Giang Vũ Phi lo lắng hỏi ông nội: "Vì sao… Vì sao lại là cháu?"
Có rất nhiều người ưu tú hơn cô. Nghe mẹ cô nói, lần xem mặt này quy mô rất lớn, người đến Nguyễn gia ra mắt phần đông đều là con gái nhà có danh tiếng. Một cô gái bình thường như cô thế này, có thể được mời đến xem mặt đã là rất may mắn rồi.
Chẳng những có may mắn được mời đến xem mặt, còn có thể được coi trọng, vậy cũng quá là… "chó ngáp phải ruồi" rồi.
Liệu có phải là có bí ẩn gì ở đây không?
Tất nhiên ông nội cũng hiểu rõ nghi ngờ của cô.
Ông cười nói: "Cháu đừng lo lắng gì cả, chọn trúng cháu là vì cháu thật sự là một cô gái tốt! Trừ gia thế ra... những cái khác đều rất tốt! Cháu là một đứa trẻ tốt, ông nội thích cháu như vậy!"
Giang Vũ Phi thẹn thùng cười thầm... Cụ già này thật thú vị!
Cháu trai ông cưới vợ, nhưng lại do ông chọn. Không cần trưng cầu ý kiến của cháu trai ông sao?
"Nhưng cũng có rất nhiều cô gái tốt tính hơn cháu mà…" - Cô lấy dũng khí lại hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
"Ha ha, con bé này... Cháu ngược lại vẫn có mấy phần tỉnh táo. Những đứa con gái khác nếu biết có thể gả vào Nguyễn gia chúng ta, đoán chừng đều vui mừng muốn chết, làm sao lại còn hỏi ra những nghi hoặc này. Cháu nói không sai, người tính tình tốt hơn cháu cũng có nhưng mà còn một điều rất quan trọng!"
"Điều gì ạ?" - Cô nghi hoặc chớp mắt.
Ông nội thần bí nhìn cô, nói ra: "Cháu còn nhớ một tháng trước... cháu đã giúp một cụ già ở cổng trường học sao?"
Giang Vũ Phi sững sờ, lúc này mới chợt nhớ ra.
Một tháng trước, lúc cô tan học đi ra cổng trường, nhìn thấy một cụ già đội mũ màu trắng kiểu Anh đang chống gậy ngồi ở bồn hoa ven đường, dáng vẻ nhìn giống như rất lo lắng.
Cô tốt bụng tiến lên hỏi ông cụ có cần giúp gì hay không.
Lúc ấy cụ già nghe lời cô nói, mắt sáng lên, cười hết sức hiền từ.
Ông cụ nói ông bị trộm túi tiền, điện thoại cũng bị trộm. Bây giờ không thể trở về nhà được, ông cụ hỏi cô có thể cho ông mượn tiền bắt
xe về nhà hay không.
Cô biết bây giờ người lừa tiền rất nhiều nhưng không hiểu sao cô vẫn tin tưởng lời nói của cụ già, liền thoải mái hỏi ông cụ muốn mượn bao nhiêu.
Cụ già nói chỗ ông ở hơi xa một chút, bắt xe đoán chừng mất một trăm đồng.
Cô cho ông một trăm đồng, còn tự mình đưa cụ già lên xe.
Mà một trăm đồng kia là tiền sinh hoạt một tuần của cô. Sau khi đưa tiền cho cụ già, cô ăn bánh bao một tuần. Bạn học trong ký túc xá đều nói cô là ngốc vì đã bị lừa.
Nhưng cô tự nguyện cho đi, ăn bánh bao một tuần cũng là cam lòng…
Nghĩ đến những chuyện này, cô lại cẩn thận nhìn dáng vẻ ông nội, mới ngạc nhiên phát hiện ông chính là cụ già cô đã giúp đỡ lúc trước.
Chẳng trách được cô vẫn luôn cảm giác nhìn ông rất quen, hóa ra hai người đã từng gặp mặt.
"Ha ha... ông nội đã thấy sự tốt bụng của cháu cho nên đây chính là nguyên nhân ông nội chọn cháu. Nhóc con, ở bên Thiên Lăng nhà chúng ta... làm con dâu tốt của Nguyễn gia ta được không?" - Ông nội rất hiền từ nói, trong lòng Giang Vũ Phi bỗng nhiên thật cảm động.
Có lẽ, gả vào gia đình như vậy thực sự là rất tốt.
Dù sao cha dượng đã nói với mẹ Đợi sau khi cô tốt nghiệp đại học sẽ tìm người đàn ông giúp cô kết hôn. Đối tượng mà cha dượng tìm cho cô, không cần phải nói cũng biết là không khá hơn chút nào.
Cho nên sao bằng được gả vào Nguyễn gia. Hơn nữa, người kia thực ra cũng không tồi…
Chỉ là không biết anh có bằng lòng hay không.
Giang Vũ Phi len lén liếc nhìn, đúng lúc đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh.