Lâm Xương Đại phu nhân chuyển đề tài cùng Đào thị lẩm
bẩm: “Thân mình nặng nề, thời tiết lại lạnh, nên ở nhà nghỉ ngơi, nếu không có
Tam thúc cùng Tam đệ muội đến đây, cũng không thể xuất môn một chuyến này.”
Đào thị lại cười nói: “Trong lúc nhàn rỗi vẫn nên đi
lại một chút. Đã thỉnh bà mụ chưa?”
Lâm Xương Đại phu nhân cười nói: “Đã sớm mời đến, qua
mấy ngày nữa cũng muốn mời mọi người tới ăn bánh canh.”
Phong tục Triều Đại, sinh nhi tử thân hữu sẽ đưa ngô
gạo dấm chua tới ăn mừng, chủ nhân thiết yến chiêu đãi, món chính là bánh canh,
gọi là bánh canh hội, mời người tới ăn bánh canh cũng chính là ý tứ này.
Đào thị mỉm cười: “Sinh nhi tử là đại hỷ sự, tất nhiên
chúng ta sẽ đến để lây không khí vui mừng.” Nói xong lại nghĩ đến hài tử trong
bụng đáng thương của mình, không khỏi tự trách oán giận.
Cung ma ma nhìn biết Đào thị không thoải mái, liền
hướng Xuân Nha ra hiệu gõ canh giờ dùng bữa.
Khách đến dâng trà, gõ canh tức ý nên cáo từ.
Lâm Xương Đại phu nhân biết rõ, vội sai người đến hỏi
Lâm Xương Đại lão gia đã đi được hay chưa, đúng lúc bên kia thăm bệnh xong cũng
vừa đi ra.
Đào thị sai người đưa cho Lâm Xương Đại phu nhân một
ít hoa quả làm đáp lễ, Lâm Cẩn Dung tiến lên đỡ Lâm Xương Đại phu nhân, đem
nàng tới trước cửa, thì nhìn thấy một nam tử mặc thanh trù miên bào, có chút
béo phì, tóc mai có chút hoa râm, tế mắt mũi cao dẫn theo một tiểu đồng đứng ở
trước cửa, biết là Lâm Xương Đại lão gia, liền hành lễ vấn an, đợi cho khách
đi, lại trở về hỏi thăm Đào thị đang nằm nghỉ trên giường: “Nương có khỏe không?”
Đào thị trong lòng cực kỳ phiền chán, nghe thấy thanh
âm nhu thuận tràn ngập lo lắng của Lâm Cẩn Dung, trong lòng mềm nhũn, liền lên
tinh thần cười nói: “Ta khỏe, A Dung vừa rồi làm rất tốt, cho dù là thân thích
nghèo khổ, cũng nên lấy lễ tướng đãi, con người, cũng không thể biết chính xác
khi nào thì cầu người ta, nên kết thiện duyên mới tốt. Kể cho nương nghe, lúc
trước con vừa làm gì vậy?“
Lâm Cẩn Dung có tâm khiến nàng vui mừng, đếm trên đầu
ngón tay từng việc, có cảnh vật xung quanh, có rau dại cỏ dại, rồi đến ôn tuyền
trong Thanh Lương tự, còn có cảnh cá đớp hoa trong miệng Miêu Nha kể lại cho
Đào thị nghe.
Đào thị nâng má lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng trìu mến
vuốt ve khuôn mặt ái nữ: “Nhìn con thật cao hứng, ta còn lo lắng con sẽ cảm
thấy nơi này lạnh lùng, ai ngờ con lại bướng bỉnh thế này, thật đúng là như cá
gặp nước.” Nàng cũng cảm thấy áy náy vì đã liên lụy nữ nhi rất nhiều.
