Lâm Cẩn Dung theo lời của Cung ma ma, thay đổi hài,
khoác thêm áo choàng, được Thiết Hòe dẫn qua cửa hông rồi đi ra ngoài.
Cảnh vật ở nông thôn khá đơn giản, không giống trong
thành tường cao đại viện, sau khi ra hỏi hậu viện dọc theo một hàng cây liễu đi
thêm một chút chính là một đồng ruộng nước. Nay mùa nông nhàn, ruộng nước có
chút cạn, có loại cỏ dại không biết tên mọc lên, trong sắc vàng xen lẫn sắc
xanh, dưới ánh nắng mùa đông phản chiếu màu vàng đạm mạc. Cũng không có người
qua lại, chỉ có mấy chú vịt trời màu trắng cất cánh bay lên, vô cùng thanh
tịnh. Bầu trời xanh lam, vạn dặm không mây, trong không khí rét lạnh mang theo
vài phần mát mẻ sảng khoái, cảm giác hoàn toàn khác biệt so với đại viện Lâm gia.
Lâm Cẩn Dung thật sâu hô hấp, lộ ra tươi cười từ nội
tâm.
Thiết Hòe vốn là nha hoàn nhị đẳng bên người của Đào
thị, vừa cảm kích vừa thức thời, hiểu được trong thành các tiểu thư thiếu gia
thích cái gì, trong miệng nói đến những thú vui ở nông thôn cho Lâm Cẩn Dung
nghe, thỉnh thoảng lại tùy ý từ trên mặt đất nhổ lền vài cọng cỏ dại hoặc phiến
lá cây đưa cho Lâm Cẩn Dung xem, nói đây là rau dại, cái gì có thể ăn, cái gì
không thể ăn, cái nào có mùi vị ngon nhất.
Thú sự ở nông thôn, Lâm Cẩn Dung yêu thích nghe nàng
nói về rau dại này, nghiêm trang bảo Quế Viên dùng khăn lụa bọc lại , nói là
muốn trở về cẩn thận nghiên cứu, chọc mọi người cười trộm không thôi.
Đoàn người nói chuyện, dọc theo bờ ruộng, bất tri bất
giác đã đi thật xa, Lâm Cẩn Dung đang muốn bảo Thiết Hòe dẫn nàng đi nữa, chợt
nghe có người ở phía sau lớn tiếng kêu: “Thiết Hòe quản gia, Lâm Xương Đại gia
cùng Đại phu nhân đến thăm lão gia cùng phu nhân. Phu nhân sai người dẫn tiểu
thư về để tiếp khách. Tại sao người lại dẫn tiểu thư đi xa như vậy, khiến ta
tìm mãi.”
Thiết Hòe quay đầu nhìn lại, thôn trang phía sau đã
sớm thành một chấm nho nhỏ, đã đi xa hơn dự kiến rất nhiều, không khỏi vỗ đầu,
kêu lên: “Ai nha, đầu óc của ta thật là! Đã sớm dự đoán được hắn tất nhiên sẽ
sai người tới đây bái vọng, tại sao còn dẫn tiểu thư đi xa như vậy? Chỉ lo cùng
tiểu thư nói về mấy loại rau dại, may mà tiểu thư không chê nô tỳ phiền, có thể
nghe nô tỳ lải nhải hồi lâu.”
Lâm Cẩn Dung ôn nhu nói: “Ma ma đừng khiêm tốn, ta
cũng được tiếp thu thêm kiến thức. Biết đâu sẽ có ngày dùng được.”
Thiết Hòe mỉm cười nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái,
thấy tiểu cô nương ôn nhu hòa khí lại xinh đẹp thật sự rất thuận mắt: “Tứ tiểu
thư nói chuyện thực làm cho người ta thư thái. Nói vậy chắc tiểu thư không biết
Lâm Xương Đại gia cùng Đại phu nhân này là ai?”
“Sáng sớm đã nghe Cung ma ma nói một chút. Là bá bá và
bá mẫu trong tộc.” Lâm Cẩn Dung ngữ khí càng thêm ôn hòa: “Ngày sau mẫu thân sẽ
ở đây dưỡng bệnh, không thể không phiền toái đến bọn họ, ma ma nói cho ta nghe
một chút về chuyện nhà bọn họ, ta sẽ ghi tạc trong lòng, đỡ phải thất lễ.”
“Năm kia nhà hắn đến nương nhờ họ hàng, Đại lão gia
thay hắn an trí gia nghiệp, vừa vặn gần thôn trang của phu nhân có đất muốn
bán, liền ở lại quanh đây.” Thiết Hòe chỉ về phía đông nam nói: “Từ nơi này đi
qua ước chừng 7, 8 dặm là nhà của bọn họ. Nhà bọn họ cũng ngay cạnh nhà phu
nhân. Tiểu thư chỉ cần nhớ kỹ, Lâm Xương Đại phu nhân này là tái giá, Đại thiếu
gia cùng Nhị thiếu gia cũng không do bà ta sinh ra dưỡng dục, Tam thiếu gia mới
là người bà sinh hạ.”
Lâm Cẩn Dung dõi mắt trông về phía xa, chỉ thấy ở phía
đông nam có con đường trải dài, mấy cây dương liễu đã trủi lụi lẳng lặng đứng
sừng sững bao quanh, hướng xa xa có ngọn núi nhỏ che lấp, vì vậy cũng không
thấy tiểu viện của Lâm Xương lão gia. Liền thu hồi ánh mắt, hỏi Thiết Hòe:
“Không phải nói quanh đây có ôn tuyền sao? Ở đâu vậy?”
“Tiểu thư cẩn thận kẻo bị vấp chân.” Thiết Hòe nâng đỡ
Lâm Cẩn Dung, chỉ về phía tây: “Tiểu thư nhìn nơi đó, nơi đó có tòa Thanh Lương
tự, ôn tuyền ở ngay bên trong.”
Lâm Cẩn Dung mị mắt nhìn kỹ, quả nhiên có thể nhìn
thấy một chùa miếu nhỏ bức tường màu trắng thấp thoáng ẩn trong rừng cây tùng
cây bách rậm rạp, liền thuận miệng hỏi: “Ta nghe Cữu lão gia nói, phu nhân còn
có thể đi ngâm mình trong ôn tuyền ……”
Thiết Hòe vừa nghe đã biết nàng định hỏi điều gì, nhân
tiện nói: “Là am ni cô, bên trong chỉ có hai lão ni cô tuổi tác đã cao. Chùa
này không lớn, hương khói không vượng, phòng ốc cũ nát, hai lão ni cô rất thành
thật, lại lười giao du, cho nên ít người biết, bằng không trong thành các phu
nhân các tiểu thư chỉ sợ cũng sẽ thường xuyên đến đây chơi đùa.”
Lâm Cẩn Dung thầm nghĩ, đúng rồi, chùa không lớn,
hương khói không vượng, bên trong ốc xá cũ nát, cơm chay cũng không thể chuẩn
bị chu đáo, cho nên có ôn tuyền người ta cũng không thích đến, tỷ như Đào thị,
không có khả năng không biết ôn tuyền này, chắc chắn sẽ mang theo người thân
đến chơi đùa một hồi. Nếu không phải lần này Đào Thuấn Khâm nhắc tới, chỉ sợ
Đào thị cũng căn bản không nghĩ đến sẽ tới nơi này.
Thiết Hòe gia lại lải nhải: “Nước trong ôn tuyền từ
trong Thanh Lương tự chảy ra, vòng qua núi Thanh Lương, theo sông Thanh Lương
chảy xuống, một dặm bên dưới, là nhà của Chư lão tiên sinh, lão tiên sinh đức
cao vọng trọng, miễn phí xây dựng học đường, không thu tiền dạy cho người nghèo
đệ tử đọc sách viết chữ, thấy ta, cũng là khiêm tốn vô cùng. Lão thái thái nhà
hắn là người thiện tâm, thường xuyên bố thí cho lão ni cô trong Thanh Lương tự.
