ: “Có lẽ trên đường
loạn lạc bỏ lỡ cũng không chừng.”
Lục Kiến Trung tiếp lời: “Đúng vậy, không chừng bị
giết hoặc là bỏ chạy rồi.”
Lâm Đại lão gia không biết nói gì thêm, thực tại có
chút ủy khuất, nhưng nếu biện bạch cũng không có ý nghĩa, ngược lại có chút cảm
giác giấu đầu hở đuôi, liền ngậm miệng, không muốn nhiều lời với Lục Kiến
Trung.
Lâm Tam lão gia không có tính tự giác đó, ngửa đầu tìm
đích tôn Lục Giam cùng Lục Kiến Tân: “Tiểu thúc và Nhị lang đâu? Lại nói tiếp
chúng ta thật muốn cảm tạ bọn họ, chạy đi đâu tìm cô gia phúc hậu như vậy! Lão
thái gia nhà ta đều nói không muốn đến phiền toái nhưng bọn họ lại chu đáo cẩn
thận như thế! Không đến cũng không sao mà.” Lời này tuy có chút vô sỉ, nhưng
rốt cuộc đã chỉ rõ vì sao bọn họ đến đây – chủ nhân của tổ trạch này là Lục
Kiến Tân cùng Lục Giam đều là hiền tế của Lâm gia, là bọn họ thịnh tình mời Lâm
gia đến tị nạn, những người khác ai cũng không thể dị nghị.
Lâm Nhị lão gia thì thở dài: “Ta vừa mới nhìn quanh
các phòng, chậc, chậc… may mà hài tử Nhị lang lúc trước đã tốn tiền tu sửa một
lần nữa a! Muội phu và chất tế của ta còn kém xa a!”
Lục Kiến Trung hít sâu, hắn không thèm chấp nhặt với
Lâm gia bất lực không biết xấu hổ chỉ biết chạy trốn này! Vừa mới hồi phục lại,
bên kia Lục lão phu nhân lại sai người gọi hắn qua tỉ mỉ công đạo một phen, nói
đơn giản là muốn hắn chiêu đãi Lâm gia, không thể chậm trễ, đừng khiến người ta
chê cười, mất thể diện lại tổn thương tình cảm…..
Lâm Ngọc Trân đánh mất vẻ uể oải cùng bất an lúc
trước, cao cao ngửa đầu, lớn tiếng chỉ huy nhũ mẫu ra tiếp đón: “Hầu hạ khách
nhân! Nếu xảy ra sai lầm, tuy tại thời khắc này ta cũng không muốn khiến cho ai
mất mặt, nhưng không thể để người ta chê cười Lục gia ta không có quy củ.” Lại
phân phó Lâm Cẩn Dung: “Chẳng những đối đãi với người nhà mẹ đẻ cho tốt, cũng
không thể bởi vì Nhị thúc phụ, Tam thúc phụ bọn họ là cốt nhục nhà mình mà
không coi bọn họ là khách nhân, khinh mạn cho xong việc!” Nghiễm nhiên một bộ
đương gia chủ mẫu uy phong, chỉ ra rõ ràng trừ bỏ lão thái thái và Đại phòng,
hết thảy đều là khách nhân.
Lâm Cẩn Dung bất động thanh sắc, lại có thể rành mạch
gọi tên từng nhũ mẫu và quản sự, đâu vào đấy an bài thỏa đáng, căn bản không
cần hỏi ý kiến của những người khác.
Lục Kiến Trung xem ở trong mắt, ghi tạc trong lòng,
lớn tiếng phân phó Lục Kinh: “Đi thỉnh nhóm tộc lão đến đây, thương lượng một
chút đại sự.” Ở hậu viện, bà tức các nàng muốn ngông cuồng thế nào thì ngông
cuồng đi, dù sao cũng không có khả năng bạc đãi bọn họ, chuyện bên ngoài thì
một ngày Lục Kiến Tân cùng Lục Giam chưa trở lại, sẽ do hắn và Lục Kinh định
đoạt! Cuối cùng vẫn phải trông cậy vào bọn họ.
Lâm Cẩn Dung cũng không chống đối trực tiếp với hắn,
giống như không có nghe thấy vậy. Giờ phút này có đám người Đào thị giúp đỡ coi
chừng Nghị Lang, nàng tạm thời không có gì lo lắng vừa vặn toàn tâm toàn ý trù
tính sự tình khác — nếu là cùng thân nhân đoàn tụ chung một chỗ, không cần một
mình đi bờ sông chờ đợi tử vong, nàng không thể lãng phí cơ hội, nhất định phải
đem hết tâm lực lợi dụng mọi hoàn cảnh chung quanh vì chính mình, cũng vì Nghị
Lang tranh thủ một kết cục tốt nhất!
