Nguyễn Thiên Lăng bước vào phòng khách, ánh mắt rơi lên khuôn mặt của Giang Vũ Phi, lộ ra một nét cười có ý nghĩa sâu xa.
Giang Vũ Phi hờ hững liếc anh một cái, không nói câu nào mà chỉ quay người đi vào bếp phụ giúp.
Lúc ăn cơm, Giang Vũ Phi được sắp xếp ngồi bên cạnh Nguyễn Thiên Lăng.
Trên bàn cơm toàn là tiếng nói chuyện của ba mẹ cô và Nguyễn Thiên Lăng, cô chỉ vùi đầu vào ăn sủi cảo, không nói câu nào.
Vương Đại Trân đột nhiên đụng vào cánh tay cô: "Vũ Phi, món vịt hấp bia kia là ba dượng con làm, đây là món sở trường của ông ấy, con gắp một ít cho Thiên Lăng ăn thử đi."
"Mẹ, nếu anh ta muốn ăn thì sẽ tự động gắp ăn thôi."
"Gắp cho tôi một ít đi, tôi cũng muốn nếm thử tay nghề của ba vợ." Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên cười nói.
Giang Vũ Phi hơi nắm chặt đôi đũa, trong mắt lộ ra vẻ không vui.
Ngồi ăn chung với anh cô đã chịu không được rồi, làm sao có thế gắp đồ ăn cho anh nữa.
Còn nữa, bọn họ đã ly hôn rồi, đừng có làm như anh là con rể của ba mẹ cô!
"Mau gắp đồ ăn cho Thiên Lăng đi, còn ngây ra đó làm cái gì." Vương Đại Trân lại khẽ đụng cô một cái, nghĩ thầm tính tình của đứa nhỏ này cũng cố chấp quá, sao lại không biết nịnh chồng mình một chút chứ?
Giang Vũ Phi buông đũa xuống, đứng dậy rồi nói: "Bụng con có chút không thoải mái, mọi người cứ ăn trước, con đi xuống dưới mua ít thuốc."
Cô gỡ áo khoác trên giá xuống, bước nhanh về phía cửa ra vào.
Vương Đại Trân tưởng là cô chỉ đang giả vờ giận dỗi nên bà cầm một đôi đũa sạch lên, tự mình gắp đồ ăn cho Nguyễn Thiên Lăng.
“Tính tình Vũ Phi chính là như vậy đó, nhưng mà nó rất hiền lành tốt bụng, Thiên Lăng à, con là chồng của nó, hãy bao dung cho nó một chút…”
“Mẹ, nếu Vũ Phi không thoải mái thì con cũng đi xem cô ấy thế nào. Mọi người tiếp tục ăn cơm đi, không cần lo cho chúng con.” Nguyễn Thiên Lăng đứng dậy, cũng gỡ áo khoác trên giá xuống.
Vương Đại Trân nghĩ thầm rằng trong lòng con rể vẫn còn con gái của bà, bà cười tủm tỉm nói: “Đi đi, mẹ cũng rất lo lắng cho nó.”
Giang Vũ Phi bước
nhanh trên đường, hít không khí lạnh lẽo, cảm giác buồn phiền trong lòng cô mới dần dần biến mất.
Hiện tại cô thực hi vọng sẽ không bao giờ gặp lại Nguyễn Thiên Lăng!
Giang Vũ Phi vừa nghĩ như vậy thì cổ tay đã bị người khác giữ chặt. Cô xoay người, nhìn thấy đó là Nguyễn Thiên Lăng, ánh mắt cô bỗng nhiên lạnh lẽo hẳn đi.
"Buông ra!" Cô dùng sức rút tay mình về rồi lạnh lùng hỏi anh: "Anh tới đây làm gì? Chúng ta đã ly hôn, tại sao anh lại đồng ý đến?"
Người đàn ông khẽ nhếch miệng, nói một cách thản nhiên: "Vấn đề là người nhà cô không biết chuyện chúng ta ly hôn, hay là bây giờ tôi đi nói với bọn họ nhé?"
Giang Vũ Phi nghẹn lời, mắt nhìn thẳng: "Anh đi đi, tôi sẽ nói với bọn họ chuyện chúng ta ly hôn."
"Vì sao không nói cho họ biết sớm một chút?"
“Đây là chuyện của tôi.”
Cô không nói anh cũng có thể đoán ra bảy tám phần, đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng lộ ra vẻ lạnh nhạt, mặt không cảm xúc hỏi cô: "Cô thật sự sẽ kết hôn với tên họ Tiêu?"
"Đúng vậy."
Người đàn ông liền kéo người cô lại, bắt cô phải đối mặt với anh: "Hừ, vậy cô nói cho tôi biết, cô yêu hắn ta sao?"
Dưới ánh mắt sắc bén của anh, Giang Vũ Phi cảm thấy như mình không có chỗ nào để trốn tránh.
Ánh mắt của anh giống như chắc chắn là cô không yêu Tiêu Lang vậy, Giang Vũ Phi mỉm cười nói: “Tôi thích anh ấy, tôi tin rằng chẳng bao lâu nữa tôi cũng có thể sẽ yêu anh ấy.”
Cho dù không đến mức yêu, nhưng ít ra cô cũng thích Tiêu Lang, cũng không bài xích chuyện kết hôn với anh, nên càng không ghét anh ấy.
"Nhưng mà cô cũng không yêu hắn ta."
"Nhưng anh ấy là người đàn ông tôi thích nhất hiện giờ." Giang Vũ Phi nói không chút do dự.