Nhan Duyệt đã trở lại, đương nhiên anh sẽ ở bên Nhan Duyệt một lần nữa, vậy thì việc ly hôn với Giang Vũ Phi là vô cùng cấp bách. Nhưng ông nội vẫn phản đối chuyện ly hôn của họ, không cho phép anh lấy Nhan Duyệt. Thậm chí còn uy hiếp anh, nếu như anh dám chống đối mệnh lệnh của ông, ly hôn với Giang Vũ Phi, ông liền đuổi anh ra khỏi Nguyễn gia, dứt khoát không nhận đứa cháu này.
Anh không sợ hai bàn tay trắng, nhưng anh không thể rời khỏi Nguyễn gia.
Anh là cháu đích tôn của Nguyễn gia, sao có thể bị đuổi ra ngoài chứ.
Thế là anh thỏa hiệp, trong lòng nghĩ cứ để từ từ đi, ngày nào đó ông nội sẽ chấp thuận thôi.
Nhưng mà bây giờ, ông nội đột nhiên chấp thuận, đồng ý để họ ly hôn. Tin này đến quá bất ngờ, khiến anh không kịp trở tay.
Trong lòng vẫn luôn mong đợi việc ly hôn, đặc biệt là lúc ông nội phản đối, anh lại càng muốn phản nghịch mà ly hôn.
Vậy nhưng mà vì sao, biết họ có thể ly hôn, trong lòng anh không hề có cảm giác vui vẻ.
Có lẽ anh sớm đã biết họ sẽ ly hôn, cho nên mới không thấy ngạc nhiên.
Đặt đũa xuống, Nguyễn Thiên Lăng khẽ nhếch môi: “Thật sao, vậy thì quá tốt rồi.”
“Ừ, tôi cũng đã đợi ngày này từ rất lâu.” Giang Vũ Phi cười, nụ cười của cô trông thật chướng mắt. Đối với người phụ nữ này, anh nhìn thế nào cũng không thuận mắt.
Sau khi ly hôn, anh có thể không nhìn thấy cô nữa, có thể mắt không thấy tâm không phiền.
“Tôi xin ông nội đồng ý chuyện ly hôn của chúng ta rồi, việc anh đồng ý với tôi thì lúc nào làm được đây?” Giang Vũ Phi hỏi anh.
Tất nhiên Nguyễn Thiên Lăng biết cô nói đến chuyện gì: “Ăn cơm đã, một lát nữa sẽ đưa cô đi.”
Giang Vũ Phi đột nhiên tim đập nhanh hơn.
Đã tìm ra câu đố, người đàn ông cưỡng bức cô sao?
Cô âm thầm nắm chặt chiếc đũa, trong đáy mắt có sự oán hận lạnh như băng. Lúc này cô ăn không vô, cô chỉ muốn sớm biết người đó là ai.
“Tôi no rồi.” Cô đặt đũa xuống, nhưng cơm trong chén chỉ vơi đi một ít.Truyện đượ..c dịch trực tiếp t.ại i.READ“Xong rồi sao?” Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng trầm xuống, thái độ anh rất kiên định, cô không ăn hết, đừng hòng anh đưa cô đi.
Giang Vũ Phi không giận dỗi,
cô lại cầm đũa lên, há miệng lớn mà ăn cơm, chỉ muốn ăn hết cơm trong chén trong thời gian ngắn nhất.
Đột nhiên, Nguyễn Thiên Lăng gắp đồ ăn bỏ vào trong chén cô.
Ánh mắt anh u ám, nói: “Ăn hết đi.”
Giang Vũ Phi liếc anh một cái, cụp mắt nhét thức ăn vào trong miệng như nhồi cho vịt ăn. Cô ăn rất gấp, suýt chút nữa là bị nghẹn.
Người đàn ông thở dài múc cho cô một chén canh, bất đắc dĩ nói: “Từ từ ăn, lúc này không vội.”
Ăn canh, cô vỗ vỗ ngực, rút khăn giấy ra lau miệng.
“Tôi ăn xong rồi, đi được chưa?”
“Đi thôi.” Người đàn ông không làm khó cô nữa, khoái chí đứng dậy.
Trên đường đi, Giang Vũ Phi luôn trầm mặc không nói gì.
Tay cô nắm chặt dây an toàn, thân thể mỏng manh căng cứng, giống như con thú nhỏ sẵn sàng tấn công sau khi đã tích lũy năng lượng.
Rõ ràng không đủ sức, nhưng lại không khống chế nổi sự phẫn nộ trong lòng, muốn nhào tới, hung hăng cắn kẻ thù. Cho dù không cắn chết được, cũng phải khiến đối phương mất một miếng thịt.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô một cái, cũng không cười nhạo dáng vẻ của cô, ngược lại ánh mắt anh lại có vẻ buồn buồn hơn rất nhiều.
Xe anh chạy về hướng nơi làm việc của cô.
Giang Vũ Phi cắn chặt môi, trong mắt càng thêm oán hận.
Lẽ nào, thật sự là ông chủ của cô sao?
Xe dừng lại ở gần công ty. Xuyên qua cửa xe, Giang Vũ Phi vừa nhìn đã thấy gần đó có chuyện xảy ra.
“Mau đi thôi, đừng lề mề nữa!” Ở cửa công ty, mấy người của cục công thương đang cầm giấy niêm phong, định niêm phong cổng công ty.
Ông chủ của cô và mấy người họ hàng của hắn đứng ở ngoài cửa, mặt đỏ tía tai không nỡ rời đi, nhưng lại không dám động thủ với mấy người thi hành công vụ, chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa bị khóa lại, giấy niêm phong được dán lên.