Lâm Cẩn Dung hơi hơi mị mắt đánh giá nhà cũ đắm chìm
trong nắng sớm, lúc trước nhà cũ nhìn âm trầm khủng bố hiện tại lại đặc biệt
đoan trang, vô hình chung đem lại cho nàng một loại tâm an cùng sức lực. Tiểu
viện cùng Lục Giam ở mà nàng oán hận nhất kia, giờ phút này lại có cảm giác
bừng tỉnh như cách một thế hệ, dường như mỗi một cái ngẩng đầu, đều có thể nhìn
thấy thân ảnh Lục Giam ngồi ở dưới đèn đọc sách.
Nằm trên giường, nàng có thể nhớ lại ngày mưa khi Lục
Giam từ kinh thành thi đỗ trở về, tay hắn và tay nàng gắt gao nắm chặt, khi đó
nàng còn có rất nhiều ý tưởng không xác định, thậm chí còn có chút ẩn ẩn hối
hận…… Nhưng hiện tại, nàng một mình nằm trên giường, lại hoài niệm tình cảnh và
cảm xúc ngay lúc đó.
“Ngủ đủ mới có khí lực, còn có Nghị Lang cần ngươi,
ngươi không thể cứ như vậy mà nhận thua.” Lâm Cẩn Dung nhẹ giọng nói với bản
thân, nhắm mắt lại nặng nề ngủ. Đến tận sau giữa trưa, nàng lau rửa bằng nước
ấm, tinh tinh thần thần phân phó nhũ mẫu: “Gọi Hàn quản sự thỉnh đến chỗ phu
nhân, ta muốn gặp hắn!” Lại bảo Song Toàn đi thỉnh Lâm Đại lão gia và các nam
nhân Lâm gia qua đó.
Lâm Ngọc Trân tuổi đã cao, ngủ ít, đã sớm tỉnh, đang
nghiêng người tựa trên tháp ôm tâm sự, nghe nói Lâm Cẩn Dung đến đây, vội hỏi:
“Ngủ ngon giấc không?”
Lâm Cẩn Dung gật đầu, theo lệ cùng nàng vấn an, rồi
nói: “Ta vừa mới sai người đi gọi Hàn Căn. Cũng sai người thỉnh Đại bá phụ, Đại
đường huynh đến đây.”
Lâm Ngọc Trân nhíu mày: “Gọi bọn họ tới làm cái gì?”
Gọi Hàn Căn lại đây thì còn có lý
do, gọi nam nhân Lâm gia đến làm chi?
Lâm Cẩn Dung nhẹ giọng nói: “Chuyện bên ngoài không
thể hoàn toàn giao cho Nhị thúc phụ cùng Tam thúc, nếu chúng ta có thể rõ ràng
từng động tĩnh, có chuyện gì chúng ta cũng nên là người biết đầu tiên, cũng
không thể là người biết cuối cùng! Hàn Căn lúc trước đã ở đây tu chỉnh từ đường
tông học và nhà cũ, để ý thôn trang, cùng tộc nhân đều rất quen thuộc, cùng các
quản sự nhà cũ quan hệ cũng tốt, có một số việc phải công đạo hắn đi làm.” Nàng
dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Người bên ngoài chỉ trông vào nhất thời, không
thể dựa vào cả đời, dù sao cũng phải trù tính cho Nghị Lang vài phần.”
Nếu bất hạnh hai người Lục Kiến Tân cùng Lục Giam thật
sự không trở về… các nàng chắc hẳn không thể dựa vào hai nam nhân này, phải cần
nhờ vào bản thân, phải mạnh mẽ hơn cứng rắn hơn đứng lên bảo trụ tính mạng của
ba người mình, cũng giúp Nghị Lang bảo vệ cho phần gia nghiệp này. Lâm Ngọc
Trân mũi đau xót, gật đầu với Lâm Cẩn Dung, chỉ lo lắng: “Hàn Căn đáng tin
không?”
Theo lý người nọ là Lục lão ông tinh khiêu tế tuyển
cho Lục Giam, bình thường không tiện lộ mặt, cũng không thích giống như người
khác đến nịnh nọt nàng, nhưng đã phân phó thì làm việc thực thỏa đáng. Nhưng ngẫm
nghĩ lại, lòng người vốn để bụng, ai có thể nói rõ ràng? Lâm Cẩn Dung cũng
không dám nói kỹ cho Lâm Ngọc Trân nghe, chỉ có thể dùng ngữ khí trảm đinh tiệt
thiết nói: “Tin được! Hắn là người lão thái gia lúc trước đã chọn làm quản sự
ngoại viện cho Nhị lang! Nếu hắn cũng không thể tin, chúng ta cũng không còn
người nào khác đáng tin cậy.”