Lâm Cẩn Dung ánh mắt sáng ngời nhìn Đào thị, đột nhiên
ôm lấy cánh tay của Đào thị, thấp giọng nói: “Nương, con rất thích như vậy, đã
lâu không thoải mái nở nụ cười, trước đó vài ngày con và tỷ tỷ đã rất sợ hãi.“
Trĩ tử vô tội, đứa nhỏ này quả nhiên mẫn cảm lại thông
minh, chỉ tiếc đầu thai lầm, rơi vào nhà có phụ thân mẫu thân như vậy, bằng
không kể cả Lục Vân, hay Lâm Ngũ, Lục, Thất, thì tính là cái gì?! Đào thị vỗ về
mái tóc đen mượt của Lâm Cẩn Dung, kiêu ngạo lại yêu thương, có ngàn vạn thứ ứ
trong cổ họng, cuối cùng không lời nào có thể diễn tả, nhẹ nhàng thở dài, ngữ
khí kiên định nói: “A Dung không phải sợ, nương nhất định sẽ khỏe lên.” Còn có
thể che chở các con, không nhìn thấy các con trưởng thành, ta chết cũng không
nhắm mắt.
Lâm Cẩn Dung ghé vào trong lòng Đào thị, ngửi thấy mùi
hương trên người nàng, cảm thấy vô tận thỏa mãn cùng bình tĩnh: “Nương, ngày
mai người có muốn đến Thanh Lượng tự không? Nghe nói nơi đó rất thanh tịnh, lại
có ôn tuyền.“
Đào thị liên tục uống thuốc do Thủy lão tiên sinh kê
đơn, máu chảy đã ngừng, nhưng vẫn không có chút tinh thần, làm sao có nhàn tâm
cùng khí lực đến Thanh Lương tự ngâm mình trong ôn tuyền? Lập tức nhẹ nhàng lắc
đầu: “Ta không có tinh thần, A Dung nếu muốn đi, thì bảo Thiết Hòe mang theo
vài ma ma đắc lực, mang chút hương nến tiền tài đến đó.“
Lâm Cẩn Dung được cho phép, cao hứng không thôi.
Dùng xong cơm chiều, Lâm Cẩn Dung tìm một cơ hội nói
chuyện với Đào Thuấn Khâm, nhắc lại số vàng bạc nàng đã gửi, lưu lại chờ giá
cao mới bán. Đào Đại cữu tính tình nhu hòa, tùy ý nàng nói như thế nào cũng
không ngăn cản, chỉ cười nghe một chút mà thôi, cũng không để ở trong lòng.
Trái lại phân phó Lâm Cẩn Dung, phải chiếu cố bản thân, chiếu cố Đào thị, có
chuyện thì viết thư đến Thanh Châu, lại xoa đầu Lâm Cẩn Dung cười nói: “A Dung
không nên gấp gáp, đến lúc đó cậu sẽ cho con thêm của hồi môn!”
Hắn từ trước đến nay đều hào phóng, lại chỉ có một
mình Đào thị là thân muội tử, nói cho mình thêm của hồi môn tất nhiên không
phải là ít.
Kiếp trước, hắn dù chưa từng nói ra, nhưng cũng đã cho
nàng một hòm đầy vàng, chính là nàng không thể bảo vệ nó. Nhưng mà… Lâm Cẩn Dung
bất đắc dĩ thở dài, có câu nói rất đúng, số mạng đã định thế nào thì chớ cưỡng
cầu, Đào gia xem ra tạm thời không thể cùng nàng phát tài lần này, đành đợi về
sau vậy. Trong lòng suy nghĩ như vậy, lại còn phải làm bộ thẹn thùng không
thuận theo, khiến Đào Thuấn Khâm thành công trêu đùa ngoại chất nữ cảm thấy tự
đắc.
Đợi cho Đào Thuấn Khâm cao hứng, Lâm Cẩn Dung Phương
hỏi nhỏ hắn: “Cữu phụ, phụ thân con bị bệnh gì vậy? Sẽ không xảy ra đại sự gì
chứ?”
Đào Thuấn Khâm mí mắt giật nhẹ, tỏ vẻ thản nhiên nói:
“Chỉ bị bệnh nhẹ mà thôi, A Dung đừng lo lắng, Thủy lão tiên sinh y thuật cực
kỳ cao minh, cũng không hổ là danh y ở Bình Châu, vì cữu phụ có ân tình với
hắn, hắn chắc chắn sẽ cố hết sức. Đừng nói tới phụ thân con, kể cả nương con
lần này điều trị bảo dưỡng thân thể thật tốt, về sau cũng khó sinh bệnh.”
