Mặt trời đỏ au, gió cuồng lạnh, thổi tung tuyết trắng
trên bờ sông. Lâm Cẩn Dung đứng ở trước Giang thần miếu, đưa tay đè lại đấu
lạp, hướng một phụ nhân đang vội vã từ trong Giang thần miếu đi ra gọi một
tiếng: “Cẩm cô!”
Cẩm cô ăn mặc vấn tóc theo kiểu phụ nhân nghe được
tiếng gọi vội hướng Lâm Cẩn Dung nhìn qua, thấy rõ ràng là nàng, trên mặt nhất
thời nở rộ tươi cười sáng lạn chi cực, chạy chậm tới thi lễ, cười nói: “Nhị
thiếu phu nhân, quả nhiên là người.” Mắt thấy Lục Luân đến bồi bên cạnh Lâm Cẩn
Dung, nhận ra đây là người lúc trước đến thay Lâm Cẩn Dung truyền lời muốn mua
thuyền, bị nàng không chút khách khí đuổi về, không khỏi có chút quẫn bách,
cũng không biết nên xưng hô thế nào mới tốt.
“Đây là tiểu thúc nhà ta. Trong
nhà đứng thứ năm.” Lâm Cẩn Dung mỉm cười đánh giá Cẩm cô, thấy sắc mặt lúc
trước tiều tụy vàng như nến của nàng dĩ nhiên đã trở nên béo trắng hơn nhiều,
trên người mặc tuy là vải thô, nhưng cũng khá mới, thì hiểu được cuộc sống của
nàng cũng tốt, liền cười nói: “Cuộc sống tốt chứ? Hắn đối với tỷ thế nào? Hài
tử thì sao?”
“Ngũ gia khỏe.” Cẩm cô cùng Lục Luân hành lễ, trả lời
Lâm Cẩn Dung: “Trong nhà đều tốt, đa tạ Nhị thiếu phu nhân.” Nói xong có chút
xấu hổ khẩn trương: “Cũng không phải cố ý hại người tự mình chạy một chuyến,
chỉ vì lúc trước Lâm Tam gia nói qua thuyền này phải để lại cho người, không
thể dễ dàng cho người ngoài sử dụng. Nếu là ngày bình thường, người sai người
nhà lại đây nói một tiếng là tốt rồi, nhưng lúc này hoàn toàn khác biệt, mỗi
ngày đều có người tới tìm thuyền sang sông, thậm chí còn kia cường ngạnh muốn
cướp thuyền, lại càng không nói tới lừa gạt, chúng ta hai ngày trước suýt nữa
bị lừa. May mắn trượng phu nhà ta có chút tâm nhãn, mới chọc thủng mặt nạ kẻ
lừa đảo kia, tiếp theo lại có người muốn cướp thuyền, hắn liền sợ hãi, cùng
huynh đệ hắn ngày đêm canh giữ ở trên thuyền, ta cũng không đi đâu, liền cả gan
thỉnh người tự mình đến một chuyến.”
“Các ngươi làm tốt lắm.” Lâm Cẩn Dung nhìn khói lửa
lượn lờ, Giang thần miếu chật ních người, hồi tưởng lại kiếp trước không khỏi
có thêm vài phần cảm khái, thanh âm bất tri bất giác liền đè thấp: “Lúc trước
ta sai người đến nói với tỷ về hai chiếc thuyền cũng không có vấn đề gì chứ?”
Ngày ấy Lâm lão thái gia sai Lâm Đại lão gia phái người tới tìm thuyền, là nàng
nói với Lâm Đại lão gia, có thể đến đây tới tìm Thủy Hùng, lúc ấy hắn đáp lời
thì không có vấn đề gì, nhưng không biết còn giữ lại đến ngày hôm nay hay
không.
Cẩm cô nghiêm mặt nói: “Cũng đã đáp ứng Nhị thiếu phu
nhân, sẽ không có vấn đề.” Dừng một chút, có chút chần chờ nói: “Chính là quý
phủ phái tới vị quản sự kia hai ngày trước cùng một kẻ lừa đảo kết phường muốn
gạt thuyền qua sông, bị nhà của ta phát hiện ra….”
“Có chuyện như vậy sao? Khó trách hôm nay không tìm
thấy hắn!” Lục Luân không khỏi kì quái, hỏi Cẩm cô: “Có biết người bỏ trốn đi
đâu không?”
