Giang Vũ Phi phản kháng nhưng dễ dàng bị anh ta khống chế. Cơ thể cô đang rất yếu... Hôm nay lại bị anh giày vò cho nên cả cơ thể đều không còn sức lực .
Cho nên giờ phút này cô chỉ hơi giãy giụa là đã cảm thấy mất hết sức lực.
Làm phụ nữ thật sự đáng thương, sức lực cũng thua người đàn ông vài phần.
“Nguyễn Thiên Lăng, anh rốt cuộc là có ý gì?” - Giang Vũ Phi thở dốc chất vấn anh.
Anh ta động tác thuần thục, cũng không biết đã từng giúp bao nhiêu người phụ nữ cởi áo nới dây lưng ra rồi.
“Tôi có ý gì, chồng vợ ân ái là lẽ thường tình!” - Tác phong anh không đứng đắn nói nhưng cô biết rõ anh cố ý nói như vậy.
Anh không nói thực với cô.
“Anh có mục đích gì?” - Không thể chỉ là đơn thuần muốn chạm vào cô.
“Quả nhiên cổ nhân nói chỉ có tiểu nhân và đàn bà khó nuôi. Cô xem lại tâm tư của mình đi... đều là tiểu nhân!”
Nguyễn Thiên Lăng đẩy tay cô ra, ánh mắt lạnh băng rồi dùng sức áp chế cô.
Giang Vũ Phi thầm rên một tiếng, trong lòng thầm chửi rủa anh một cách cay nghiệt.
Anh mới là tiểu nhân, tên tiểu nhân hèn hạ không hơn không kém!
Đã không cách nào phản kháng, cũng chỉ có thể cố gắng giảm bớt thương tổn cho bản thân.
Giang Vũ Phi thử thả lỏng bản thân, thế nhưng cơ thể cô cảm thấy không yên. Cô phát hiện, cô đã nảy sinh tâm lý sợ hãi đối với chuyện này.
Chuyện này sẽ làm cô không thoải mái. Không những cơ thể không thoải mái, tâm lý cũng rất không thoải mái.
Cô hít thở càng ngày càng khó khăn, bất kể cô há miệng hít thở thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Cô thiếu oxy trầm trọng, cô rất muốn ói.
Cô hoài nghi, có khi nào cô trở thành người đầu tiên chết vì thiếu oxy.
“Tránh ra... cút!” - Cô lại bắt đầu giãy giụa, Anh ta ấn bả vai cô xuống, làm cô như cá nằm trên thớt:
“Tôi khuyên cô ngoan ngoãn nghe lời, bớt phản kháng, tránh tự mình chuốc lấy cực khổ!”
Giang Vũ Phi mắt điếc tai ngơ, một mực giãy giụa phản kháng, cô không nhìn rõ thứ gì nữa cả, đầu óc cũng trở nên mù mờ.
Hiện tại cô chỉ còn lại một bản năng, chính là giãy giụa.
Không biết từ khi nào, cổ tay cô bị dây thắt lưng của anh trói chặt trên cây cột đầu giường. Cô không thể phản
kháng nữa, giống như quả bóng bị xì hết hơi, xụi lơ như chết ở trên giường.
Lúc tất cả đã xong, Giang Vũ Phi khẽ khàng nhắm mắt lại, nuốt hết nước mắt về.
Cổ tay nới lỏng, Nguyễn Thiên Lăng cởi bỏ dây trói cho cô.
Bởi vì giãy gụa, hai cổ tay trắng nõn của cô bị dây lưng xiết thành một vòng đo đỏ.
Nguyễn Thiên Lăng cầm chặt tay cô, ngón cái vuốt ve trên vết đỏ.
Giang Vũ Phi chẳng còn sức rút tay về, cô mở to mắt lườm anh. Cái nhìn này hàm chứa sự căm hận buốt giá, giống như anh là người phạm tội ác tày trời.
Nguyễn Thiên Lăng nhíu mắt lại, anh nhếch môi nở nụ cười lạnh lẽo, ngón tay đùa nghịch nắm cằm cô: “Hận tôi? Nếu như cô ngoan ngoãn nghe lời tôi, sẽ không có kết cục như vậy! Tôi vẫn thích tính cách trước kia của cô... Còn hiện tại, cô tựa như con nhím xù lông, khiến tôi hận không thể nhổ hết gai của cô đi!”
Giang Vũ Phi lông mi khẽ run, ánh mắt cô bình tĩnh nhìn anh: “Tôi cũng không tin, anh cả đời không ly hôn với tôi!”
Đợi ly hôn rồi, bọn họ sẽ không còn dính líu gì tới nhau nữa.
Đến lúc đó, anh là anh, cô là cô, xem anh còn ức hiếp cô thế nào nữa.
Nguyễn Thiên Lăng hơi nhếch khóe miệng lên, không vạch trần tâm tư cô.
Càng không nói với cô, nếu anh muốn chơi một trò chơi, bất luận quan hệ của bọn họ như thế nào, anh đều không cần để ý.
Hôn nhân đối với anh chỉ là một tờ giấy bỏ đi, không có bất cứ tác dụng gì.
Ly hôn! Chỉ cần anh muốn, cô làm sao có thể thoát khỏi tay anh.