Lại nói tiếp, thôn trang hồi môn này của phu nhân, dựa vào bàng thủy (tựa núi nhìn sông), địa
linh nhân kiệt, thật sự là trân bảo ……”
“Chư tiên sinh? Chư Mộng Ngạc tiên sinh sao?” Lâm Cẩn
Dung ánh mắt sáng ngời, kia không phải là đại nho cực nổi danh ở Bình Châu sao?
Sao lại là hàng xóm của mình? Lâm Cẩn Dung kiễng chân, nhìn về phía tây, mưu
toan có thể nhìn thấy chút gì đó. Nhưng phía sau Thanh Lương tự là ngọn núi nhỏ
kia, đem toàn bộ phong cảnh ngăn trở, nàng chỉ có thể nhìn thấy xa xa có nước
gợn dưới ánh mặt trời tản ra lân lân quang mang.
“Tứ tiểu thư, ở trên núi Thanh Lương trồng một vườn
cây đào và cây lê, đợi đến khi mùa xuân hoa nở, hoa lê trắng muốt, hoa đào rực
rỡ, phấn hoa cánh hoa theo nước sông
chảy xuống, trong sông cá đều nhảy lên đớp
đóa hoa, khi đó chỉ cần bện lưới bằng cây liễu thả vào trong nước kéo, cá xung
quanh sợ hãi trốn chạy, không nghĩ tới sẽ rơi vào lưới, rồi nướng lên ăn, thật
sự rất ngon lại thú vị cực kỳ! Người cùng phu nhân sẽ lưu lại đến mùa xuân
sao?” Thanh âm vừa thanh thúy vừa vội vã, vì Lâm Cẩn Dung miêu tả nên một cảnh
đẹp như tranh vẽ.
Lâm Cẩn Dung ngoái đầu nhìn lại, thấy một tiểu cô
nương mặc áo váy hồng nhạt nửa mới nửa cũ, vấn hai búi nhỏ, tuổi xấp xỉ với
mình đứng phía sau Thiết Hòe nhô đầu ra nhìn mình cười, trên khuôn mặt ngăm đen
in sâu má lúm đồng tiền.
“Nha đầu chết tiệt này! Ai kêu ngươi lắm miệng? Trước
mặt tiểu thư cũng không biết lớn nhỏ.” Thiết Hòe miệng tuy mắng, trong mắt ý
cười cùng yêu thương cũng không thể che giấu: “Khiến tiểu thư chê cười, đây là
Tam nha đầu của nô tỳ, nàng nhỏ nhất, thật đã bị dạy hư rồi.”
“Không sao, ta thấy nàng rất đáng yêu.” Lâm Cẩn Dung
hướng tiểu nữ tử kia cười: “Ngươi tên là gì?” Nữ tử kia thoải mái nói: “Hồi
tiểu thư, ta gọi là Miêu Nha.”
Quế Viên liền “Xuy” cười ra tiếng, “Phải tự xưng là nô
tỳ, sao có thể cùng tiểu thư xưng ngươi và ta?” Ánh mắt lại rơi xuống chân
thiếu nữ, phát hiện thấy đôi chân nàng dị thường to lớn so với người thường,
không khỏi che miệng cười trộm.
Miêu Nha lúc này đỏ mặt, đem chân rụt vào trong váy,
nhưng thấy Lâm Cẩn Dung cười rất ôn hòa, cũng không có ý trách cứ nàng, liền
hướng Quế Viên thè lưỡi, hoan hoan hỉ hỉ thò ra một đôi chân to chạy nhanh về
phía trước: “Ta dẫn đường cho tiểu thư.”
Như cũ vẫn tùy tiện xưng “Ta”.
Lâm Cẩn Dung đột nhiên cảm thấy bản thân có chút yêu
thích nơi này. Nàng quay đầu khoái hoạt hỏi Thiết Hòe: “Ma ma, lúc ta đi trên
đường, có ngang qua một con sông, trên bờ sông có một phiến đất lớn bị nhiễm
phèn, đó là của nhà ai vậy?”
Thiết Hòe mất nửa ngày mới phản ứng lại nàng đang nhắc
tới phiến đất nào, cười nói: “Không biết, đất kia vẫn bỏ hoang như vậy, chắc là
vô chủ?”