Cẩm cô thấy bọn họ không có ý trách cứ mình liền cười
nói: “Không biết, ước chừng là rời đi cùng kẻ lừa đảo đó. Nói đến nói đi cũng
là do hắn ngốc, kẻ lừa đảo nói với hắn, chủ nhân gặp phải phỉ tặc gặp chuyện
không may, Đại Vinh dã man đã đánh giết tới thành Bình châu, nếu không đi sẽ
muộn, hắn lại tin tưởng. May mà trượng phu nhà ta để ý, không thấy chính chủ
đến thì dù thế nào cũng không chịu, mới nói hai ba câu bất hòa liền định động
tay chân……”
Kẻ lừa đảo quả nhiên không ở đâu không có. Lâm Cẩn
Dung nói: “Đáng đánh! Kệ hắn đi, cũng không cần tìm. Cẩm cô, muốn làm phiền tỷ
sau đó dẫn chúng ta lên thuyền, tối nay chúng ta sẽ ở lại đó, sáng sớm ngày mai
sẽ xuất phát.” Nàng đã ăn đủ đau khổ năm ấy ở Giang thần miếu chờ thuyền rồi,
lần này nàng cho dù muốn qua đêm cũng phải ở trên thuyền! Muốn đi thì đi, ai có
thể làm gì nàng? Nếu thật sự không hay ho, thế nào cũng gặp phải thủy phỉ, nàng
cũng đành nhận mệnh thôi.
Cẩm cô cười cười: “Được, thỉnh Nhị thiếu phu nhân đợi
chút, ta đi thu thập.”
Lâm Cẩn Dung gọi nàng lại: “Cẩm cô, nhà các ngươi có
tính toán gì không? Nếu không có, không ngại mang theo dưỡng phụ cùng người nhà
qua sông với chúng ta đi?”
Cẩm cô chỉ hàm chứa cười đa tạ nàng: “Đa tạ ý tốt của
Nhị thiếu phu nhân với tiểu phụ nhân ta, ta phải thương lượng với người nhà
trước mới tiện trả lời.”
Đến tầm tuổi này của Cẩm cô, nên làm cái gì trong lòng
tất nhiên đều biết, Lâm Cẩn Dung cũng không miễn cưỡng, mỉm cười đáp ứng: “Sáng
ngày mai mới khởi hành, các ngươi chậm rãi thương lượng. Cũng không cần lo lắng
qua sông không có sinh kế, người giữ chữ tín như các ngươi đi đâu cũng không
cần phải lo.”
Đây là lời Cẩm cô thích nghe, cười tủm tỉm cùng Lâm
Cẩn Dung cáo từ, rời đi chuẩn bị.
Lục Luân bồi Lâm Cẩn Dung trở về thông tri hai nhà
Lâm, Lục chuẩn bị lên thuyền, Lâm Cẩn Dung nhìn mặt sông mênh mang, Giang thần
miếu hỗn loạn, nhịn không được gọi Lục Luân một tiếng: “Ngũ ca…”
Lục Luân giật mình rùng mình, cảnh giác nói: “Muội
muốn làm gì? Ta nói rồi, hiện tại ta không muốn thành gia lập thất.” Căn cứ
theo kinh nghiệm của hắn, từ sau khi Lâm Cẩn Dung gả vào Lục gia, mỗi khi không
gọi hắn là “Ngũ thúc” hoặc là “Ngũ đệ”, mà là trịnh trọng gọi “Ngũ ca”, đó là
có việc muốn nhờ hoặc là có chuyện quan trọng muốn nói với hắn.
Người này dọc theo đường đi bị sự nhiệt tình của đám
người Lục Giam, Lục Thiện, Lâm Ngọc Trân, Đồ thị, Lục Kiến Trung dọa cho hoảng
sợ. Lâm Cẩn Dung hồi tưởng lại mọi người biết được Lục Luân chẳng những không
chết mà sống lại, còn dẫn người đến giúp bọn họ đánh lui phỉ tặc đều có biểu
tình phức tạp, không khỏi phát ra nụ cười từ nội tâm, nhẹ giọng nói:“ Huynh
không muốn thành gia, ta sẽ không miễn cưỡng huynh. Ta chỉ là muốn nói cho
huynh biết, ta sẽ bảo Nghị Lang coi huynh như phụ thân. Nhà của ta và Nhị ca
huynh vĩnh viễn đều là nhà của huynh.”
