Trước bình minh, chính là thời khắc tối đen nhất, cũng
là lúc con người ta mệt mỏi nhất, dễ dàng ngủ say, thường thường rất nhiều sự
cố hay bất ngờ đều phát sinh vào một khắc này.
Lâm lão thái gia không để ý bản thân cao tuổi, sai
người cầm theo xô nước lạnh hô quát đi một vòng, mỗi khi nhìn thấy có người
không có tinh thần, liền đem khăn tay nhúng nước lạnh đưa qua cho bọn họ lau
mặt, nhắc nhở bọn họ nghịch tặc có khả năng sẽ bắt đầu đợt công kích tiếp theo
vào lúc này, để bọn họ cẩn thận ẩn nấp ở các góc, để ý có người lẻn vào.
Xác thực cũng có người muốn tiến vào, nhưng tường viện
của nhà cũ Lục gia rất cao, bờ tường này càng lên cao càng vươn ra phía ngoài,
bọn họ không tìm thấy cây thang dài như vậy, cũng không thể leo lên bờ tường
tạo hình cổ quái như thế. Nhưng thủy chung một bên là dân thường nhiều nhất chỉ
giết gà vào ngày lễ ngày tết, một bên là phỉ tặc đã quen liếm máu trên đao, tâm
lý cảm thụ không giống nhau, cái khác không nói, mỗi khi cột gỗ to va chạm vào
đại môn, người bên trong sẽ nhịn không được sợ hãi, khống chế không được lo
lắng đại môn kia sẽ không chịu nổi, ầm ầm sập xuống.
Lâm Cẩn Dung hiểu được đây không phải là một việc ngắn
hạn, không thể chỉ trông vào các nam nhân, các nam nhân cho dù là làm bằng sắt
cũng cần nghỉ ngơi. So sánh với các nữ nhân nhàn rỗi chỉ biết lo lắng, không
bằng để các nàng cũng tham dự, việc nặng khác thì không thể làm, nhưng có thể
cầm dao hay bất cứ thứ gì sắc bén dọc theo bên trong bờ tường tuần tra một lần
cũng tốt.
Nói xong liền làm, nàng việc nhân đức không nhường ai
dẫn đầu đoàn người tuần tra vòng đầu tiên. Nàng dẫn các nữ nhân giơ cao cây
đuốc, thấy có chuyện lạ dọc theo bờ tường tuần tra được một nửa, Song Toàn thật
cẩn thận nhắc nhở nàng: “Lão thái gia ở phía trước.”
Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn lại, thấy Lâm lão thái
gia đứng ở chính giữa sân, biểu tình nghiêm túc nhìn bên này, không khỏi kiên
trì tiếp đón: “Tổ phụ.” Vốn tưởng rằng ít nhất cũng sẽ bị không nhẹ không nặng
nói vài câu, ai ngờ Lâm lão thái gia chỉ bảo một câu: “Tốt lắm, trăm sự cẩn
thận.”
Được Lâm lão thái gia khen một câu tốt, thật sự vô
cùng gian nan. Lâm Cẩn Dung cúi mắt đứng một lát, xoay người mang theo mọi
người tiếp tục đi về phía trước.
Ở hậu viện nhà cũ có một tiểu viện đặc biệt âm u, ngày
thường ít ai đặt chân tới. Nghe nói, bên trong trừng phạt vài ác nô bất trung bất
nghĩa, mỗi khi đêm dài là lúc sẽ thấy có đủ loại thanh âm kỳ quái từ bên trong
truyền đến, mặc dù là nô bộc có lá gan lớn nhất cũng không dám đi ngang qua,
lại càng không nói tới đi vào.
Nhưng lúc này, dựa theo kiến tạo của tường viện, đi
dọc theo bờ tường, không thể không đi vào tuần tra một lần.
Tộc nhân bên ngoài không biết căn do thì còn đỡ, vài
nhũ mẫu biết rõ nội tình lại không chịu đi vào, có người kéo Lâm Cẩn Dung sang
một bên, thần bí hề hề nói: “Nhị thiếu phu nhân, sân đằng trước không cần đi
vào.”