Lâm Cẩn Dung nhíu nhíu mày: “Vô chủ?” Nàng nhớ rõ
triều đại có luật, đất vô chủ, khi muốn khai hoang, thuế má cũng cực thấp, thậm
chí có thể nói là không mất thuế má. Nhưng đối với người bên ngoài là chuyện
tốt, đối với nàng mà nói ngược lại càng khó giải quyết.
Nàng có thể lấy lý do gì đả động Đào thị, an bài nhân
công cùng nàng đi khai hoang đây? Đất bị nhiễm phèn cằn cỗi sỏi đá, sao có ích
lợi gì mà khai hoang!
Quả nhiên Thiết Hòe tùy theo cười nói: “Thật sự thì
điều này nô tỳ cũng không dám chắc a.”
Lâm Cẩn Dung cười cầu xin nàng: “Ta cùng Cữu lão gia
đánh cược. Làm phiền Thiết ma ma thay ta hỏi thăm mảnh đất kia là của ai, hỏi
cẩn thận một chút, ta sẽ hậu tạ ngươi.” Rồi cúi đầu suy nghĩ, lại nói: “Quanh
đây cũng không biết còn bao nhiêu mảnh đất như vậy? Nhất định cũng phải hỏi
thăm cho ta.”
Thiết Hòe rất ngạc nhiên Lâm Cẩn Dung cùng Đào Thuấn
Khâm đánh cược cái gì, lại không có can đảm hỏi tỉ mỉ, chỉ lên tiếng đáp ứng.
Lâm Cẩn Dung sợ bà cũng giống như những người khác, coi mình như tiểu hài tử
qua loa cho xong chuyện, lại dặn dò mãi mới thôi.
Đoàn người trở về thôn trang, Lâm Xương Đại phu nhân
cùng Đào thị ngồi ở chỗ kia dùng trà nhàn thoại: “Ngày gian nan, nhân sinh
không quen, năm trước nhờ quý phủ giúp đỡ, yên ổn giúp lão đại cưới vợ, được bế
tôn tử, lão nhị đã gần hai mươi giải quyết xong vẫn là vô tin tức, sính lễ rất
cao, Tam tiểu tử của ta lại vừa đính hôn…… Hiện giờ trong bụng lại thêm một
đứa, cha hắn không khỏi sầu não……”
Đào thị biểu lộ vẻ đồng tình: “Mọi chuyện sẽ tốt đẹp
hơn thôi.”
Thấy một đám người vây quanh Lâm Cẩn Dung tiến vào,
Lâm Xương Đại phu nhân lập tức ngừng câu chuyện, được ma ma giúp đỡ đứng dậy,
khách khí cười nói: “Đây là Tứ tiểu thư? Bộ dạng thật xinh đẹp.”
Đào thị vội hỏi: “Nàng là một tiểu bối, ngươi để ý
nàng làm chi, nhanh ngồi xuống đi.”
Lâm Xương Đại phu nhân lại cười rất vui vẻ: “Không có
việc gì, không có việc gì.”
“Bá mẫu vạn phúc.” Lâm Cẩn Dung thi lễ, đợi Lâm Xương
Đại phu nhân ngồi vào chỗ của mình, rồi đứng ở phía sau Đào thị, liếc mắt một
cái liền thấy rõ bộ dạng Lâm Xương Đại phu nhân ra sao.
Phụ nhân này tuổi chừng ba mươi, diện mạo chỉ tính là
thanh tú mà thôi, trên đầu cài một cây trâm, trên trâm có hai đóa châu hoa,
trên người mặc một kiện vải trù màu lam nhạt nửa mới nửa cũ rủ xuống đế hài,
quần màu lục, nổi bật nhất chính là phần bụng chửa nhô cao.
Bên người hầu hạ là một ma ma lớn tuổi và một nha hoàn
mới 8, 9 tuổi, áo váy nửa mới nửa cũ trên người ma ma kia có mang nếp gấp, tiểu
nha đầu không để ý xung quanh, chỉ lo ăn trái cây.
Lâm Cẩn Dung không khỏi thầm nghĩ, xem ra gia cảnh vị
bá mẫu trong tộc này cũng không dư dả, ngày trôi qua cũng không tốt lắm.