Lục Luân không dám nhìn Lâm Cẩn Dung, đưa mắt nhìn cỏ
lau phập phồng theo gió ở phía xa, hai hàng lông mày rậm nhíu lại, lại chậm rãi
giãn ra, khẽ nói một tiếng: “Ta ghi tạc trong lòng.”
Lâm Cẩn Dung kiệt lực ổn định cảm xúc kích động, cố
gắng khiến biểu tình động tác của mình có vẻ càng bình tĩnh hơn chút. Lục Luân,
huynh biết không? Chúng ta vốn là người đã chết. Huynh chết vì một ly rượu độc,
ta chết trong nước sông lạnh băng trước mắt này. Nhưng ngày hôm nay, hai người
vốn phải chết lại không chết, mà đứng tại bờ sông này tràn ngập hy vọng chờ đợi
cuộc sống mới, sao không khiến lòng người sinh vui sướng đây!
Lữ điếm gần bến tàu Võ Nghĩa đã sớm ngừng buôn bán,
người và ngựa hai nhà Lâm, Lục liền đứng ở một chỗ tránh gió bên bờ sông, sớm
có người đốt lửa nấu nước làm cơm chiều. Trong không khí nơi
nơi tràn ngập khói
bếp cùng mùi đồ ăn, mấy hài tử không biết sầu lo hi hi ha ha đuổi đánh nhau bên
cạnh nhóm người lớn, chui qua chui lại giữa xe ngựa xe bò, vui chơi bất diệc
nhạc hồ.
Lục Luân đi tìm Lục Giam cùng Lâm Đại lão gia nói về
chuyện lên thuyền, Lâm Cẩn Dung thì đi đến trước xe bò, thuận miệng chào đón
thê tử của Chu Kiến Phúc cười nói: “Ta xem mọi người đều rất vui mừng tự tại,
không giống như chạy nạn.”
“Đúng vậy, thế này mới tránh được một kiếp, đã tới bờ
sông, mắt thấy không còn trở ngại, có thể nào không vui mừng?” Thê tử của Chu
Kiến Phúc vẻ mặt tươi cười, muốn nói lại thôi: “Nhị thiếu phu nhân…”
Chu Kiến Phúc vừa mới nhờ chuyện Lục Kiến Tân mà lập
công lớn, tại sao trong nháy mắt lại cẩn thận như thế? Lâm Cẩn Dung ngạc nhiên
bảo: “Muốn nói cái gì thì cứ việc nói ra.”
Thê tử Chu Kiến Phúc thấp giọng nói: “Đại lão gia không
cần trượng phu nhà ta hầu hạ.”
“Sao lại nói như vậy? Đại lão gia chính mồm nói ra
sao?” Lâm Cẩn Dung nghe Lục Giam nói qua, tất nhiên hiểu được vì sao Chu Kiến
Phúc đắc tội với Lục Kiến Tân.
Thê tử của Chu Kiến Phúc nhẹ giọng nói: “Cũng không
phải vậy.” Lục Kiến Tân miệng không thể nói, lại không thể làm động tác, làm
sao nói được cái gì, chẳng qua là thời điểm Chu Kiến Phúc hầu hạ bên cạnh hắn
thì cố ý ép buộc mà thôi. Chu Kiến Phúc hầu hạ hắn nhiều năm, tất nhiên hiểu
được là ý tứ gì, không khỏi có chút không yên bất an.
“Ai chẳng biết Chu quản sự nhiều năm qua vẫn đều là
phụ tá đắc lực nhất của lão gia, không thể thiếu?” Lâm Cẩn Dung nghiêm túc nói:
“Đại lão gia đã thành bộ dạng này, trong lòng là chịu khổ sở, tính tình không
tốt cũng bình thường, còn thỉnh mọi người nể mặt phu nhân, Nhị gia và ta mà tha
thứ chút. Các ngươi vất vả, phu nhân, Nhị gia và ta đều ghi tạc trong lòng. Chờ
sau khi sang sông, có nhóm di nương, tất nhiên sẽ an bài đại quản sự đi làm
chuyện bên ngoài.”
