Nguyễn Thiên Lăng nheo mắt lại, trong thâm tâm chợt cảm thấy có chút thất vọng.
Người đàn ông cô đã từng yêu nhất là anh, vậy mà bây giờ người đàn ông cô thích nhất lại là Tiêu Lang.
Càng nực cười hơn đó là, người mà cô hận nhất lại chính là Nguyễn Thiên Lăng anh.
Anh đối với cô mà nói, từ người cô yêu nhất trở thành người cô hận nhất, điều này đủ để hiểu rằng cô đã thất vọng về anh nhiều như thế nào, anh đã thất bại thảm hại cỡ nào.
Ánh mắt của Nguyễn Thiên Lăng trầm xuống, yết hầu chuyển động, lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, tôi tuyệt đối không cho phép cô lấy hắn ta!”
Giang Vũ Phi cảm thấy giác rất tức giận, cô dùng hết sức mình đẩy anh ra, trong mắt gần như cũng sắp bắn ra đốm lửa.
“Nguyễn Thiên Lăng, anh thôi đi! Tôi chưa từng thấy người đàn ông nào vô liêm sỉ như anh, anh không yêu tôi, anh muốn lấy Nhan Duyệt làm vợ. Tôi cũng không yêu anh, tôi với anh đã không còn là vợ chồng. Việc tôi yêu ai, lấy ai, anh có quyền gì ngăn cản tôi, anh có tư cách gì ngăn cản tôi!”
“Chính bởi vì cô là người phụ nữ của tôi.” Anh ngang ngược nói.
Giang Vũ Phi cười lạnh lùng: “Tôi đã không còn là người phụ nữ của anh từ lâu rồi!”
Nguyễn Thiên Lăng bỗng trợn trừng mắt, anh kéo mạnh người cô, đôi mắt màu đen ánh lên tia sắc bén lạnh lùng.
“Lời cô nói là có ý gì?” Anh lạnh lùng hỏi cô, toát lên vẻ nguy hiểm: “Cô để hắn ta chạm vào người cô sao?”
Câu nói cuối cùng hết sức nguy hiểm đáng sợ.
“Có liên quan đến anh sao?” Giang Vũ Phi không giải thích, cô trừng mắt khiêu khích anh.
Bàn tay còn lại của Nguyễn Thiên Lăng bỗng nhiên nắm chặt lại, các đốt ngón tay kêu lên răng rắc.
Trong lòng Giang Vũ Phi vô cùng lo sợ, toàn thân cứng đờ. Tính cách của anh giống như một quả bom hẹn giờ, không ai biết được sẽ bộc phát lúc nào.
“Tôi hỏi lại cô lần nữa, cô để cho hắn ta chạm vào người cô rồi sao?” Nguyễn Thiên Lăng nheo mắt chậm rãi hỏi cô, trong câu hỏi chứa đầy sự nguy hiểm.
Giang Vũ Phi tính tình bướng bỉnh, nhưng cũng không lấy tính mạng của Tiêu Lang ra để đùa giỡn.
Cô cụp mắt, thản nhiên nói: “Không có, chúng tôi chưa phải là vợ chồng, anh ấy sẽ tôn
trọng tôi, sẽ không động chạm tôi. Anh ấy và anh khác nhau, đối với tôi mà nói, anh ấy là người, còn anh là… súc vật!”
Lúc này Nguyễn Thiên Lăng không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là nên tức giận nữa.
Nhưng anh vẫn giận đến nghiến răng, anh thình lình cúi xuống, cắn vào môi cô.
Giang Vũ Phi vừa đau vừa tức, nhấc chân đạp vào bàn chân của anh, lưu lại một vết giày trên chiếc quần sạch sẽ anh đang mặc.
“Anh thật khốn kiếp, đồ khốn!” Cô tức giận như muốn giết anh vậy, lần đầu tiên trong đời nói ra những lời thô tục.
Nguyễn Thiên Lăng có chút kinh ngạc, Giang Vũ Phi kích động đẩy anh ra, xoay người bỏ chạy.
Anh sững sờ, rồi cũng mau chóng đuổi theo.
Trước cổng cư xá có mấy đứa bé đang chơi pháo hoa.
Giang Vũ Phi túm lấy pháo hoa trong tay một đứa bé, ném mạnh về phía Nguyễn Thiên Lăng, pháo rơi đúng vào áo Nguyễn Thiên Lăng, nổ tung tóe.
Chiếc áo khoác ngoài màu đen đắt tiền Nguyễn Nguyễn Thiên Lăng bị cháy xém một mảng nhỏ.
Anh ngớ người, nhìn chằm chằm vào chỗ bị cháy, sắc mặt tối sầm lại.
Mấy đứa bé thấy áo của anh bị cháy xém đều cười ha hả.
Nguyễn Thiên Lăng ngước mắt lên nhìn, lại có tép pháo đang lao tới, anh lách người tránh ra.
Quá đáng hơn nữa là, Giang Vũ Phi còn đốt pháo nhằm thẳng người anh mà ném. Pháo hoa nổ tung tóe suýt nữa bén lửa vào áo anh.
Nguyễn Thiên Lăng đành phải chật vật tránh né.
Anh muốn xông đến bắt lấy Vũ Phi, rồi đánh cho cô mấy cái vào mông, nhưng khi nhìn lên thì thấy cô và mấy đứa bé cười rất vui vẻ.
“Chị ơi, chúng em vẫn còn nữa này.”
“Dùng của em đây này.”