Lâm Cẩn Dung tất nhiên đã nghe truyền thuyết này, nói
nàng bất kính quỷ thần, nói nàng không sợ hãi, đều là giả, nàng là một người
từng trải qua sinh tử, đối với những thứ ta không hề biết có ôm chút sợ hãi.
Nhưng đấy là nếu nàng không có ai dựa vào mình, có thể nhàn nhã nghỉ ngơi trên
tháp, pha trà đốt hương, nhưng nàng là mẫu thân, là nữ nhi, là nhi tức, là chủ
mẫu, lại là một nữ nhân không có trượng phu ở bên cạnh, xa xa không biết ngày
về, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt, thản nhiên nói: “Câm miệng!
Các nam nhân chết còn không sợ, ta còn sợ ư?” Chộp lấy cây đuốc trong tay nô
bộc, thẳng thắn kiên lưng, bộ pháp kiên định hướng tới đằng trước, thanh âm nói
năng có khí phách: “Nguyện ý đi theo ta, có quỷ thần đều hướng về phía ta!
Không muốn thì không miễn cưỡng!”
Mọi người một trận trầm mặc, Song Toàn là người đầu
tiên đi theo, thanh thúy nói: “Thiếu phu nhân, quỷ thần nào mà còn đáng sợ hơn
phỉ tặc ngoài kia đây? Lên núi đao xuống biển lửa, nô tỳ luôn đi theo người.”
Có người đứng đó một lúc lâu, cắn chặt răng, nhanh
chóng đuổi theo lớn tiếng nói: “Nhị thiếu phu nhân còn không sợ, chẳng lẽ chúng
ta lại nhát gan hơn người sao? Nam nhân, hài tử của ta còn đang ở trên đầu
tường kia!”
Lâm Cẩn Dung quay đầu nhìn nàng cười: “Chúng ta mỗi
người đều phải hết sức mới có thể sống sót, mới có thể sống rất tốt.” Nhiều
người can đảm, mọi người cẩn thận tìm kiếm một lần, xác định không có gì bại
lộ, vừa nhẹ nhàng thở ra đến cửa viện chuẩn bị rời đi, chợt nghe thấy ở một nơi
nào đó trong sân truyền đến tiếng vang kỳ quái.
“Ách…” Có người sợ tới mức đánh rơi cây đuốc, mắt đảo
loạn, hoảng sợ nhìn Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung giơ cao gậy gỗ và cây đuốc, cố nén sợ hãi
ý bảo mọi người vây quanh cửa viện, lớn tiếng quát: “Ai ở bên trong?”
Thanh âm kia dừng một chút, một mảnh lặng im. Mọi
người tất cả đều nắm chặt vũ khí cùng cây đuốc trong tay, nín thở tĩnh khí dựng
thẳng lỗ tai nghe ngóng Không bao lâu, thanh âm lại lần nữa truyền đến, tất cả
mọi người đều nghe thấy được.
Lâm Cẩn Dung tới gần từng bước, giả bộ nói: “Ta nhìn
thấy ngươi rồi, nhanh đi ra, dù ngươi sống hay chết!” Một mặt nói, một mặt ý
bảo người đi báo tin.
Lục Giam cố sức thoát khỏi một đống tạp vật, mới đi ra
chợt nghe thấy thê tử hắn phô trương thanh thế, thanh âm ngoài mạnh trong yếu
đe dọa, nhịn không được hơi nhếch môi cười, cao giọng hô: “Là ta!” Chỉ nghe bên
ngoài lặng im một lát, Lâm Cẩn Dung không xác định nói: “Hãy xưng tên ra!”
Thanh âm đã không còn khí thế vừa rồi.
“Lục Giam, tự Mẫn Hành, trong nhà đứng thứ hai, có con
trai nhũ danh là Nghị Lang.” Lục Giam mặc dù đoán bên ngoài tất nhiên không chỉ
có mình Lâm Cẩn Dung, nhưng được đoàn tụ cùng biết các nàng bình an vui sướng
khiến hắn kìm lòng không được muốn trêu chọc Lâm Cẩn Dung. Bên ngoài một trận lặng
im.