Người lớn luôn giấu giếm với hài tử, nhưng kỳ thật có
thể nghe chút ý tứ hàm xúc. Nói cách khác, bệnh này sẽ không nguy hiểm đến tính
mạng Lâm Tam lão gia, cũng sẽ không khiến mọi người náo động, hơn nữa Thủy lão
tiên sinh rất đáng tin cậy. Lâm Cẩn Dung hoàn toàn yên tâm. Nàng chống cằm dùng
sức nhớ lại chuyện năm đó, khi đó Lâm Tam gia có bị bệnh này không? Hình như
chưa từng bị bệnh, nhưng ngày ngày đều đi theo Đào Đại cữu xuất môn uống rượu,
thường xuyên ở chung một chỗ. Có điều, đúng là nữ nhân Tam phòng sau này không
còn ai hoài thai nữa.
Thấm thoát qua hai ngày, Lâm Tam gia không chịu nổi
tịch mịch, vừa uống thuốc vừa gọi Thiết Hòe đến hỏi xung quanh có thú vui gì,
cũng không biết Thiết Hòe nói thế nào với hắn, chết sống
không nghe khuyên bảo,
thế nào cũng phải kéo Đào Thuấn Khâm đến Thanh Lương tự một chuyến để ngâm mình
trong ôn tuyền.
Đào Thuấn Khâm cũng không nhiều lời, đã sai người đi
gọi Lâm Cẩn Dung: “Hai ngày trước nghe nương nói con muốn đi Thanh Lương tự
nhìn ngắm, có muốn cùng đi với chúng ta không?”
Lâm Cẩn Dung cười tủm tỉm nói: “Con đã lớn như vậy,
nhưng cho tới bây giờ không có cơ hội cùng phụ thân xuất môn. Thật ra, ngày bé
đã cùng nhau đi ngắm hoa đăng trong tết Nguyên tiêu.” Ý tứ này chính là muốn đi
cùng.
Lâm Tam lão gia nghe vậy, vẻ mặt không kiên nhẫn, lại
không thể nói không cho nữ nhi đi cùng, chỉ hậm hực nói: “Đây là việc gấp. Nếu
muốn đi, liền nhanh thu thập thỏa đáng. Đường xá xa xôi, lại là đi bộ, lúc sau
đừng oán giận kêu la chân đau.”
Lâm Cẩn Dung cũng không chọc thủng “dụng tâm lương
khổ” của hắn, mỉm cười, nhu thuận hành lễ đi ra ngoài, gọi ma ma tới: “Đi tìm
Miêu Nha cho ta, bảo nàng theo ta tới Thanh Lương tự.”
Đào Thuấn Khâm ánh mắt nặng nề nhìn Lâm Tam lão gia,
Lâm Tam lão gia cũng không phát giác, còn đang cúi đầu ăn hoa quả, âm thầm tính
toán đến lúc đó nên đá Lâm Cẩn Dung cho Đào Thuấn Khâm như thế nào, hắn sẽ tiện
làm theo ý mình, vừa nghĩ đến khả năng sẽ có tiểu ni cô trẻ tuổi xinh đẹp,
không ăn được thì nhìn ngắm cũng tốt, vì vậy không khỏi tươi cười.
Từ thôn trang đến Thanh Lương tự, bất quá chỉ mất ba
bốn dặm đường. Lâm Cẩn Dung dạo bộ, cũng không kêu mệt và đau chân, ngược lại
hưng trí bừng bừng hỏi Miêu Nha một ít việc vặt, thỉnh thoảng theo bờ ruộng rút
cỏ dại lên hỏi Miêu Nha đây là cái gì, đó là cái gì, lại thừa dịp Đào Thuấn
Khâm cùng Lâm Tam lão gia không chú ý, lặng lẽ theo Miêu Nha cầm một nắm thóc
lép ném về phía ruộng, thu hút một đàn chim sẻ tới kiếm ăn, cười loan mặt mày.
Lâm Tam lão gia cùng Đào Thuấn Khâm thấy chung quanh
không có nông dân lui tới, trên đầu nàng cũng đang đội mũ có lụa che kín, vì
vậy đành mặc kệ nàng.
