Thím Lý mặt ủ mày chau nói, trong mắt hiện rõ vẻ lo lắng khôn cùng.
“Vì sao?” -Giang Vũ Phi ngạc nhiên hỏi.
“Thiếu gia nói chúng tôi không tuân thủ mệnh lệnh của cậu ấy. Vì ngày hôm qua cho cô đi ra ngoài cho nên chúng tôi cũng không cần phải ở lại tiếp tục làm việc!"
Giang Vũ Phi hơi hé miệng, lòng ngập tràn nỗi hoảng sợ.
Chẳng trách anh không làm gì cô, hóa ra là ra tay với người làm.
“Thiếu phu nhân, chúng tôi ở Nguyễn gia làm mười mấy năm, đã quen với tất cả công việc ở Nguyễn gia. Vốn làm đủ hai mươi năm, Nguyễn gia sẽ cho chúng tôi một khoản tiền dưỡng già rất hậu hĩnh. Hiện tại còn mấy năm nữa là có thể về hưu nhưng thiếu gia đột nhiên sa thải chúng tôi. Công lao mười mấy năm của chúng tôi xem như công cốc. Thiếu phu nhân, cô đi xin thiếu gia đừng sa thải chúng tôi được không?”
Giang Vũ Phi đã hiểu, nếu không phải sự tình thực sự rất nghiêm trọng, thím Lý sẽ chẳng đến cầu xin cô.
Nói cho cùng, đều là cô làm liên lụy đến bọn họ.
“Được, tôi đi khuyên anh ấy ngay đây!”
“Cảm ơn cô... thiếu phu nhân. Cô thật đúng là một người tốt bụng!”
Giang Vũ Phi trong lòng cười khổ, người tốt không dễ làm.
Cô chậm chạp đi xuống dưới lầu. Bởi vì chân hơi đau, cô cố gắng để mình đi đứng thật bình thường, tốc độ hơi chậm một chút.
Dưới lầu, Nguyễn Thiên Lăng đang ngồi trên ghế Sofa, giống như đang chờ cô vậy.
Giang Vũ Phi vừa xuất hiện, ánh mắt anh liền nhìn thẳng vào người cô, sau đó nhìn vào vết bỏng trên chân cô.
Nguyễn Thiên Lăng hiếm khi thấy cô mặc quần đùi.
Tuy mỗi lần ân ái, anh cũng biết chân cô thon dài, trắng ngần đến dường nào. Đối với cô, anh chẳng có tình cảm gì. Nhưng khi ở trên giường, đôi chân cô quấn lấy lưng anh, đó là đều khiến anh không thể kiểm soát nổi bản thân.
Giờ phút này, đôi chân đã làm cho anh có cảm giác lại bị thương.
Ngày hôm qua không phải là anh không nhìn thấy vết bỏng trên chân cô. Lúc ấy ngay khi nhìn thấy, anh cũng biết là sao lại có vết thương ấy.
Khi đó anh rất tức giận, không kiểm soát được đã làm cô bị bỏng, mà cô cũng không có biểu hiện bất thường, đương nhiên anh sẽ không phát hiện được điều gì.
Cuối cùng anh vẫn rất tức giận, tức giận vì cô không nghe lời, tức giận vì cô phản
nghịch. Phải biết rằng cho đến nay, trừ cô ra thì không có một ai dám thách thức lòng tôn nghiêm và nhẫn nại của anh.
Ngày hôm qua lúc ở nhà hàng không cho cô một cái tát, đã xem như anh rất kiềm chế bản thân rồi.
Huống chi, cô còn làm nhục người phụ nữ anh thích, làm Duyệt Duyệt khóc rất lâu. Anh vừa thấy bực bội vừa thấy đau lòng. Cho nên ngày hôm qua lúc trừng phạt cô ở trên giường, nhìn thấy vết bỏng trên chân cô, anh cố ý vờ như không thấy.
Bây giờ nhìn lại chân cô, chỗ bị bỏng đỏ hồng một mảng lớn, da còn bị bong ra một chút, nhìn bề ngoài có vẻ thật sự nghiêm trọng.
Không giống với tâm trạng ngày hôm qua, dù sao thì hôm nay nhìn vết thương của cô, anh cũng cảm giác hơi chướng mắt.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn chằm chằm vào chân Giang Vũ Phi.
Cho đến khi một đôi dép lê lông xù trắng như tuyết xuất hiện trước mặt anh, anh mới thu hồi suy nghĩ.
“Tôi muốn nói chuyện với anh!” - Giang Vũ Phi đứng cách anh nửa mét, lạnh nhạt mở miệng.
“Nói chuyện gì?” - Anh hơi ngước mắt nhìn lên, dùng ánh mắt không đếm xỉa gì mà nhìn cô.
“Tại sao anh phải sa thải thím Lý? Ngày hôm qua tôi nhất quyết đi ra ngoài, chẳng liên quan gì tới bọn họ, nếu anh có giận thì trút hết lên người tôi đây!"
Nguyễn Thiên Lăng buồn cười nhếch môi: “Chỉ bằng cái thân nhỏ bé này của cô, có thể chống lại mấy lần giày vò của tôi? Tối hôm qua giày vò cô một lần, cô đã thành cái bộ dạng sắp chết đến nơi rồi. Giày vò cô thêm mấy lần, đoán chừng cô sẽ mất mạng luôn!”