“Như vậy là tốt rồi!” Lâm Ngọc Trân hít hít mũi, lên
tinh thần: “Con muốn gọi Đại bá phụ, Đại đường huynh của con tới đây làm cái
gì?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Bọn họ là khách nhân, theo lý không
nên lao động bọn họ, nhưng tình hình hôm nay cô cô cũng thấy được, ngoại tổ phụ
từ trước đến nay thanh cao, nếu có lời đàm tiếu rơi vào lỗ tai của lão nhân gia
người, chỉ sợ là chịu không nổi, có khác gì bị dao cứa vào người. Đây là thời
kì mấu chốt, nam đinh Lục gia lại thiếu, Lâm gia đi ra giúp đỡ là lẽ phải, đồng
thời cũng chính là giúp chính mình! Phải để bọn họ thay phiên tử thủ tòa nhà,
nếu không chỉ sợ tộc nhân cũng sẽ có cái nhìn không tốt.”
Lâm Ngọc Trân suy nghĩ một lát, nói: “Con nói không
sai, là nên như vậy. Không thể để người ta coi thường bọn họ, không thể cho
người khác cơ hội nói loạn.”
Lâm Cẩn Dung kề sát nàng, nhẹ giọng nói: “Cô cô, chúng
ta là người một nhà sống nương tựa lẫn nhau, chỉ có thể dựa vào nhau. Nếu có
chuyện gì người và ta ý tưởng không hợp, người hãy chịu khó nghe con nói cho kỹ
rồi hẵng quyết định được không?”
Lâm Ngọc Trân đỏ mắt, hơn nửa ngày mới chậm rãi vươn
tay ôm nàng, nhẹ giọng nói: “Vì của tiểu Nghị Lang của chúng ta……”
Phương ma ma dùng sức lau nước mắt, cùng Phương Linh,
Đậu Nhi nháy mắt, vẻ mặt tuy rằng đau thương, lại rất vui mừng. Nếu lúc này cô
chất hai người còn bất hòa giống như trước, vậy không còn hy vọng gì nữa.
Giây lát, Lâm Đại lão gia và mấy người Lâm Diệc Chi
lại đây, nhưng thật ra không nói thêm gì, vào cửa liền hỏi: “Có chuyện gì muốn
chúng ta đi làm, cứ việc phân phó.”
Lâm Cẩn Dung thỉnh bọn họ ngồi xuống, nói: “Tất nhiên
là sẽ không khách khí với liệt vị bá phụ, các ca ca.” Thanh nhẹ đạm mạc kể lại
tình hình khủng bố trong thành, còn nói về quan binh cướp ngựa của Lục Kiến
Tân: “Cũng không biết là dạng quân tình khẩn cấp gì, mà lại không quan tâm đến
vậy. Nghe nói trong thôn trang khác cũng có lưu dân kết đội đả thương người
cướp đoạt tài sản, ta chỉ sợ kế tiếp sẽ còn loạn hơn.”
Lâm Đại lão gia thần sắc càng thêm nghiêm túc: “Vậy
không khỏi phải nghiêm khắc quản lý toàn gia. Bằng không chính là không công
vất vả một hồi.”
Khi nói chuyện, Hàn Căn đã đến ngoài mành.
Lâm Ngọc Trân trước cùng hắn nói lời vất vả, dựa theo
những gì đã thương lượng trước với Lâm Cẩn Dung mà hỏi hắn: “Lúc trước Nhị lão
gia thỉnh tộc lão tới thương lượng đại sự, không biết đã nói cái gì?”
Hàn Căn đáp: “Là thương lượng chuyện nên phòng ngự thế
nào.” Nói xong nhất nhất kể lại tình huống mà hắn biết: “Phái người đi canh giữ
chuông lớn kia, lại an bài người ngày đêm tuần tra nhìn ra xa, bảo các gia đem
lương thực củi lửa nhà mình thu thập lại, một khi có động tĩnh liền trốn vào
nhà cũ hết.”
Lâm Cẩn Dung nghe xong, thấy cũng không có vấn đề gì
lớn, nhưng cũng chỉ sợ người gác đêm không đủ cảnh giác, liền cùng Lâm Đại lão
gia thương lượng để đệ tử Lâm gia gia nhập thay phiên tuần tra ban đêm, lại bảo
Hàn Căn mượn danh nghĩa Lâm Ngọc Trân đi nói chuyện với nhóm tộc lão, tỏ vẻ
người Lâm gia nguyện ý chủ động bỏ một phần lực.