Đoàn người vào chùa miếu, hai lão ni cô da mặt già nua
như vỏ cây tuyên Phật hiệu ra tiếp đón, Đào Thuấn Khâm lập tức thần sắc nghiêm
túc, quy củ ứng đối, Lâm Cẩn Dung sau khi trọng sinh, cũng tin quỷ thần, tất
nhiên thu liễm tâm thần, làm theo Đào Thuấn Khâm.
Lâm Tam gia là kinh hãi nhất, hoàn toàn không còn chút
hưng phấn chờ mong — vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy tiểu ni cô tuổi trẻ mỹ mạo,
kết quả lại bị kinh hách, khó khăn đợi cho Đào Thuấn Khâm cùng lão ni cô hàn
huyên xong, hắn mới giả bộ vô tình nói: “Nghe nói chùa này có ôn tuyền…”
Đương gia lão ni cô danh tự là Trí Thanh, biết là nam
chủ nhân của thôn trang đối diện, không dám chậm trễ, vội gọi lão ni cô Trí
Bình: “Sư muội dẫn Lâm thí chủ đi ra sau nhìn một cái.” Vừa nói vừa tự mình
dâng trà cho Đào Thuấn Khâm cùng Lâm Cẩn Dung: “Trong chùa đơn sơ, lại chỉ có
hai sư tỷ sư muội chúng ta, có chỗ chậm trễ thỉnh thí chủ chớ trách.”
Lâm Tam lão gia còn ôm điểm hy vọng, chỉ mong ngoài
hai lão ni cô còn có tiểu ni cô trẻ tuổi cá biệt hầu hạ, cần dẫn khách nhân đến
sau ngắm nhìn thì sẽ gọi tiểu ni cô đến, ai ngờ lại không có, vô cùng thất
vọng, còn muốn hắn nhìn lão ni cô nhiều nếp nhăn kia…. Lập tức khoát tay chặn
lại: “Thôi, các ngươi có việc, ta tự mình đi chung quanh nhìn một chút.”
Trí Bình ngại hắn đi loạn, vẻ mặt đầy khó xử, Đào
Thuấn Khâm vội nói: “Cứ để hắn đi, ta hôm nay đến, là muốn quyên góp, cầu Phật
tổ phù hộ xá muội cùng chuyết kinh sớm ngày lành bệnh, bình an an khang, bọn
nhỏ cả đời hỉ nhạc không lo….”
Trí Thanh cùng Trí Bình nghe vậy nhất thời vui mừng
quá đỗi, làm sao còn lo lắng đến Lâm Tam lão gia, cũng không cố kỵ thể diện,
vây quanh bên người Đào Thuấn Khâm thổi phồng một lúc, liều mạng khuyên nên đem
tâm nguyện chứng thực tại Thanh Lương tự này, bố thí càng nhiều càng tốt.
Lâm Cẩn Dung ở một bên nghe, khống chế không được mũi
chua xót, không nhờ trọng sinh, nàng không biết đời người ấm lạnh ra sao, thân
nhân đều lấy phương thức không giống nhau tận lực yên lặng thủ hộ nàng, khi đó
loạn phỉ xuất hiện, có phải đám người Đào thị thất lạc cũng đã thay nàng ngày
đêm lo lắng cầu phúc thế này chăng?
Lâm Cẩn Dung đang cảm động, chỉ thấy Thiết Hòe tiến
vào cười làm lành nói: “Tam gia nhà ta nghe nói ôn tuyền này rất có ích cho sức
khỏe, muốn ngâm mình một lúc, không biết am chủ có cho phép?”
Trí Thanh sao có thể cự tuyệt? Vẻ mặt tươi cười nói:
“Ôn tuyền kia ngày thường cơ hồ không có người đến, hôm qua mới mưa, nước chảy
lưu động, chỉ sợ quý chủ thân thể quý giá, ghét bỏ ôn tuyền kia hơi bẩn…”
Thiết Hòe nhìn Đào Thuấn Khâm liếc mắt một cái, cười
tươi như hoa: “Không chê, không chê.”
Lâm Cẩn Dung thừa dịp Đào Thuấn Khâm cùng hai lão ni
cô thương lượng về việc quyên góp cho am, ngoắc Miêu Nha đi qua hỏi: “Ôn tuyền
này ngươi đã từng thấy chưa? Có lớn không? Nước nông hay sâu?”