Ông chủ của cô và mấy người họ hàng của hắn đứng ở ngoài cửa, mặt đỏ tía tai không nỡ rời đi, nhưng lại không dám động thủ với mấy người thi hành công vụ, chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa bị khóa lại, giấy niêm phong được dán lên. Đột nhiên, ông chủ xông lên xé giấy niêm phong, bị một nhân viên thi hành công vụ đẩy ra, hắn ta ngã lăn trên đất.
“Tất cả thành thật một chút cho tôi, còn dám phản kháng nữa sẽ cho các ông ngồi tù. Nhìn cái gì mà nhìn, còn không cam tâm, thực phẩm của các người có vấn đề về an toàn vệ sinh, cứ đợi mà ngồi tù đi.”
“Tạo nghiệt mà, đây rốt cuộc là cái nghiệt gì, công ty mới thành lập đã phá sản, đây là muốn lấy mạng của chúng ta sao?” Vợ ông chủ tựa vào người ông chủ kêu khóc.
Mà ông chủ công ty thực phẩm, trong nháy mắt giống như đã già nua đi rất nhiều, bị biến cố này đả kích làm cho cả người thất thần, người khác nhìn vào thấy giống như một cái xác không hồn.
Giang Vũ Phi lạnh lùng nhìn kết cục của bọn họ, nghiêng đầu hỏi Nguyễn Thiên Lăng: “Là anh sao?”
“Không phải.”
“Vậy thì ai?” Cô kích động hỏi lại.
Ánh mắt người đàn ông tối đi: “Quay về trước đã, cô yên tâm, tôi sẽ cho cô một lời giải thích.”
Anh lái xe rời khỏi, Giang Vũ Phi dựa vào cửa xe toàn thân mỏi mệt.
Đã nói đừng đau lòng buồn bã nữa, nhưng trong lòng cô vẫn rất khó chịu.
Sống lại một kiếp, nhưng lại gặp kết cục như vậy, chi bằng cô không sống lại thì hơn.
Nghĩ đến đủ mọi chuyện phát sinh từ kiếp trước cho đến bây giờ, Giang Vũ Phi khó chịu đến nỗi không thở được, đau đớn giống như có người cầm dao cứa từng miếng thịt trên người cô vậy.
Cô nắm chặt áo trước ngực mình, đè mạnh vào tim, nhưng vẫn không có cách nào khống chế cơn đau đớn trong lòng.
Làm sao đây, cô cảm thấy cô sắp chết.
Giang Vũ Phi đột nhiên cong người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch bi thương, giống như sắp cận kề cái chết vậy.
“Két…” Xe dừng lại gấp bên đường. Người đàn ông nghiêng người đỡ cô dậy, thấy cô thở dốc, dường như là không có cách nào thở bình thường được.Nguyễn Thiên Lăng liếc qua, lập tức bị dáng vẻ của cô làm cho sợ.
“Giang Vũ Phi, cô sao vậy?”
Nguyễn Thiên Lăng nhíu mày đỡ người cô, cô mở mắt ra, hai mắt đẫm lệ nhìn anh.
“Khó chịu quá, ở đây khó chịu quá...” Cô chỉ vào vị trí trái tim, giọng khàn khàn nghẹn ngào nói.
Ánh mắt người đàn ông lại tối đi thêm chút nữa, trong mắt như có cuồng phong mưa bão.
Nhưng mà lần này anh tức giận không phải do cô, chỉ là không hiểu sao anh lại tức giận như vậy, rất phẫn nộ, còn cực kỳ khó chịu.
“Làm sao đây, tôi cảm thấy mình sắp chết, làm sao đây?” Giang Vũ Phi nắm chặt tay anh, lần đầu tiên để lộ ra vẻ yếu ớt như vậy trước mặt anh.
Cũng là lần đầu tiên yếu thế hơn anh, coi anh là chúa cứu thế.
Nhưng mà, anh không phải chúa cứu thế, anh mới là ác ma khiến cô đau khổ tuyệt vọng.
Nguyễn Thiên Lăng lòng đau thắt lại, anh đột nhiên nghiêng người hôn cô.
Tay ôm chặt eo cô, ghì chặt cô trong ngực mình, dùng hơi ấm của mình sưởi ấm cho cô, dùng sự nhiệt tình của anh để chuyển dời sự chú ý của cô.
Giang Vũ Phi không giãy giụa và phản kháng, cô trở tay ôm lấy thân thể anh, dồn dập khao khát muốn hút không khí trong miệng anh.
Tay nắm chặt cánh tay anh, năm ngón tay luồn vào trong lớp vải dày mềm mại, giống như xuyên vào thân thể anh.
Giờ này phút này, cô ỷ lại vào anh, khao khát anh như thế.
Cô không còn là Giang Vũ Phi lạnh lùng băng giá, luôn bài xích anh, luôn muốn cách xa anh nữa.
Anh biết, cô chỉ xem anh là cái phao cứu mạng.
Là chúa cứu thế lúc cô đau khổ nhất, tuyệt vọng nhất.
Thực ra anh cũng hiểu, lúc này bất kể là ai ở bên cạnh cô, cô đều sẽ nắm chặt không buông, khẩn cầu đối phương cứu cô.
Trong mắt cô, anh không phải Nguyễn Thiên Lăng, chẳng qua chỉ là liều thuốc giảm đau tạm thời.