Người đàn ông ở đầu dây bên kia dịu dàng hỏi cô ta, không thèm để ý đến thái độ lạnh nhạt của cô ta.
“Tại sao tôi phải trả lời điện thoại của anh, tôi và anh đã không còn quan hệ gì cả, tôi bảo anh đi, tại sao anh còn không đi?”
Nhan Duyệt tức giận chất vấn anh ta, tính cách dịu dàng, trang nhã đều không còn, chỉ còn mặt tính cách chân thực nhất trong sâu thẳm tâm hồn.
“Nghe nói em cắt cổ tay tự sát, sao em có thể làm như vậy với chính mình. Chẳng lẽ người đàn ông ấy trong lòng em thật sự quan trọng vậy sao?” Người đàn ông tức giận hỏi cô ta, giận vì cô ta không quý trọng bản thân mình, càng đáng giận hơn nữa là cô ta lại vì Nguyễn Thiên Lăng mà làm như vậy.
“Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh.”
“Theo những gì anh điều tra, Nguyễn Thiên Lăng luôn sống chung với người phụ nữ khác, trong lòng anh ta không có em, tại sao em còn không chịu chấp nhận sự thật?”
“Tôi đã nói đây là chuyện của tôi, không liên quan đến anh.” Nhanh Duyệt khó chịu ngắt điện thoại, cắn chặt răng.
Tim cô ta rất đau, cô ta không cam tâm.
Giang Vũ Phi là cái thá gì chứ, cô ả dựa vào đâu mà tranh giành Nguyễn Thiên Lăng với cô ta.
Nguyễn Thiên Lăng là của cô ta, đừng ai nghĩ đến việc cướp anh!
Nghĩ vậy, Nhan Duyệt gọi điện cho Hứa Mạn: “Mạn Mạn, chị ở trong nhà một mình chán quá, em đến tám chuyện với chị đi?”
---
Trời dần tối, Giang Vũ Phi ăn cơm xong liền xem ti vi.
Lúc này, Nguyễn Thiên Lăng cũng về tới nhà.
Những lời đêm qua anh đã nói, cô không thèm để ý, anh cũng không đề cập đến.
Giống như là chuyện hôm qua chưa hề xảy ra vậy.
Nguyễn Thiên Lăng đưa áo khoác cho thím Lý, ngồi xuống bên cạnh Giang Vũ Phi, đột nhiên đưa tay ôm lấy thắt lưng cô: “Ngày mai anh đi công tác, em đi cùng anh đi, tiện thể đi chơi cho khuây khỏa.”
Giang Vũ Phi khéo léo lách người, lạnh nhạt nói: “Anh không sợ là tôi lại tiếp tục chạy trốn sao?”
Nguyễn Thiên Lăng hơi cau mày, lười nhác nói: “Trốn một lần không thành công, em còn muốn lần thứ hai sao? Bản án của ba dượng em vẫn còn
đang trong giai đoạn điều tra, nếu như không tìm được đối tượng tình nghi, em nói xem ông ấy có thể thoát khỏi tội danh này không?”
Giang Vũ Phi nhìn anh một cách lạnh lùng, thầm mắng anh vô liêm sỉ.
“Tôi không muốn đi, anh đi một mình đi.” Cô né tránh mãi cũng không thoát khỏi vòng tay anh, cô cũng không giằng co nữa.
“Anh đã đặt vé máy bay rồi, giờ bay là lúc tám giờ sáng mai.”
“Tôi nói là tôi không đi.”
Nguyễn Thiên Lăng giữ lấy cằm cô, xoay đầu cô lại.
Đôi mắt thâm trầm của anh nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng cong lên gợi cảm, một nụ hôn rơi trên môi cô.
“Tối nay đi ngủ sớm nhé, sáng sớm mai xuất phát.”
“Tôi nói là tôi không đi, anh nghe không hiểu sao?” Giang Vũ Phi tức giận lặp lại, Nguyễn Thiên Lăng lắc đầu cười, buông cô ra và đi lên lầu.
Bước chân anh chậm rãi, không thèm để ý đến sự phản kháng của cô.
Giang Vũ Phi tức sôi máu, vì sao người đàn ông này luôn ngang ngược không chịu nói lý lẽ, giống như là mấy tên cướp vậy.
Từ khi biết anh đến nay, anh đã bao giờ từ từ thảo luận với cô một lần chưa vậy?
Đáp án là không.
Giang Vũ Phi lại cảm thấy vô cùng hối hận, lúc đầu đúng là cô bị mù mới cam tâm tình nguyện lấy anh!
“Cô Giang, không còn sớm nữa, mau lên lầu nghỉ ngơi thôi.” Thím Lý cười tủm tỉm nhắc nhở cô, hi vọng cô có thể có nhiều thời gian cùng chung sống với thiếu gia, để hai người có thêm thời gian bồi dưỡng tình cảm.
“Thím Lý.” Giang Vũ Phi bất lực nói: “Tôi và Nguyễn Thiên Lăng cùng sống chung, những ngày tháng đó như thế nào thím biết rõ mà, tôi không hiểu nổi vì sao thím cứ hi vọng tôi với anh ta sống chung với nhau cơ chứ.”