Giang Vũ Phi lén liếc nhìn anh, vừa hay bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh.
Ánh mắt của anh giống như có ma lực, cô chỉ liếc nhìn mà đã đắm chìm ngay lập tức.
“Nhóc con, cháu chỉ cần gật đầu, việc này cứ quyết định như vậy!” - Lời nói của ông nội bỗng nhiên truyền vào tai cô. Cô sực tỉnh, ngây ngốc gật đầu.
Cứ như vậy, cô trở thành cháu dâu được chỉ định của Nguyễn gia.
Trước ngày đính hôn, mỗi ngày Nguyễn Thiên Lăng đều lái xe đến trường học đón cô, cùng cô đi ăn cơm, hoặc là đưa cô về Nguyễn gia ăn cơm.
Anh không nói nhiều và biểu hiện của anh cũng không phong phú.
Mỗi ngày đều là một bộ dáng lạnh nhạt dửng dưng, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
Nhưng mà trời sinh anh chính là khắc tinh của cô. Anh không cần nịnh nọt cô, không cần quan tâm dịu dàng với cô, thậm chí anh không cần làm gì cả.
Chỉ cần mỗi ngày lướt qua trước mắt cô, cô sẽ đắm chìm mà không có thuốc chữa bệnh.
Thời gian nửa tháng ngắn ngủi trôi qua nhưng cô yêu anh rất nhiều, yêu đến mức không có anh thì có cảm giác sống không bằng chết!
Nhưng mà trước lễ đính hôn một ngày, anh chủ động hẹn cô ra ngoài, lạnh nhạt nói với cô: “Tôi không hề yêu cô, tôi có rất nhiều phụ nữ. Lấy cô là ý của ông nội nên tôi sẽ không quan tâm đến cô. Nếu cô không chịu lấy tôi, ngày mai có thể không tới tham giam tiệc đính hôn!”
Nói xong, anh đi cũng không quay đầy lại để cô đứng một mình trong gió đêm, đau lòng khóc mấy tiếng đồng hồ.
Ngày hôm sau, cô rất bình tĩnh đến tham dự tiệc đính hôn, như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Anh nhìn cô, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm ngạc nhiên nào, anh chỉ thoáng mỉm cười với cô.
Bọn họ quen nhau nửa tháng, lần đầu tiên anh mỉm cười với cô.
Nụ cười của anh mang theo ma lực mê hoặc lòng người, có thể khiến cho trái tim người khác đập rộn lên, không thể khống chế được bản thân.
Nhìn thấy nụ cười đó của anh, tất cả ủy khuất và khó chịu trong lòng cô đều biến mất.
Thậm chí cô còn nghĩ... Cho dù anh kêu cô chết ngay lập tức, cô cũng cam tâm tình nguyện.
Nghĩ tới đây, Giang Vũ Phi không khỏi cười chua xót.
Cuối
cùng, quả nhiên cô chết vì anh...
Mặc dù không phải anh cố ý đẩy cô xuống lầu nhưng quả thực cô đã chết vì anh.
Nghĩ đến bản thân mình trong quá khứ ngây thơ và ngốc nghếch như vậy, Giang Vũ Phi liền rất chua xót, rất khó chịu. Bất giác khóe mắt cô chạy xuống hai hàng nước mắt.
Nguyễn Thiên Lăng đi vào phòng khách, nhìn thấy một mình cô ngây ngốc ngồi khóc trên ghế sofa.
Anh nghĩ trong lòng... Ông nội không gọi điện thoại lừa anh, xem ra cô bệnh thật sự.
Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn, Giang Vũ Phi hai mắt ướt đẫm ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt sâu xa của người đàn ông.
Cô sững sờ, nhanh chóng phản ứng lại, cúi đầu lau nước mắt trên mặt.
“Sao đột nhiên anh trở lại?” - Cô xấu hổ hỏi anh.
Thật sự là mất mặt, anh ta tuyệt đối đừng tưởng rằng cô đang khóc vì anh ta nha.
"Nghe nói cô bệnh phải không?" - Anh ta trầm giọng nói.
"Chỉ là bị cảm một chút, hiện tại đã không sao rồi!"
Giọng nói của cô nghèn nghẹn do cô lúc bị cảm, cộng thêm vừa khóc xong.
“Đến bác sĩ khám chưa?” - Hiếm khi Nguyễn Thiên Lăng quan tâm hỏi cô.
Anh đột nhiên quan tâm làm cho Giang Vũ Phi hơi ngạc nhiên. Mấy ngày gần đây, tất cả tâm tư của anh đều dành cho Nhan Duyệt... Nếu không phải là anh không muốn quá phận, thì đoán chừng ngay cả buổi tối anh cũng không muốn trở về.
Cho nên nghe thấy lời nói quan tâm của anh, cô có chút không tiêu hóa được.
"Không có, uống thuốc vào sẽ không sao." - Giang Vũ Phi đã khôi phục cảm xúc, thần sắc cũng lạnh nhạt rất nhiều.