Lục Giam chỉnh trang quần áo sờ soạng đi ra ngoài,
thấy Lâm Cẩn Dung đứng ở cửa viện giơ cây đuốc, ngơ ngác đứng ở nơi đó nhìn
hắn, phía sau còn đi theo một đám nữ nhân cầm theo dao, đao bổ củi, then cửa,
không khỏi kì quái: “Các ngươi đêm hôm khuya khoắc chạy đến nơi đây làm cái
gì?” Lập tức rất nhanh hiểu được, không khỏi tán thưởng nhìn Lâm Cẩn Dung,
nghiêm túc đối với mọi người nói: “Các ngươi vất vả rồi, không cần lo lắng, rất
nhanh có thể giải quyết sự tình, chúng ta nhất định có thể đánh đuổi phỉ tặc!”
Dựa theo ánh lửa trên cây đuốc, mọi người nhất nhất
thấy rõ ràng người tới thật sự là Lục Giam không thể nghi ngờ, vui sướng rất
nhiều, đều sinh ra vô số nghi vấn, hắn là vào bằng cách nào?! Lục Giam không
đợi các nàng mở miệng liền hỏi Lâm Cẩn Dung: “Hiện
tại chủ sự là ai? Là ngoại
tổ phụ sao? Lập tức dẫn ta đi tìm lão nhân gia, có sự tình khẩn cấp.”
Lâm Cẩn Dung ý bảo một người mang theo những người
khác tiếp tục tuần tra, bảo Song Toàn chạy đi báo tin cho Lâm Ngọc Trân, bản
thân thì một mình dẫn Lục Giam đi phía trước. Phu thê một trước một sau đi tới
chỗ không người, Lục Giam mạnh mẽ kéo Lâm Cẩn Dung vào trong lòng, lung tung
hướng trên mặt nàng hôn hai cái, khàn khàn cổ họng thấp giọng nói: “Ta thật cao
hứng.”
Lâm Cẩn Dung bị hắn hôn không thở nổi, lại bị râu trên
mặt hắn lâu không cạo cọ vào hơi đau, nhưng lại không hề cảm thấy không thoải
mái, chỉ dùng sức vòng ôm lại, kiễng chân run run hôn lên bờ môi hắn, nhẹ giọng
nói: “Ta cũng thật cao hứng. Ta rất nhớ chàng.”
Lục Giam hận không thể đem nàng nhập vào cơ thể, có
điều giờ phút này thời gian địa điểm cũng không phù hợp, không chấp nhận hắn
nhi nữ tình trường, liền dùng sức ôm một lát rồi buông tay ra, nhẹ giọng nói:
“Nàng không nói ta cũng biết nàng nhớ ta, bằng không sẽ không cố ý dẫn người
đến đón ta. Cái này gọi là tâm linh tương thông a.”
Lâm Cẩn Dung vốn mừng rỡ sau đó hơi có chút ưu thương,
còn chưa kịp ưu thương đã bị hắn chọc cho nở nụ cười, nhịn không được dùng sức
nhéo bên hông hắn một cái, thấp giọng nói: “Chàng thật sự là Lục Nhị lang sao?”
Có thể tưởng tượng, lại cảm thấy thật sự là khéo, hay là đúng như Lục Giam nói,
nàng và hắn tâm linh tương thông?
“Như giả bao hoán (không thể là giả
được).” Lục Giam cấp tốc kéo tay thê tử ở bên môi hôn một
cái lại buông ra, bước nhanh đi về phía trước: “Ta có vài chuyện mấu chốt muốn
nói cho nàng biết trước.”
Lâm Cẩn Dung cũng thu liễm tâm tư, tĩnh tâm nghe hắn
nói tỉ mỉ, lúc biết Lục Luân còn sống, hơn nữa mang theo người gấp trở về giúp
bọn họ, trong lòng nàng kinh ngạc cùng vui sướng quả thực không lời nào có thể
diễn tả, vì Lục Luân, cũng vì nàng, nàng chỉ có thể hàm chứa lệ, hai tay tạo
thành chữ thập, thành kính vạn phần đối với thần linh trong hư không nói một
tiếng: “Cám ơn trời đất.”
Lục Giam thấy nàng vui mừng như thế, thật sự không
đành lòng đem việc Lục Luân đã bị hủy dung nói cho nàng biết, nhưng lại thấy,
nếu không nói cho nàng, sau đó thấy Lục Luân ngạc nhiên chẳng phải là làm cho
Lục Luân thương tâm sao? Vì thế châm chước mãi rồi nói: “Ngũ đệ có chút không
giống so với hắn lúc trước, Lúc sau nàng gặp hắn cũng đừng quá ngạc nhiên.”
Lâm Cẩn Dung vội la lên: “Sao lại thay đổi?” Chẳng lẽ
là tàn phế?
Lục Giam chỉ chỉ hai gò má: “Bị hủy, tất cả đều là mặt
rỗ.” Tuy bản thân Lục Luân không biểu hiện ra một chút để ý, nhưng hắn nghĩ đến
Lục Luân cơ hồ đã mất đi hết thảy, ngày sau chẳng những khả năng sẽ bị nữ tử
ghét bỏ, còn có thể không còn cuộc sống giống như trước, liền nhịn không được
đau lòng.
Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Cũng
không sao, cái gì đều không tốt bằng việc còn sống. So sánh với gương mặt, lành
lặn tay chân vẫn quan trọng hơn.”
Lục Giam ngẫm lại, thấp giọng nói: “Cũng đúng, cái gì
cũng đều không quan trọng bằng việc còn sống.”
Mọi người đối với chuyện Lục Giam đột nhiên xuất hiện đều
kinh ngạc không hiểu vì sao, Lâm lão thái gia cũng rất khôn khéo, biết rõ đại
khái có liên quan đến bí mật của gia tộc người ta, vì vậy không hề hỏi nửa câu,
liền cùng Lục Giam cẩn thận thương lượng thỏa đáng, nhất nhất an bài.
Sự thật chứng minh, lúc gặp phải kẻ hung hãn không
phân rõ phải trái chỉ có thể so với hắn càng thêm hung hãn, lại càng không phân
rõ phải trái mới có thể chiến thắng hắn. Ngoài tường một đám phỉ tặc không phải
là giả, nhưng bọn họ còn lâu mới tới mức sống không nổi muốn liều mạng, cho nên
khi tên thủ lĩnh bị một nam nhân mặt rỗ cầm theo đại đao một đao chém bay đầu,
những người đó không muốn chém giết nữa, bọn họ khiếp sợ rút lui.
Lâm Cẩn Dung bế Nghị Lang, cùng Lâm Ngọc Trân đi tới,
cùng nữ quyến Lâm gia đứng ở trước chính đường, nhìn chân trời đang trắng dần,
nghe ngoài tường hét hò, trong lòng hiểu được, một ngày mới đã đến! Trước mặt
vận mệnh không thể chạm đến, không thể xác định, nàng rốt cục đã bước về phía
trước một bước.
Sáng sớm, một vòng mặt trời đỏ au mọc lên, ánh nắng
lười biếng phủ đầu tường cao nhất của nhà cũ Lục gia một tầng sắc vàng đạm mạc,
Lâm Cẩn Dung đứng trước xe ngựa sắp khởi hành quay đầu nhìn nhà cũ của Lục gia,
cúi đầu nói một tiếng tái kiến, chính là tái kiến (hẹn gặp lại), không
phải vĩnh biệt. Lại quay đầu, nàng nhìn ba huynh đệ Lục Giam, Lục Luân, Lục
Thiện cách đó không xa ghé vào cùng nhau nói chuyện mỉm cười, kéo tay Nghị Lang
hướng bọn họ vẫy vẫy.
Lục Giam mím môi cười, nhẹ nhàng chạm vào bụng ngựa:
“Đi thôi.”
Một đám người chậm rãi hướng tới bến tàu Võ Nghĩa.