“Còn nữa, mọi người đã đem toàn bộ đồ ăn anh sử dụng tới đây, kiểm tra ra trong chén canh anh uống có thuốc ngủ. Lăng, có ai muốn hại chết anh sao? Em nghe nhân viên làm việc ở khách sạn nói, còn có một người phụ nữ ở cùng với anh. Cô ta là ai, là cô ta mưu hại anh sao?"
Nhan Duyệt nhíu chặt lông mày, bất an hỏi anh.
Nghe cô ta nói những lời này, Nguyễn Thiên Lăng cơ bản đã hiểu được chuyện gì xảy ra.
Đôi mắt đen láy sắc bén của anh nheo lại, giọng lạnh lùng hỏi lại: “Em nói trong canh anh uống có thuốc ngủ?”
“Đúng vậy!” Nhan Duyệt gật đầu thật mạnh.
“Lúc em đến tìm anh, trong khách sạn chỉ có mình anh?”
“Đúng vậy, chỉ có mình anh, không có dấu vết của người khác. Nhân viên làm việc trong khách sạn đã xem băng ghi hình giám sát, vừa mới gọi điện thoại cho em, nói tối qua có một người phụ nữ xách vali, đội mũ, đeo kính từ phòng anh đi ra. Lăng, cô ta là ai, anh biết cô ta sao?”
Người phụ nữ đó còn có thể là ai, trừ Giang Vũ Phi ra còn có thể là ai!
Nguyễn Thiên Lăng nhắm mắt lại, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, anh cảm thấy toàn thân rất yếu ớt, ngay cả nắm chặt bàn tay cũng không có sức.
Anh dùng sức kéo căng cơ thể, không biết phải dùng sức khống chế lớn cỡ nào, mới có thể đè nén cơn phẫn nộ ngút trời trong lòng!
Anh nhớ tới lời Giang Vũ Phi nói với anh trong thang máy hôm qua.
“Nguyễn Thiên Lăng, anh nói xem, nếu anh chết hẳn sẽ rất tốt. Chết, thì sẽ không gây tai họa cho người khác.”
“Cô muốn tôi chết?”
“Đúng!”
“Vậy sao cô không ra tay giết tôi?”
Quả nhiên là cô ta ra tay định giết chết anh!
Giang Vũ Phi, cô hận tôi như thế, hận không thể tự tay giết chết tôi sao?
Uổng phí tôi tin tưởng cô như vậy, còn thật sự cho rằng tâm trạng cô không tốt, đặc biệt đưa cô ra ngoài cho khuây khỏa.
Thậm chí tôi còn nghĩ, đợi sau khi trở về sẽ cho cô một lời giải thích, cho con của chúng ta một lời giải thích.
Nhưng cô lại đối xử với tôi như vậy!
Trái tim Nguyễn Thiên Lăng giống như bị trúng độc, đau thắt kịch liệt,
cảm giác như sống không bằng chết.
Anh cắn chặt răng, suýt chút nữa đã cắn gãy cả hàm răng!
Thật lâu, anh bỗng nhiên mở to mắt, ánh mắt lạnh lùng âm trầm!
Anh ngồi dậy, lạnh lùng hỏi Nhan Duyệt: “Điện thoại anh đâu?”
“Ở đây.” Nhan Duyệt vội vàng đưa điện thoại cho anh, không biết vì sao lúc này cô ta có chút sợ anh.
Bộ dạng anh quá nguy hiểm, giống như con mãnh thú chỉ trực cắn đứt cổ con mồi bất cứ lúc nào.
Nguyễn Thiên Lăng khép mắt, mặt không biểu cảm bấm điện thoại gọi cho Giang Vũ Phi, nhưng cô đã tắt máy.
Khóe miệng anh kéo ra một đường cong lạnh như băng, lại gọi một cuộc điện thoại khác.
“Tìm cho tôi một người, Giang Vũ Phi, phải mau chóng tìm được cô ta, bằng bất cứ giá nào. Đưa người về đây an toàn cho tôi, không được để xảy ra bất kì sai sót nào.”
Nhan Duyệt nheo mắt, hàm răng cắn chặt môi, trong tức khắc đã rơm rớm nước mắt.
Nguyễn Thiên Lăng cúp điện thoại, lúc này mới nhìn về phía cô ta. Cô ta vẫn ngồi thẳng nhìn vào anh, nước mắt vẫn trào ra, xuôi theo má hồng chảy xuống dưới khuôn mặt.
“Lăng, người phụ nữ ở bên anh là Giang Vũ Phi, người bỏ thuốc đầu độc anh cũng là cô ta đúng không?”
“…”
“Vì sao anh lại ở bên cô ta, vì sao cô ta muốn hại chết anh, anh còn lo lắng cho sự an toàn của cô ta. Lăng, có phải anh yêu cô ta không?” Nhan Duyệt đau lòng nghẹn ngào, hết sức cẩn thận hỏi anh.
Trong đôi mắt đẹp đó tràn ngập sự thấp thỏm không yên, rất sợ nhận được một đáp án khẳng định từ miệng anh.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng nặng nề, trên mặt không chút biểu cảm: “Chuyện không phải như em nghĩ đâu.”