Hứa Mạn đỏ mặt lờ đi, cô ta đưa tay kéo miệng Lưu Thiến Thiến: “Đã là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi mà cậu vẫn còn lấy ra trêu tớ!”
“Được rồi được rồi, cứ cho là tớ sai, cậu tha cho tớ đi!” Lưu Thiến Thiến cười vội vàng cầu xin tha thứ, lúc này Hứa Mạn mới buông cô ra, nhưng mặt mãi vẫn không hết đỏ.
Cô ta vẫn nhớ rõ chuyện xảy ra năm đó.
Lúc còn thiếu niên, cô nói với Nguyễn Thiên Lăng sau này lớn lên muốn làm cô dâu của anh, Nguyễn Thiên Lăng lại lạnh mặt bỏ đi. Lúc đó cô vô cùng đau lòng, khóc lóc chạy đi.
Là Nhan Duyệt đuổi theo giữ cô ta lại, dịu dàng dùng khăn lau nước mắt cho cô ta, mỉm cười nói với cô ta: “Mạn Mạn, đừng khóc, em xinh đẹp như vậy, khóc nhè sẽ không xinh nữa đâu. Đợi sau này lớn lên, chị tìm cho em một bạch mã hoàng tử, được không?”
Lúc ấy cô ta cảm thấy Nhan Duyệt thật dịu dàng, thực sự là một người chị rất tốt, cô ta cũng lập tức thích Nhan Duyệt lúc đó.
Sau này Nhan Duyệt và Nguyễn Thiên Lăng ở bên nhau, cô ta cũng vui cho bọn họ.
Theo cô ta thấy, trên thế giới này, người duy nhất có thể sánh đôi với Nguyễn đại ca cũng chỉ có Nhan Duyệt.
Người phụ nữ Giang Vũ Phi đó, đến cô ta cũng không bằng, thì sao có thể xứng với Nguyễn đại ca!
Hứa Mạn nghĩ tới đây, hỏi Lưu Thiến Thiến bên cạnh: “Thiến Thiến, cậu có giữ tín ngưỡng nào không?”
“Có chứ, tớ hi vọng có thể đạt được hạnh phúc lớn nhất, đây chính là tín ngưỡng của tớ.”
“Vậy cậu có vì tín ngưỡng của mình mà cố gắng thật nhiều không?”
Lưu Thiến Thiến chớp mắt mấy cái, cười rất tươi tắn: “Đương nhiên rồi, tớ sẽ cố gắng rất nhiều, trên thế giới này, dù ai cũng không thể ngăn cản tớ theo đuổi hạnh phúc.”
Hứa Mạn gật gật đầu, ánh mắt như rơi vào trầm tư.
Nguyễn Thiên Lăng đưa Nhan Duyệt về nhà rồi rời đi ngay.
Nhan Duyệt kéo tay anh, không cho anh đi: “Lăng, anh không ở bên em thêm chút sao?”
Người đàn ông cầm bàn tay trái quấn băng gạc của cô ta, hỏi: “Khỏe hơn chưa?”
“Ừm, đỡ nhiều rồi, cũng không quá đau nữa.”
Thực ra, vết thương của cô ta căn bản không có vấn đề gì, chỉ là cắt vào
thịt một chút, chảy hơi nhiều máu, nhìn qua thì cũng thấy hơi giật mình.
Nhưng lau khô vết máu, sẽ thấy vết thương không sâu, vẫn chưa cắt vào mạch máu.
Nguyễn Thiên Lăng buông tay cô ta ra, cười nhạt nói: “Nghỉ ngơi đi, ngày mai anh phải đi công tác, hôm nào về sẽ đến thăm em. Sau này đừng làm chuyện ngốc nghếch này nữa, không đáng, biết chưa?”
Nhan Duyệt áp bàn tay to lớn của anh lên má, ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi. Lăng, vậy anh nhớ sau khi về phải tới thăm em nha.”
“Được.” Nguyễn Thiên Lăng rút tay về, quay người rời đi, không có dáng vẻ lưu luyến cô ta đã giống như trước kia nữa.
Trong lòng Nhan Duyệt bất an, luôn cảm thấy sau khi cô ta tự sát, thái độ của Nguyễn Thiên Lăng đối với cô ta đã thay đổi.
Càng ngày càng trở nên khách khí và xa cách.
Không đúng, cô ta tự sát, anh nên ở bên cô ta mới phải, càng thêm yêu thương cô ta mới đúng.
Nhan Duyệt có chết cũng không nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu.
Nguyễn Thiên Lăng nói, đợi sau khi vết thương của cô ta khỏi, anh nhất định sẽ cho cô ta câu trả lời thuyết phục. Cho nên nhất định là cô ta quá nhạy cảm, bất luận nói thế nào, người anh yêu cũng là cô ta, anh không thể nào rời bỏ cô ta.
Nghĩ tới đây, Nhan Duyệt lập tức kiên định lòng tin.
Lúc này, chuông điện thoại di động của cô ta vang lên, lại là tiếng chuông điện thoại đặc biệt kia.
Nhan Duyệt cảm thấy thật phiền, người này thật giống như đỉa đói bám riết không buông, thật buồn nôn.
Cô nhẫn nại nghe điện thoại nhưng không kiên nhẫn hỏi: “Rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?”
“Bảo bối, vì sao mấy ngày nay không nghe điện thoại của anh?”