Cô biết sau khi tỉnh lại phát hiện chuyện cô chạy trốn, anh sẽ vô cùng tức giận, sẽ còn sử dụng rất nhiều sức lực để tìm kiếm cô.
Nhưng không lâu sau đó anh sẽ kết hôn cùng Nhan Duyệt, Nhan Duyệt sẽ sinh con cho anh. Đến lúc đó anh có con rồi thì sẽ không tìm kiếm cô nữa.
Thời gian càng lâu, anh sẽ càng không nhớ đến cô, vậy thì cô cũng càng an toàn hơn.
Vài năm sau, cho dù lén trở lại thăm mẹ và mọi người, cũng không cần phòng bị Nguyễn Thiên Lăng quá mức.
Nghĩ đến tất cả những chuyện này, tâm trạng Giang Vũ Phi kích động, tay cô đặt trong túi áo phải nắm thật chặt mới có thể khắc chế toàn thân đang run rẩy.
Nhưng mà trong lòng cô từ đầu đến cuối vẫn có chút bất an, sợ Nguyễn Thiên Lăng sẽ làm ra những chuyện không thể nào đoán trước được.
Ngẫm lại, cô lấy điện thoại di động ra soạn một tin nhắn.
“Nguyễn Thiên Lăng, tôi đi đây, xin anh nể tình đứa trẻ mà tha cho chúng tôi đi. Tôi sẽ nuôi dưỡng con thật tốt, cũng sẽ đối tốt với nó. Cũng xin anh hãy sống thật tốt với Nhan Duyệt, đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa.”
Sau khi gửi tin nhắn đi, cô mới yên tâm phần nào.
Nếu như anh còn một chút lương tâm, đọc được tin nhắn như vậy, chắc cũng sẽ không quá giận lây sang cô.
Cô rất hi vọng anh có thể nghĩ thông suốt, hoàn toàn buông tha bọn họ.
Rất nhanh, xe đã đến sân bay, Giang Vũ Phi xách hành lý đi mua vé, vừa đúng lúc có một chuyến bay mười lăm phút sau sẽ cất cánh.
Khi Giang Vũ Phi ngồi trên máy bay, cô không biết là trong một bệnh viện ở thành phố H, Nguyễn Thiên Lăng đang được cấp cứu khẩn cấp.
Máy bay đưa Giang Vũ Phi đi, đưa cô đến một thành phố khác.
Xuống máy bay, cô gọi điện thoại cho mẹ, nói cô muốn đi ra ngoài, bảo bà không phải tìm cô, một mình cô sẽ sống thật tốt, cũng mong mẹ giữ gìn sức khỏe.
Không để cho mẹ có cơ hội phản ứng lại, cô cúp điện thoại, rồi lại tắt máy.
Mẹ có ba dượng chăm sóc, bên cạnh cô còn có Hạo, bà cũng không cần quá lo lắng cho cô. Từ nay về sau, cô sẽ cắt đứt quan hệ với tất cả mọi người, cũng sẽ không dùng điện thoại
này nữa.
Rời khỏi sân bay, Giang Vũ Phi ra bến xe, ngồi xe hơi đến thành phố.
Lần này, sẽ không ai có thể tra ra hành tung của cô.
Đất nước này lớn như vậy, tìm một người giống như mò kim đáy biển, bọn họ sẽ không tìm kiếm cô nữa, cho dù có tìm, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không tìm được cô.
Một đêm qua đi, mặt trời đã lên, ánh mặt trời chiếu sáng cả một vùng rộng lớn, một ngày mới lại bắt đầu.
Trong một gian phòng trong bệnh viện, trên giường bệnh có một người đàn ông chầm chậm mở mắt, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là trần nhà trắng toát, sau đó lại ngửi thấy mùi nước khử trùng.
Đây là bệnh viện sao? Sao anh lại phải tới bệnh viện?
“Lăng, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, em bị anh hù chết mất!” Bên cạnh truyền đến giọng nói kích động mừng rỡ của Nhan Duyệt.
Nguyễn Thiên Lăng nghiêng đầu nhìn thấy cô ta, nghi hoặc nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Tại sao anh lại đến bệnh viện?”
Hốc mắt Nhan Duyệt sưng đỏ, chắc chắc là đã khóc rất nhiều.
Hình như cả một đêm cô ta không ngủ, xung quanh mắt có quầng thâm, khuôn mặt tái nhợt tiều tụy đi rất nhiều.
“Lăng, anh không nhớ rõ chuyện gì xảy ra sao?” Cô ta nắm chặt tay anh, nhíu mày nghĩ lo lắng nói.
“Anh uống quá nhiều thuốc ngủ, suýt chút nữa thì mất mạng! May mắn là hôm qua em muốn cho anh một bất ngờ lớn, đã lén tới đây, em gõ cửa phòng anh nhưng không ai trả lời, em mới đến tìm nhân viên khách sạn để mở cửa phòng. Kết quả là nhìn thấy anh nằm trên giường không nhúc nhích, sắc mặt tái xanh, bộ dạng đáng sợ. Em gọi xe cứu thương đưa anh đến bệnh viện, bác sĩ nói anh bị ngộ độc thuốc ngủ. Nếu không cấp cứu kịp thời, e là đã mất mạng rồi.”