Thê tử Chu Kiến phúc vốn chỉ muốn một lời chắc chắn
của Lâm Cẩn Dung, nghe vậy không khỏi yên tâm: “Nhị thiếu phu nhân khách khí,
hầu hạ chủ tử vốn là việc hạ nhân nên làm, nói cái gì tha thứ hay không tha
thứ?” Nói xong hoan hoan hỉ hỉ lui xuống.
“Nghị Lang, chúng ta sẽ ngồi thuyền.” Lâm Cẩn Dung ôm
Nghị Lang vào trong lòng thân thiết một lát, đang muốn dẫn hắn đi thăm Lục Kiến
Tân và Lâm Ngọc Trân, chỉ thấy Lục Giam nổi giận đùng đùng đi tới, không khỏi
ngạc nhiên hỏi: “Chàng tức giận với ai vậy?”
Lục Giam nói: “Nói vậy nàng cũng mới nghe người ta
nói, có người lừa quản sự Đại bá phụ phái tới xem thuyền, gạt nhà đò đưa hắn
sang sông?”
Lâm Cẩn Dung gật đầu: “Là có chuyện này, tại sao chàng
cũng biết?”
Lục Giam cười lạnh nói: “Kẻ lừa đảo này, chẳng những
lừa quản sự nhà mẹ đẻ của nàng, còn lừa cả nữ quyến nhà người ta. Hiện nay bị
người ta bắt được, nghe nói hắn họ Lục, là tộc nhân Lục gia ta, liền tìm đến ta
muốn ta cho lời công đạo.”
“Này là ai a?” Lâm Cẩn Dung lắp bắp kinh hãi, lại ẩn
ẩn có chút dự cảm, chỉ chờ Lục Giam thay nàng chứng thật kẻ lừa đảo này có phải
là người nàng nghĩ tới hay không.
Lục Giam đang muốn mở miệng, chợt nghe bên ngoài một
trận ồn ào, có người hô lớn: “Lục Nhị lang! Lục Nhị lang bụng dạ hẹp hòi! Lục
Nhị lang lãnh huyết vô tình! Ngươi dựa vào cái gì mà gạt tên ta khỏi gia phả?
Ngươi tính làm gì vậy? Khi nào thì đến phiên ngươi làm chủ chứ? Ngươi thấy chết
mà không cứu, đuổi tận giết tuyệt, sẽ bị sét đánh chết.” Đúng là thanh âm của
Lục Tích.
Lục Giam giận dữ, xuống xe nói: “Ác giả ác báo, loạn
tặc ác đồ mỗi người đều có thể diệt! Loại bỏ tên ngươi khỏi gia phả xem như
tiện nghi cho ngươi rồi! Nếu là lúc thái bình, chắc chắn ngươi sẽ bị đưa tới
quan phủ xử lý nghiêm khắc!”
Lâm Cẩn Dung vén một góc rèm xe lên nhìn ra ngoài, chỉ
thấy Lục Tích tóc tai tán loạn, xiêm y xộc xệch, mặt đầy bùn và máu, vẻ mặt dữ
tợn, như kẻ điên hướng tới Lục Giam.
Hài tử đang chơi đùa nhìn thấy hắn, nhất tề sợ tới mức
khóc loạn nhảy lên. Ngay sau đó, Lục Luân nghiêm mặt lại đây, cầm áo hắn, giống
như diều hâu quặp gà con, vung quyền lên đấm vào mũi hắn một cái.
Lục Tích “Ách” một tiếng, đầu rũ xuống, Lục Luân giống
như tha chó ném hắn tới trước mặt vài người xa lạ đứng một bên, lớn tiếng nói:
“Cho các ngươi đó, loại người phẩm hạnh bại hoại này cho dù là đánh chết, Lục
gia ta cũng sẽ không kêu một tiếng!”
Mấy người xa lạ hai mặt nhìn nhau, do dự, Lục Luân
không kiên nhẫn nói: “Có muốn không? Không phải mới vừa rồi còn khóc hô có việc
quan trọng muốn nói sao? Lúc này lại ủ rũ thế?”
Phía sau có một nam tử tuổi còn trẻ đi đến, vẻ mặt lệ
khí cười lạnh: “Nếu như thế, ta liền không khách khí.” Vung tay lên, mấy người
kia liền đem Lục Tích tha đi.
Lâm Cẩn Dung buông rèm, ở trên trán Nghị Lang vang dội
hôn một cái.